Khi đàn ông ngoạ.i tìn.h, không phải dạng vừa đâu!
“Phụ nữ chỉ cần quản tốt bản thân mình đã tài lắm rồi, cần gì phải đi quản đàn ông?”.
“Đàn ông biết nghe lời, không cần quản; đàn ông không nghe lời, muốn quản cũng chẳng quản được; đàn ông đối xử tốt với bạn, không cần quản; đàn ông đối xử tệ với bạn sẽ không để bạn quản; đàn ông yêu bạn, không cần quản; đàn ông không yêu bạn, không tới lượt bạn quản”.
Cô bạn tôi (NTTG) nó vừa triết lý như thế về đàn ông trên facebook. Chỉ vì nó muốn than rằng “Chế.t thật, vậy hóa ra mình là một người phụ nữ bất tài. Mình không những không quản được chồng mình mà còn bị chồng quản lại: đi ngủ đi, sao thức khuya vậy? Dậy đi, trưa rồi. Không được bỏ ăn sáng nhé”.
Phải chăng đàn ông luôn như thế?
Tôi thấy nó nói đúng đấy chứ. Đàn ông nếu thấy thích thì sẽ làm, ai quản được? Đàn ông mà ngoạ.i tìn.h, muốn ngoạ.i tìn.h, hay do hoàn cảnh đưa đẩy, đều sẽ chối bay biến, chối đến cùng cực với vợ. Đàn ông biết và hiểu rằng các bà vợ luôn có một câu châm ngôn cửa miệng, đó là: Đàn ông phải biết ăn vụng chùi mép, thà khuất mắt đâu đó thì coi như vẫn còn niềm tin, nếu để phát hiện là chia tay ngay.
Đàn ông ngoạ.i tìn.h hẳn có lý do. Nhưng để quy kết trách nhiệm lỗi tại ai, tại vợ nhàm chán, hay tại cô bồ mới mẻ, xinh tươi, quyến rũ lôi kéo? Chẳng phải chính các ông muốn mèo mỡ đó sao? Nếu các ông chung thủy, một lòng một dạ với vợ, chẳng em nào tụ.t quầ.n anh xuống là.m tìn.h được. Lỗi tại đàn ông thôi! Đàn ông phải muốn thì mấy em mới có cơ hội săn đón, chiều chuộng, chăm sóc. Đàn ông không muốn, không quan tâm thì các anh ấy hoàn toàn có thể cự tuyệt. Có lẽ, các bà vợ không nên tốn công thù hằn các cô em bồ nhí quá, mà nên chuyển hướng quy kết tội lỗi vào các ông chồng mình ấy.
Lại bàn đến nguyên nhân đàn ông ngoạ.i tìn.h. Đàn ông có thể cảm thấy người phụ nữ đã cưới làm vợ của mình, sau khi sinh con đẻ cái cho anh ấy, làn da trở nên nhăn nheo, cơ thể kém săn chắc, thon thả như thời con gái, kèm theo là vô số các vết rạ.n nứ.t.
Video đang HOT
Đàn ông có thể cảm thấy tính khí của vợ mình cũng thay đổi, không được mềm mỏng và dịu ngọt như thời còn son rỗi; vì ngoài việc quán xuyến nhà cửa, đi làm ngoài xã hội, họ còn phải lo lắng cho con, cơm nước cho chồng. Khuya đến mệt mỏi không còn hứng thú ái ân. Phụ nữ chỉ cần quản tốt bản thân mình đã tài lắm rồi, cần gì phải đi quản đàn ông? Thế là đàn ông lấy cớ đó chán và bỏ bê vợ!
Đàn ông biết nghe lời, không cần quản; đàn ông không nghe lời, muốn quản cũng chẳng quản được. Họ có cái tôi cao lắm. Đàn ông làm trụ cột gia đình về kinh tế còn đỡ, chứ loại đàn ông lười mà còn lắm tật thì tội phụ nữ lắm. Họ muốn gì là làm cho bằng được cũng vì cái tôi đó. Phụ nữ phải biết lạt mềm buộc chặt. Đàn ông đối xử tệ với bạn sẽ không để bạn quản.
Lại nói tới việc đàn ông chỉ muốn thêm, chứ không muốn bớt. Tôi thấy nhiều cảnh đàn ông cặp hết cô này tới cô khác, tối về vẫn ngủ với vợ. Tài nữa là anh ấy công khai cho vợ biết là mình có bồ, chịu thì chấp nhận, không thì biến! Còn con rơi con rớt của anh ta thì đầy thành phố! Anh ấy đã không hề nói lời chia tay với cô vợ cả. Không biết vậy được coi là nhẫn tâm không, hay rất, rất là nhẫn tâm nhỉ? Cô ấy vì lệ thuộc đàn ông mà chấp nhận cảnh giường chung. Tôi không thấy tội cô ta, nhưng cảm thấy thương cho thân phận phụ nữ bị coi rẻ.
