Khi gái già bị cấm lấy chồng
Nhà nào có gái già thường chỉ lo ngay ngáy muốn “tống đi” cho xong. Ấy vậy mà Phương lại bị bố và các anh em tìm đủ cách giữ làm “bà cô”.
Phương 38 tuổi, cầm tinh con Hổ. Đã là gái tuổi Dần, lại còn không xinh đẹp, con nhà nghèo, nên cô ế. Đến khi đã an phận thì bỗng có vài anh muốn cưới, thế là gia đình náo loạn.
“Đã nhịn, sao không nhịn cho trót?”
Nhận được lời cầu hôn, thấy người ta có vẻ chân thành, gia cảnh cũng tương đồng, Phương nghĩ cũng đã đến lúc cô cần có một gia đình riêng, bởi ít năm nữa khi các anh em lấy vợ hết, cô sẽ thành kẻ ăn nhờ ở đậu ngay trong chính nhà mình. Khi nói chuyện này với cả nhà, Phương tưởng mọi người sẽ mừng cho mình, không ngờ ai nấy đều lặng ngắt. Mãi sau bố cô mới bảo: “ Năm nay mày kim lâu, cưới xin gì”.
Khi gặp bố vợ tương lai, người đàn ông của Phương nói hết nước hết cái, ông vẫn dứt khoát không cho cưới sớm: “Con Phương nhà tôi là con nhà tử tế, có phải loại chửa hoang đâu mà phải cưới vội. Cậu mà thật lòng với nó thì phải chờ”. Anh rể đành chịu, xin năm sau cưới sớm, nhưng ông già thủng thẳng: “ Năm sau giỗ mẹ nó, tôi định sang cát cho bà ấy luôn, sau đó có cưới xin gì hẵng hay“. Hỏi ra thì giỗ mẹ Phương là vào giữa tháng chạp, và bố cô bảo sau đó thì năm hết Tết đến rồi nên để qua năm hẵng tính. Thấy ông già cố tình “câu giờ” trong khi bản thân đã ngoại tứ tuần, cha mẹ giục phải cưới gấp sinh con gấp, anh bạn trai của Phương đành rút lui.
Nửa năm sau đó, một người quen giới thiệu cho Phương một anh kinh tế rất khá, phải cái đã có một đời vợ với hai đứa con trai, tướng lại vừa béo vừa hói. Anh này ưng Phương ở cái tính chăm chỉ, thu vén, biết quan tâm chăm sóc người khác, trái ngược với cô vợ cũ, nên cũng nhiệt tình hỏi cưới lắm. Nhưng cả nhà Phương chẳng ai nở một nụ cười khi anh đến gặp. Ông bố bảo: “ Không có chuyện con Phương đi làm vợ hai, nuôi con hộ người ta“. Khách về, thấy Phương khóc, cậu em bảo: “Chị tiếc làm gì, ông này phải làm sao thì vợ mới bỏ chứ. Mà béo ục ịch như thế chắc gì đã còn chức năng đàn ông, chị cũng chỉ làm osin cho người ta thôi”.
Người đàn ông thứ ba bị cả nhà Phương phản đối vì “đã thấp bé xấu trai lại còn dân Thanh Hóa”. Lần này, Phương lên tiếng: “ Con cũng có đẹp gái hơn người ta đâu. Quê nào mà chả có người xấu người tốt”. Ông bố gầm lên: “Hóa ra mày mót trai đến thế hả, đồ hư đốn? Ham thế sao không lấy chồng từ hồi 20 đi, giờ quá lứa lỡ thì còn định vơ đại để bôi tro trát trấu vào mặt gia đình hả?”. Anh trai Phương vội can bố rồi lấy giọng ôn tồn khuyên em gái: “ Thôi đằng nào cô cũng giữ mình được đến tuổi này rồi, chịu khó an phận là hơn, con gái tuổi Dần lấy chồng khó sướng lắm. Gần 40 rồi, sinh đẻ cũng khó, nhỡ đẻ ra con bệnh down thì đời cô còn khổ nhục thế nào. Thôi cứ ở nhà chăm sóc bố và giúp đỡ anh em, sau này cô già yếu còn có anh em và các cháu lo cho, ruột thịt chẳng hơn người dưng nước lã ư?”.
