Khi em chọn con đường đó em có nghĩ đến anh
Em nói em chọn con đường đau khổ hay sung sướng là do em quyết định, vậy khi em chọn con đường đó em có nghĩ đến anh như thế nào bây giờ không?
ảnh minh họa
Anh đã làm gì sai?
Anh đến với em khi anh và vợ cũ đang trong giai đoạn ly thân. Vì cuộc sống khó khăn mà vợ cũ quay mặt lại với anh. Thời gian mình bên nhau cũng chẳng phải là quá lâu và cũng không ít em nhỉ? Gần 1 năm sống như vợ chồng chắc cũng đủ để hiểu được 1 ai đó. Anh đã tin em và hy vọng vào 1 gia đình hạnh phúc mà anh hằng mơ ước.
Em là 1 cô giáo tương lai, người sẽ dẫn dắt những tâm hồn đang tuổi thành niên trưởng thành. Còn anh chắc em cũng biết hết mọi công việc anh đang làm. Hy vọng nhiều là vậy, như người ta nói hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Cuộc sống bình yên bỗng chốc như một cơn ác mộng với anh. Em nói em có bầu với người khác, rằng em sẽ lấy người ta. Trong khi trên tay anh là cặp nhẫn cầu hôn. Có đến nằm mơ anh cũng không bao giờ dám mơ đến điều đó, nhưng trời ơi nó lại là sự thật, sự thật quá phũ phàng.
Video đang HOT
Trong thời gian em xa cách anh có gần 2 tuần, mọi chuyện lại thay đổi chóng mặt như vậy. Anh cũng chẳng hiểu được đó là sai lầm hay là tình yêu sét đánh nơi em. Em đã ở bên người ta rồi sau đó lại quay về bên anh. Đến khi không thể dấu được cái bầu đó em đã ra đi. Em nói em xin lỗi và mong anh hạnh phúc sau này. Em bảo anh chẳng mất mát điều gì, người đau khổ và chịu tổn thương là em bởi vì em là con gái nhưng em ah, em có biết rằng anh đã quá yêu em không? Có biết rằng tất cả niềm tin và hy vọng anh đều gửi nơi em. Dù đã xa nhau 3 tuần rồi mà đến giờ anh vẫn không thể tin nổi sự thật đó.
Giờ anh biết phải làm sao, làm sao để gượng dậy sau cú vấp thứ 2, làm sao anh có thể quên được em và những kỉ niệm bên nhau. Làm sao anh có thể tin được 1 người con gái nào khác nữa em. Em ra đi, em mang theo cả linh hồn của anh, để lại đây chỉ là 1 thể xác vô hồn. Em nói anh cứ trách, cứ hận em. Nhưng để làm gì đây em? Anh vẫn không hiểu được rằng tại sao em có thể làm điều đó dễ dàng như vậy trong khi vẫn còn yêu anh. Có lẽ em hối hận về việc làm của em với anh nên em đã chọn cách rời xa anh, nhưng liệu rằng em có thể quên anh? Quên hết những kỉ niệm của đôi ta trong thời gian bên nhau gần 1 năm? Để đến với cái hạnh phúc mà em đang chọn hay không? Em nói em chọn con đường đau khổ hay sung sướng là do em quyết định, vậy khi em chọn con đường đó em có nghĩ đến anh như thế nào bây giờ không?
Giờ đây anh và em mỗi người 1 con đường nhưng biết khi nào anh mới trả lời được câu hỏi vì sao? Vì sao em lại có thể làm vậy với anh?
Theo blogtamsu
Chúng ta có đủ giàu để mua lại ký ức không anh?
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. Có phải rằng người có nhiều ký ức là những người giàu có không anh, vì họ biết cách cất và sắp xếp ngăn nắp mọi thứ vào một góc riêng.
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. (Ảnh minh họa)
Có những ngày cuộn tròn trong một chiếc kén, phố nằm im lìm lặng lẽ đếm từng hạt mưa bé xíu rơi hoài không ngớt, em ngoan ngoãn dựa lưng vào tường đếm thời gian trôi và đếm ký ức mình còn giữ được bao nhiêu.
