Khi đó bọn mình còn là những đứa trẻ
Việc bắt nạt diễn ra hết ngày này đến ngày khác, kéo theo nỗi buồn của Nga là niềm hứng khởi dại dột của chúng tôi.
Chào độc giả của chương trình ‘Điều hối tiếc’.
Thật ra, nói về niềm vui hay sự thành công sẽ dễ dàng hơn nhiều khi nói về một sai lầm hoặc một nỗi buồn trong quá khứ. Vì cuộc sống cứ trôi đi mà chúng ta phải nén sự chạnh lòng lại nơi nào đó, thật sâu và riêng tư nhất của mình.
Với tôi, mỗi lần nghe đến hai từ ‘hối tiếc’ là lại thấy đau đáu không yên. Tôi nghĩ đến Nga, cô bạn học hồi lớp 7 mà cả lớp từng hắt hủi. Khi ấy còn nhỏ, tụi tôi không hiểu nỗi đau mà mình đã gây ra cho người bạn hiền lành, lúc nào cũng có vẻ sợ sệt này. Chỉ đến khi lớn hơn, đặc biệt là khi con cái bắt đầu đi học, cả bọn mới nghĩ về Nga và những hành động không thể chấp nhận được của mình ngày đó.
Ảnh minh họa
Chuyện xảy ra vào đầu năm lớp 7, khi cô giáo đưa Nga vào lớp. Rất nhanh chóng, chúng tôi nhận ra bạn gái này không phải người trong khu phố huyện… Thế là đủ lý do để cả lớp quyết định tẩy chay bạn mới. Cả lũ đã nghĩ mình không thể nào chơi với đứa con gái ‘nhà quê’ ấy được. Thêm vào đó, chúng tôi soi mói thêm cả việc Nga lại không mấy xinh xắn, học lớp 7 rồi mà vẫn mặc loại quần cạp chun, áo hoa sờn cổ, sờn vai, đi đôi dép nhựa cũ mèm.
Chúng tôi hè nhau giấu cặp của Nga, để đầy rác bẩn trong đó, sách vở thì bôi mực lem nhem. Có đứa còn giả vờ rơi tẩy, cúi xuống nhặt rồi lén cầm kéo cắt đứt quai đôi dép nhựa duy nhất của cô bạn học nhà nghèo. Nga sống trong căn nhà lợp ngói bò ngay cạnh chợ huyện, lụp xụp như một cái lều. Bố bạn làm bảo vệ còn mẹ bán xôi buổi sáng.
Biết hoàn cảnh khó khăn của bạn, cả lớp còn hè vào bắt nạt bạn hơn nữa. Chúng tôi dè bỉu, chê cái áo, cái quần của bạn ‘có mùi’ và ‘nhìn như cái giẻ lau nhà’. Nga không nói gì chỉ khóc và bạn càng khóc thì cả lũ càng xô vào trêu chọc nhiều hơn. Không chỉ trêu mà còn lấy tên bố mẹ Nga ra làm trò tiêu khiển hàng ngày, giật tóc, ngáng chân, xịt lốp xe của bạn.
Video đang HOT
Việc bắt nạt diễn ra hết ngày này đến ngày khác, kéo theo nỗi buồn của Nga là niềm hứng khởi dại dột của chúng tôi. Vào những buổi học thêm, là nơi được lựa chọn chỗ ngồi, bàn của Nga luôn trống không dù các bàn khác phải ngồi ghép rất đông.
Có lẽ, vì không chịu được việc bị bắt nạt nên chỉ sau một học kỳ Nga đã xin về quê học. Sự ‘biến mất’ của Nga hóa ra lại không khiến ai vui cả, có gì đó hụt hẫng và khó giải thích ở lứa tuổi chúng tôi lúc đó. Sau này, trong mỗi lần họp lớp, khi ai đó tình cờ nhắc đến Nga thì kéo theo bao giờ cũng là khoảng trống nặng trĩu hối hận và tiếc nuối.
Nga ơi, nếu nghe được tâm sự này, thì hy vọng cậu sẽ liên lạc lại để lớp 7C, trường THCS Tân Trung, Tân Yên, Bắc Giang của mình cùng đoàn tụ nhé. Tớ biết, cậu đã tha lỗi cho cả lớp từ rất lâu rồi, từ ngày cậu không mách lại mọi chuyện với cô chủ nhiệm.
Nhưng bọn tớ cần được gặp xin lỗi cậu vì sự thanh thản của chính bản thân mình. Hãy cho bọn tớ cơ hội đó, nhé Nga!