Đến đây, Phương nhận ra tại sao gia đình cản trở cô đi lấy chồng: vì những người đàn ông trong nhà đã quen được hầu hạ, từ miếng cơm, chén nước đến tấm áo manh quần đều được phái nữ trong nhà phục vụ tận răng. Đến khi mẹ cô qua đời, toàn bộ những việc ấy trút cả lên vai Phương. Trừ người anh thứ 2 đã lập gia đình, ra ở riêng, còn em út đang học lớp 12, anh cả đã 45 hầu như không có hy vọng lấy vợ. Cả 3 người đàn ông trong nhà đều quen ỷ lại vào Phương.
Video đang HOT
Hy sinh có lẽ là đức tính được ca ngợi nhiều nhất ở phụ nữ Việt Nam (Ảnh minh họa)
Chị xuất giá thì lấy ai làm osin?
Không hiếm những cô gái “quá lứa” chỉ vì muốn dành tâm sức giúp đỡ gia đình, đến khi muốn nghĩ chuyện riêng tư lại bị chính những người thân ngăn cản. Xuân cũng vậy. Cô là chị cả của 3 đứa em trai. Bố mất sớm, mẹ sức yếu, Xuân cùng mẹ tảo tần nuôi các em nên phải bỏ học sớm. Các em cô đều được chu cấp đến lúc tốt nghiệp đại học hay cao đẳng, tùy sức học và khi đứa út đi làm, Xuân đã ngoài 30, bắt đầu muốn tìm chồng nên duyên chưa đến. Thế rồi thằng em thứ hai lấy vợ, sinh con, mẹ ốm đau nên Xuân chẳng những cáng đáng toàn bộ việc nhà mà còn chăm sóc em dâu cùng cháu nhỏ. Cả đại gia đình đều mặc nhiên coi Xuân là không đi lấy chồng, sẽ phục vụ mọi người trong nhà đến hết đời.
Khi Xuân báo sẽ lấy một anh bộ đội là lúc cô em dâu thứ mới có bầu. Nhận thông tin trên, cô ta làu bàu với chồng: “ Chị Hoài (dâu cả) hên thật, đẻ hai đứa con đều có bác chăm. Giờ có lẽ thấy sắp phải chăm cả con mình nên bác chạy mất. Em đúng là số khổ”. Anh chồng bảo: “Khổ quá thì thuê osin”. “Anh mơ à? Lương ba cọc ba đồng, đến nhà không mua nổi phải ở chung lại còn…”. Rồi cô tỉ tê, số chị Xuân là số khổ, có lấy chồng cũng chỉ hầu hạ người ta chứ sướng gì, thà cứ ở với người nhà có hơn không mẹ cũng già yếu rồi, ai chăm mẹ cho bằng con gái rằng mấy anh em còn bận kiếm tiền, lo con cái cũng đủ mướt mồ hôi… khiến anh chồng dần dần cũng cảm thấy chị mình chẳng cần phải lấy chồng làm gì. Được cái nàng dâu cả nghĩ đến chuyện chị đi lấy chồng cũng hoảng, sợ trọng trách gia đình rơi xuống vai mình, bèn ra sức dèm pha chồng tương lai của chị. Mấy anh chị em đồng tâm hợp lực, thế là Xuân không xuất giá nổi.
Hy sinh có lẽ là đức tính được ca ngợi nhiều nhất ở phụ nữ Việt Nam, đến mức nhiều khi người ta mặc nhiên coi đó là nghĩa vụ. Cùng với tư tưởng trọng nam, khi gia đình khó khăn cần một đứa con hy sinh sự nghiệp riêng cho tương lai những đứa còn lại, dĩ nhiên người hy sinh là đứa con gái – kẻ sẽ phải nghỉ học đi làm để những đứa con trai được học hành, lập thân. Ngoài chuyện nhiều cô gái già được khuyến khích ở vậy lo cho đại gia đình, có không biết bao nhiêu cô gái bị đẩy đi lấy chồng mà không có tình yêu, cũng để có tiền lo cho gia đình. Trong số những thiếu nữ lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan, có không ít cô “nhắm mắt đưa chân” chỉ vì lời tha thiết của bố mẹ: “ Thôi con hãy vì các em, vì cái gia đình này”.
Hầu hết những cô gái được đề nghị quên chuyện riêng để giúp đỡ gia đình như thế đều cảm thấy tội lỗi nếu không đáp ứng, quên mất rằng quyền mưu cầu hạnh phúc riêng với họ cũng chính đáng như những anh em khác.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ
Giờ tôi đã đi làm, tôi cũng đã yêu 1 người con trai, anh là người chồng sắp cưới của tôi bây giờ. Tôi hạnh phúc vì điều đó, và nếu có hối tiếc thì tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ.