Cũng có loại đàn ông cặp bồ trong “màn đêm”, rất sạch sẽ khi về nhà với vợ. Còn bồ thì mãi mãi chỉ là bồ nhí. Bồ không được phép liên lạc, nhắn tin khi đàn ông đang ở nhà với vợ với con.
Xem ra cô bạn tôi chưa phải là phụ nữ bất tài, vì chồng cô chỉ mắng yêu, nhắc yêu vì chàng cằn nhằn theo kiểu còn rất quan tâm tới vợ. Nhiều ông chồng đã bồ bịch ngoạ.i tìn.h bên ngoài, không hề có cảm giác có lỗi với vợ, mà còn tỏ vẻ lạnh nhạt, lớn tiếng và khó chịu khi ở nhà. Đặc biệt hơn còn công khai nhắn tin, điện thoại với em gái mới trước mặt vợ, như trường hợp tôi vừa mới kể ở trên. Đúng là, đàn ông không yêu bạn, không tới lượt bạn quản vì có người khác quản giúp rồi.
Tôi tự hỏi, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi trên giường cho các quý ông? Hay là một vật trang sức tùy theo cảm hứng? Dù người phụ nữ có ở vị trí là một người vợ, hay một người tình, họ cũng chỉ là một người phụ nữ. Mà một người phụ nữ thì luôn muốn được người đàn ông của mình toàn tâm toàn ý với mình, hiểu mình, quan tâm tới mình, nhẹ nhàng hỏi thăm mình, khiến tất thảy những người phụ nữ khác phải thèm thuồng, ganh tị. Một người đàn ông đúng nghĩa sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải rơi lệ vì ghen tuông với những người phụ nữ khác.
Tình yêu có thể chỉ tồn tại một chặng đường. Dù là con đường ngắn nhưng có thể có những ngã rẽ. Không ai dám chắc hạnh phúc với một người là mãi mãi. Nếu đàn ông cảm thấy không thể tiếp tục đi trên cùng một con đường với người phụ nữ mình đã từng yêu và đầu ấp tay gối, anh ấy nên cân nhắc nói lời chia tay, để đường hoàng đi tìm hạnh phúc mới. Một mối quan hệ tan vỡ là điều không ai muốn.
Nhưng mối quan hệ sẽ trở nên tệ hại nếu không còn sự tôn trọng lẫn nhau. Người đến sau cũng chịu nhiều tổn thương không kém kẻ đến trước. Tại sao đàn ông không thể hiểu được điều đó? Nếu không thể kết thúc với người đến trước vì lý do con cái và tình nghĩa, thì đừng tạo cơ hội và hy vọng cho người đến sau.
Có mấy ai nằm lòng câu nói này của Johnny Depp: “Nếu bạn yêu hai người một lúc, hãy chọn người thứ hai. Bởi vì nếu như bạn thật sự yêu người thứ nhất thì bạn đã không có tình cảm với người thứ hai”.
Một lời khuyên nữa của nữ hoàng truyền hình Mỹ dành cho các cô gái đó là: “Đừng ổn định cuộc đời bạn với một mối quan hệ mà bạn không thể là chính mình”.
Khi đàn ông ngoạ.i tìn.h, không phải dạng vừa đâu!
(S/T)
Đàn ông ngoạ.i tìn.h: Khi sự xuề xòa của đàn bà trở thành nguyên nhân?
Xét cho cùng anh chỉ cần một người đàn bà đúng nghĩa đàn bà, một quan bà quyền sinh quyền sát ở thương trường, một phụ nữ xộc xệch hôi hám ở trên giường không thích hợp với một người đàn ông như anh...?
Nhân vật của tôi lần này là một phụ nữ trung niên thành đạt. Trải qua một thời gian dài của tuổ.i trẻ vật lộn với thương trường và gánh vác việc gia đình con cái, bây giờ chị đã có một cơ ngơi bề thế, có khả năng đầu tư cho con cái đi học ở xa và cũng có điều kiện để chăm sóc bố mẹ già cũng như chi viện cho các em các cháu bên chị đúng như tấm lòng thơm thảo của chị. Nhìn bề ngoài, không biết bao nhiêu người ao ước được như chị. Chị có những thứ mà người khác chật vật phấn đấu cả đời không được: đó là sự no đủ về vật chất, sự nhẹ nhõm thoải mái trong tiêu pha nghĩa là được "mạnh về gạo bạo về tiề.n" như các cụ nhà ta vẫn thường nói. Những tưởng là chị không có mong ước gì hơn.... Nào ngờ...
Ảnh internet.