Nga à, dù cậu đang ở bất kỳ đâu, hãy sống thật tốt, hãy tha lỗi cho những đứa bạn một thời ngốc nghếch này nhé.
Theo Tinngan
Chúng ta yêu nhau, đủ nhiều chưa anh?
Trách chi, chúng ta đã quá vội vàng, quá nuông chiều bản thân, quá dễ dàng khi tình yêu đến để nhận ra thực sự chẳng ai là của nhau, để người đến sau, dù yêu chúng ta nhiều như thế cũng chẳng thể hồi đáp được trọn vẹn tất cả cho người ấy, anh thấy có đáng buồn không?
Khi yêu nhau, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện chia tay anh lại nhăn mũi: "Rồi chẳng có ai yêu nổi một con bé hay giận dỗi, nhạy cảm, nóng nảy như em, ngoài anh đâu".
Em cũng không chịu kém cạnh: "Vậy thì anh cũng đừng nghĩ rằng có một cô gái nào đó có thể chịu đựng được một chàng trai vô tâm, lạnh lùng và suốt ngày làm người khác phải lo, như anh đâu".
Vậy mà, sau khi chia tay. Có những người yêu chúng ta hơn chúng ta từng tưởng tượng.
Người ấy có thể chịu được cái tính cố chấp, trẻ con của em.
Người ấy có thể kiên nhẫn hàng giờ ở cạnh em, chỉ chờ em khóc xong để lau nước mắt.
Người ấy, dành thời gian ít ỏi của mình để trò chuyện hàng đêm với em, bất kể bận rộn.
Người ấy chịu đựng, im lặng mỗi khi em cố chấp, bốc đồng hay nóng nảy, rất nhiều lần!
Người ấy yêu em, rất yêu em!
Còn cô gái của anh,
Cô gái ấy, vẫn bên anh sau rất nhiều biến cố, vẫn chấp nhận đúng sai, thua thiệt mình là người đến sau không một lời trách móc. Cô ấy vẫn yêu anh bằng một trái tim đẹp đẽ chẳng tì vết.
Hóa ra, anh ạ!
Không phải không có ai yêu như chúng ta từng nghĩ, mà là có những người xứng đáng với em hơn anh, xứng đáng với anh hơn em.
Người ấy sẽ không vội vàng bỏ đi như anh sau những lần giận dỗi của em.
Cô ấy, có lẽ, sẽ chọn cách im lặng chờ đợi mỗi lần anh khiến cô ấy phải buồn, không giống em, sẽ gào khóc đến khi nào anh có thể quan tâm đến em nhiều hơn nữa...
Người ấy, chờ em thay đổi, kiên nhẫn giống như cô gái của anh.
Vậy mà, anh ạ, hình như chúng ta đã lần lượt lờ đi những người tốt ấy, để đến với nhau, rồi chia tay Họ đã yêu chúng ta nhiều hơn hay chính chúng ta yêu nhau chưa đủ.
Em thay đổi, anh thay đổi. Chúng ta thay đổi vì những con người ấy. Nếu em không nóng giận, nếu anh chẳng bỏ đi, nếu như em dịu dàng hơn, nếu như anh bớt vô tâm đi một chút... Nếu như chúng ta đều kiên nhẫn chờ đối phương thay đổi, thì kết quả, đã chẳng thành chia ly đổ vỡ. Để rồi nhận ra, những gì đã từng chẳng xứng đáng cho một tình yêu đã kéo dài lâu như thế.
Trách chi, chúng ta đã quá vội vàng, quá nuông chiều bản thân, quá dễ dàng khi tình yêu đến để nhận ra thực sự chẳng ai là của nhau, trách chi chúng ta yêu nhau chưa đủ, để người đến sau, dù yêu chúng ta nhiều như thế cũng chẳng thể hồi đáp được trọn vẹn tất cả cho người ấy, anh thấy có đáng buồn không anh?
Theo Gocyeuthuong
Bạn gái không dám lấy chồng vì sợ tan vỡ như bố mẹ Em không có niềm tin vào hôn nhân, cũng không có tự tin tiến tới hôn nhân. Em nói tôi đã sai lầm khi yêu em, sẽ hối hận nếu chọn em. Tôi và em hay tâm sự nhưng chuyện này là lần đầu tiên em kể. Em nói không nghĩ chúng tôi sẽ được lâu nên không muốn nhắc chuyện ba mẹ....