Tôi thường đọc tâm sự của các bạn trên Afamily và ở đâu đó trong những bài viết liên quan đến "trinh tiết" tôi đều thấy ám ảnh, ám ảnh bởi tôi cũng đã từng thấy mình trong đó. Hôm nay, tôi xin mạnh dạn chia sẻ câu chuyện của mình và mong các bạn chia sẻ cho tôi cũng như những người con gái khác rơi vào tình cảnh như vậy.
Tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay của mẹ, ba tôi mất khi tôi còn rất nhỏ. Tuổi thơ tôi lặng lẽ trôi qua cùng những nỗi khó khăn nhọc nhằn của mẹ. Chính vì thế nên trong tôi luôn tồn tại sự tự ti, nhút nhát. Tôi sống khép kín và rất ít giao lưu kết bạn.
Trong khi bạn bè tôi có đôi có cặp ríu rít như đôi chim sẻ thì tôi lại thui thủi một mình, không dám nói chuyện với 1người con trai nào bởi tôi sợ, một nỗi sợ mơ hồ nào đó mà tôi không thể hình dung ra. Chắc cũng vì cái tính nhút nhát đó mà bọn con trai không dám tiếp cận và làm quen với một đứa con gái như tôi. Tôi buồn nhưng chẳng biết làm cách nào để thoát ra khỏi vỏ bọc ấy. Có đôi lúc tôi cũng hay thường thầm thương trộm nhớ một ai đó và tất nhiên những cảm xúc đó luôn được tôi cất kỹ, giấu kín trong lòng. Cứ thế tôi sống thu mình lặng lẽ cho tới hết những năm cấp 3.
Tôi bước vào đại học, môi trường mới khiến tôi mạnh dạn hơn, tôi giao lưu và kết bạn nhiều hơn và rồi tôi quen anh qua một trong những người bạn bắt đầu năm thứ 2. Anh cũng tỏ ra quan tâm tôi. Lần đầu tiên trong đời được một người con trai để ý, quan tâm tới mình nên cảm xúc trong tôi thật lâng lâng khó tả. Và tôi nhận lời quen anh, yêu anh sau đó một thời gian. Thú thật là khi đó tôi không thể định nghĩa được như thế nào là tình yêu nhưng tôi vẫn yêu anh theo cách riêng của tôi.
Tình cảm của chúng tôi trong sáng và êm đẹp đến hết năm đầu. Và rồi trong một đi chơi với nhau, anh đã sờ soạng và đưa ngón tay vào chỗ kín của tôi, lúc đó tôi khóc thét lên đau đớn. Tức giận vì hành động đó của anh, tôi giận dỗi bỏ về. Tối đó tôi hốt hoảng khi thấy máu dưới đáy quần, nhưng vì đang giận nên tôi đã im lặng mà không nói cho anh biết. Sau đó tôi tìm hiểu thì được biết là màng trinh của tôi đã bị rách. Tôi nói với anh, anh có vẻ không tin tôi vì tôi với anh chưa một lần làm chuyện đó thì làm sao mà rách được. Từ lần ấy, tôi bắt đầu cảnh giác với anh hơn nhưng không biết anh đang cố tình chứng minh chuyện còn mất hay là do bản năng đàn ông mà anh luôn muốn sex với tôi.
Trong một buổi chiều làm thêm ở quán cà phê, anh hẹn chở tôi đi nhưng không đưa tôi tới chỗ làm mà chở thẳng tôi về nhà trọ của anh. Sau đó anh nhỏ to và tôi mềm lòng chiều anh. Khi xong xuôi anh nhìn tôi không nói gì. Tôi đau đớn khi biết mình thực sự trở thành đàn bà, thực sự tôi không muốn, không hạnh phúc khi trao cho anh, mặc dù đó là người tôi yêu thương.
Những ngày sau đó luôn làm tôi day dứt nhưng rồi anh lại ngọt nhạt, lại yêu chiều tôi làm tôi mềm lòng và cho anh tiếp tục quan hệ những lần sau đó. Trong tâm thức tôi xuất hiện hai từ chia tay nhưng rồi tôi lại lần nữa, không đủ can đảm để nói ra điều đó bởi tôi đã mất thứ quý giá rồi thì sau này liệu còn một người nào mà dám quen và yêu một người như tôi. Cũng vì còn yêu anh, sợ bị anh bỏ rơi mà tôi càng phải chịu đựng để đáp ứng nhu cầu cho anh.