Nhưng em đếm mãi, đếm mãi mà không đếm nổi kỷ niệm mình từng có anh à! Em không giàu có để mua lại quá khứ cũng như không giàu có để mua lại những thứ giờ không thuộc về mình. Mà thực ra không phải chỉ riêng em, tất thảy chúng ta dường như đều không giàu có để có thể mua lại ký ức.
Vốn dĩ ký ức vô hình, nó chỉ trở về trong mỗi người bằng một con đường duy nhất: là trí nhớ. Có phải rằng người có nhiều ký ức là những người giàu có không anh, vì họ biết cách cất và sắp xếp ngăn nắp mọi thứ vào một góc riêng. Nhưng đến lúc này, em nhận ra họ không phải kẻ giàu có nhất mà ngược lại là kẻ nghèo nhất. Giữ nhiều thứ của quá khứ nhưng lại không sở hữu được nó ở hiện tại cũng giống như cảm giác giữ khư khư hình bóng của một người nhưng lại không có được người đó.
Giờ đây chúng ta chỉ là quá khứ của nhau, không hơn không kém, những điều chúng ta có thể nhắc cho nhau nghe cũng chỉ là chuyện của tháng cũ, năm xưa mà thôi.
Chẳng ai có thể can đảm bảo rằng: "Giàu có ư, tôi có thừa để mua tất cả", vì quá khứ là điều mà dù anh có nhiều tiền bạc đến đâu cũng không bao giờ mua nổi.
Chúng ta đã có những tháng năm giàu có nhất, bởi vì nó từng đẹp nhất trong trái tim mỗi người. Dù không trọn vẹn đối với cả hai nhưng là sự trọn vẹn cho một lựa chọn mới.
Tuổi trẻ, chúng ta rất giàu có vì đã bỏ ra hàng triệu giây phút để bên nhau suốt nhiều năm tháng. (Ảnh minh họa)
Tuổi trẻ, chúng ta rất giàu có vì đã bỏ ra hàng triệu giây phút để bên nhau suốt nhiều năm tháng. Bây giờ nhắc lại, nhớ lại để hạnh phúc và chấp nhận chứ không phải để mua lại nó. Bởi rằng hạnh phúc không thể mua lại được, nó chỉ có thể ở lại trong trái tim của mỗi người.
Anh bảo rằng anh không thể tìm lại được mình của ngày đó, không tìm lại được mối tình đầu mà thời gian đã phong ấn, không tìm lại được tuổi thanh xuân từng không bao giờ muốn nó trôi đi. Là bởi vì anh không đủ giàu, là bởi vì anh đang bận với những thứ thuộc về hiện tại.
Ký ức là điều chúng ta không nên chối bỏ hay bằng mọi giá vứt toạch vào một góc nào đó, rồi lãng quên. Vì nó là thứ gia vị làm nên cuộc sống hiện tại. Điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ nhớ về nó thôi, chứ đừng tìm lại. Cũng như một người, một quãng đời đã đi qua thì cũng dằn vặt tháng năm mà để hiện tại phải gánh chịu. Và cũng bởi vì không ai giàu có để mua lại tất cả những điều từ quá khứ.
Nếu giàu có, thì chúng ta hãy dành tài sản đó để thêu dệt nên hiện tại bằng những gam màu tươi sáng hơn. Để ngày sau nhìn lại mỉm cười và mãn nguyện cho những điều đã qua.
Theo blogtamsu
Tôi chẳng còn muốn về nhà vì vợ quá vô tâm Ngày trước mỗi khi thấy tôi hắt hơi sổ mũi là vợ vội vàng hỏi han rồi mua thuốc cho tôi uống. Còn bây giờ thì: "Tất cả ở trong tủ thuốc cá nhân ấy, anh tìm mà uống"... Vài ngày tôi vẫn chưa khỏi vợ cũng chẳng để ý. (Ảnh minh họa) Đã lâu rồi tôi và vợ không còn tâm sự...