Suốt cả buổi, chị ngồi kể cho tôi nghe về "lão chồng bội bạc" của mình: Nào thì "lão ấy" phủi tay quay lưng lại với những ngày tháng chị chắt chiu nuôi chồng ăn học hết bằng nọ cấp kia, chị có ngờ đâu "lão ấy" nào có đẹp đẽ trẻ trung gì nữa đâu mà còn đổ đốn cặp bồ. Mà nào chỉ có bồ bịch chim chuột không đâu, chính "lão ấy" còn chủ động đề nghị l.y hô.n ly dị, khăng khăng quyết tâm bỏ mẹ con chị để đến với một người đàn bà khác...
Tôi ngồi lặng. Cảm xúc đầu tiên là xó.t x.a cho chị vì tôi biết công sức chị đổ vào gia đình con cái là không gì có thể sánh được. Để an ủi và xoa dịu cơn hỏa đang bốc lên ngùn ngụt trong chị, tôi thủ thỉ hỏi chị có bao giờ chị bình tĩnh tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến sự bạc tình trắng trợn của ông chồng chị không? Rằng chị có biết mặt ngang mũi dọc, nghề nghiệp cũng như tính tình gia cảnh của "nàng kia" không, để tôi còn biết đường mà gỡ rối cho chị trong mọi khả năng mà tôi có. Thế là chị bắt đầu kể một thôi một hồi cho tôi nghe về "của nợ" kia. Đại loại cô ta chỉ được cái trẻ hơn chị chứ học vấn không bằng chị, các nét trên mặt cũng không bằng chị, tiề.n của thành đạt cũng không bằng chị. "Chỉ được cái nũng nịu và điệu đà thôi em ạ. Cái đấy thì chị thua. Chị chịu, chị không thể như "nó" được!"...
Hình như tôi bắt đầu hiểu ra được vài điều khi chợt nhìn lại chị bằng một con mắt đầy khách quan của một người đàn bà nhìn ngó bình phẩm một người đàn bà khác. Và những gì mà mắt tôi nhìn thấy là một người đàn bà hết sức xộc xệch trong bộ quần bò áo phông nhàu nhĩ và cũ mèm. Chị tú.m tó.c chị bằng vài vòng dây chun vàng ệch, thứ dây chun người ta vẫn chuyên để buộc cho đủ thứ hàng hóa: gói chè bưởi của hàng chè, chằng ngang bọc mực khô của sạp hàng khô ngoài chợ...nghĩa là người ta dùng để buộc đủ thứ chứ không phải là thứ đặt lên mái tóc của một người đàn bà chau chuốt. Tôi nhớ đã nhắc chị một vài lần về chuyện "đầu tư" vào ăn mặc, chị nói chị không cần xanh xanh đỏ đỏ gì cả. Chị tin ở khả năng giao tiếp của chị, tin ở tài thao lược trên thương trường của chị. Tất cả những cái đó làm nên thế mạnh của chị, làm nên sự tôn trọng của người khác dành cho chị chứ không phải là cái mẽ ngoài quần là áo lượt.
Cũng một vài lần tôi định lên tiếng phản bác chị, nhưng lần nào tôi cũng bị chị chê là quá cầu kỳ nên tôi lại thôi. Với chị, không cần thiết phải "rách việc" đến độ bộ quần này áo này phải kết hợp với khăn này, giày này, túi này ... Chị chỉ cần nhất bộ là xong, mà chỗ nào có chị là chỗ ấy vui như tết, chuyện nổ như pháo, có thấy ai ch.ê ba.i bình phẩm gì đâu. Tôi lại liên tưởng đến một hai lần đến nhà chị dự "bữa cơm thân mật" do chính chị và người giúp việc "tiến hành" đầy hăm hở và hỉ hả. Nhưng thú thật là tôi rất sợ sự tùy tiện đến mức bừa ẩu của chị từ khâu thao tác bếp núc đến lúc bày những ngồn ngộn những thịt những rau đều xếp vào hạng đắt tiề.n lên bàn. Đấy là chưa nói đến cái cách chị co hai chân lên ghế ăn mới thoải mái vì "đã quen như thế mất rồi".... Thú thật là sau một hai lần "thực mục sở thị" tài bếp núc của chị tôi đâ.m ngại, từ đó chị em nhớ nhau cần kể lể tâm sự tôi đều chủ động mời chị ra một cái quán lãng mạn nhẹ nhàng mà tôi rất ưng ý. Tôi chỉ thích chuyện trò cùng chị trong khung cảnh như thế mà thôi...
Saomai Pham
Con trai đi làm xa nhà nhưng cứ khi nào nó về mẹ lại hòa thuố.c tránh thai vào canh Ban đầu con dâu không hề biết điều này nên cứ âm thầm khuyên bảo con trai mà thôi. Cũng vì thế con dâu thì mong mòn mỏi cháu mà mẹ chồng cứ hòa thuố.c tránh thai cho con dâu uống. Mẹ chồng với nàng dâu không có chuyện này thì ắt sẽ có những khúc mắc về chuyện khác. Nhưng trong câu...