Trong khoảng thời gian 2 năm quen nhau, anh có dắt tôi về nhà chơi đúng một lần và sau lần đó tôi thật sự khiếp sợ. Gia đình anh có 7 người con, trên anh có 3 người chị, dưới anh là 2 người em trai và một người em gái, em gái anh bằng tuổi tôi. Ông bà ta nói quả không sai "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng". Và dù chưa làm "bà cô" nhưng các chị và em gái của anh làm tôi sợ theo đúng nghĩa của nó. Tôi gặp chị gái của anh trước khi về nhà khoảng 2, 3 lần và những lần đó tôi không làm điều gì phật ý họ vậy mà họ lại về to nhỏ với mẹ anh rồi nói xấu thêm bớt về tôi đủ điều. Tôi buồn và không nhớ mình đã rớt bao nhiêu nước mắt vì chuyện này nữa.
Đến khi chia tay rồi tôi cũng không hiểu được là vì sao họ ghét tôi, về ngoại hình thì tôi khá xinh xắn, mặc dù tính tình có hơi nhút nhát. Còn anh thì hết sức bình thường, không cao to, chẳng đẹp trai cũng chẳng giàu có gì (Lúc đó anh cũng đang học và chỉ học hệ trung cấp). Nhưng điều anh làm tôi thất vọng thực sự không phải vì những gì về ngoại hình mà là về tính cách ba phải không có lập trường của anh. Miệng anh nói luôn yêu tôi, sẽ cưới tôi làm vợ nhưng chẳng bao giờ anh bảo vệ tôi trước những lời lẽ của gia đình. Anh không thanh minh cũng không giải thích cho gia đình anh hiểu. Ở bên anh, tôi có cảm giác anh đứng về phía gia đình hơn tôi. Tôi chán nản và thất vọng về anh nên bị tress trong một thời gian dài.
Rồi một ngày anh nói chia tay tôi, anh đưa ra lí do là mẹ anh không chấp nhận cho 2 đứa quen nhau, không hiểu sao lúc đó tôi không mừng không vui vì đã được giải thoát mà tôi lại khóc, tôi khóc van xin anh ở lại bên tôi. Anh cũng ở lại và từ đó chúng tôi luôn cãi nhau. Anh nói vì thương tôi nên mới ở lại chứ anh luôn nghe theo lời gia đình, nghe theo mọi quyết định của me. Dù trách anh nhu nhược nhưng do còn yêu anh, tôi vẫn luôn hi vọng là một ngày nào đó mẹ anh sẽ thay đổi quyết định.
Nhưng rồi chính cái lần ấy, chính từ miệng anh nói ra một câu "Anh nghe chị anh nói là em đã từng quen và quan hệ với nhiều người rồi phải không?". Tôi chết lặng, ngỡ ngàng. Lúc đó không hiểu sao lúc đó tôi không cho anh ta một cái bạt tai mà chỉ giận dữ đập tan tành chiếc điện thoại.
Ra là vậy, sau cái lần xảy ra chuyện đó anh nghi ngờ tôi, bởi tôi không ra máu. Cái lần mà tôi nói có máu dưới đáy quần. Anh không tin nên anh và các chị gái đã bày mưu nói xấu tôi. Tôi không khóc mà quyết định nói lời chia tay với anh. Anh không xứng đáng để tôi yêu, anh đã làm tổn thương, đã xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi. Khi tôi ra đi, anh có năn nỉ níu kéo nhưng lòng tự trọng của tôi đã bị anh làm cho tổn thương, nó in hằn trong tâm trí tôi về một mối tình đầu nhiều vị mặn của nước mắt hơn là vị ngọt ngào của hạnh phúc...
Tôi chia tay anh, mối tình đầu của tôi- mối tình mang cho tôi cảm giác đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng khi quyết định rời xa anh... Giờ tôi đã ra trường, đã đi làm, tôi cũng đã yêu 1 người con trai, anh là người chồng sắp cưới của tôi bây giờ. Anh chia sẻ với tôi tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cả chuyện quá khứ. Tôi hạnh phúc vì điều đó, và nếu có hối tiếc thì tôi chỉ tiếc là mình không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang trả giá vì sống thử thời sinh viên? Vì tiết kiệm chi phí, chúng tôi sống thử. Nhưng khi tôi không thể chấp nhận nổi tính cách của cô ấy thì chúng tôi có con... Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có bốn anh em, tôi là con cả. Dù nhà nghèo anh em tôi vẫn cố gắng học lần lượt vào học trong các trường đại học. Sau...