Khi cuộc đời chỉ cho ta một trái chanh
Người vợ trẻ mới chỉ 25 tuổ.i, đang mang trong mình hài nhi 7 tháng. Tuổ.i ấy, vẫn còn ở độ phơi phới sắc xuân, hạnh phúc làm mẹ cũng đã gần kề. Rồi đột ngột một ngày, em gieo mình xuống sông t.ự t.ử. Tuổ.i thanh xuân vĩnh viễn dừng lại, một đứ.a tr.ẻ mãi mãi không có cơ hội cất tiếng khóc chào đời.
Người nói vì em không hạnh phúc, người nói em vì áp lực từ chuyện nọ chuyện kia, người nói có khi em bị trầm cảm do chịu nhiều dồn nén tâm lý trong thời kì thai nghén. Tất cả cũng chỉ là suy đoán của những người ở lại. Dòng thư cuối cùng em viết cho người thân chứa đầy mệt mỏi “Con mệt rồi. Cho con nằm nghỉ”. Đó là câu chuyện buồn của cô giáo trẻ ở Hải Dương gây xó.t x.a trong dư luận những ngày vừa qua.
Tầm tháng 9 năm ngoái, một thai phụ trẻ cũng 25 tuổ.i ở Nghệ An, vì mâu thuẫn vợ chồng đã ôm hai con mình nhảy sông t.ự vẫ.n. Một phút bế tắc, bốn mạng người ra đi, sự việc quá đau lòng gây nên một nỗi chấn động.
Vẫn biết, nếu không quá khổ đau, nếu không cùng quẫn, nếu không bế tắc, hẳn chẳng ai lại chọn kết thúc đời mình, kết thúc cuộc sống của các con mình theo cách nghiệt ngã và đa.u đớ.n ấy. Nhưng lựa chọn này, dẫu cho có người coi là ích kỉ, có người coi là độc ác, thì xét cho cùng vẫn thương nhiều hơn trách.
Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng. Mỗi ngày chúng ta đều phải cố vươn lên với bao nỗi lo toan giằng níu. Nào là nỗi lo cơm áo, nào là nỗi đau bệnh tật, nào là mâu thuẫn chồng vợ, nào là nỗi uất ức tủi hổ do người xung quanh mang đến. Bao nhiêu áp lực đè lên, nếu không có nơi để bấu víu, không có chỗ để tựa nương, một mình gồng gánh chắc rồi ai cũng sẽ mỏi mệt. Mệt rồi muốn nghỉ. Tưởng rằng chỉ cần một giấc ngủ thật dài thật sâu rồi sẽ qua nỗi đau. Đâu ngờ mình đi rồi, nỗi đau chồng chất lên tim những người ở lại.
Thuở tôi còn nhỏ, tôi còn nhớ có chị ở trong làng. Chị xinh đẹp, con nhà gia giáo. Chị yêu một anh làng bên rồi có bầu. Người đàn ông chị không tiếc cả thân mình hiến dâng, khi biết chị mang thai liền phủi bay theo cách vô cùng khốn nạn “chắc gì đứ.a b.é là con tôi”. Bố mẹ chị là giáo viên, vì không muốn người đời dè bỉu có con gái mất nết chửa hoang bèn ép chị bỏ thai. Vài chục năm trước, việc một cô gái không chồng mà chửa ở quê là tày đình ghê gớm lắm.
Ai ở quê rồi sẽ biết, mọi chuyện dù hay dù dở đều lan nhanh không kém mạng xã hội bây giờ. Chuyện của chị dĩ nhiên không thể giấu. Chị, một cô gái mới lớn, đối diện với cú sốc quá lớn đầu đời: Người yêu bỏ rơi, gia đình dằn vặt, làng xóm dị nghị, trong khi đứ.a tr.ẻ thì không ngừng lớn lên. Chị quyết định khăn gói bỏ nhà đi, để lại bức thư chỉ vỏn vẹn ba từ “Con xin lỗi”.
Bố mẹ chị dù giận, khi thấy con bỏ nhà đi cũng cuống quýt đi tìm. Có cha mẹ nào mà không thương con, dù con mình khạo khờ, dại dột. Vậy mà tới tận 5 năm sau chị mới trở về, mặn mà xinh tươi, cùng với một cậu bé đẹp như tranh vẽ. Mẹ chị khóc ngất ngày gặp lại con. Làng xóm chạy đến, vừa tò mò, vừa là để biết chị bao năm qua sống ở đâu, sống như thế nào. Có người bà con ôm chị “mấy năm qua chắc con cơ cực lắm”. Chị mỉm cười, cười như thể chưa từng đi qua khổ đau “Khi cuộc đời chỉ cho con một trái chanh. Việc của con là tìm đường để bỏ vào nó chứ”
Không lâu sau đó, chị lấy chồng. Đó là người đàn ông đã giúp chị đi qua những khó khăn khi chị một mình thân cô thế cô nơi xứ lạ với một đứa con còn đỏ hỏn. Lẽ đời, khi một người rời bỏ ta đi, là để có chỗ cho người khác đến. Không có nỗi đau nào là tột cùng. Không có ai là hoàn toàn cô đơn. Chuyện gì dù khó đến đâu cũng có cách giải quyết. Nếu chưa tìm ra cách thì vì đó chưa phải là cuối cùng.
Video đang HOT
Có một thời điểm nào đó trong cuộc đời, chúng ta sẽ hỏi bản thân: Sao người ta sung sướng còn mình thì khổ thế? Sao người ta hạnh phúc còn mình thì bất hạnh? Sao ông trời lại đối xử bất công? Họ có gì hơn mình đâu mà họ toàn nhận về những may mắn? Và rồi nỗi đau khiến ta ngã quỵ không còn chút sức lực nào, chẳng nghĩ gì được nữa ngoài hai chữ: Buông xuôi.
Khi nghe một ai đó tự kết thúc cuộc đời mình, dù bằng cách này hay cách khác tôi đều thấy buồn thương. Bởi tôi nghĩ chính là trong thời điểm người đó yếu đuối nhất đã không có người kịp đến, không có bàn tay nào kịp chìa ra, không có bờ vai nào tình nguyện gánh vác sớt chia nỗi khổ đau của họ. Bế tắc – đó thực sự là hai từ đáng sợ, nó khiến ta không thấy cả con đường đang đi trước mặt, không nhìn thấy gì ở tương lai, chỉ thấy nỗi đau hiện hữu bủa vây không cách gì thoát ra được.
Khi cuộc đời chỉ cho ta một trái chanh. Có người nhắm mắt nuốt chua cay, có người miệt mài tìm mật, tìm đường pha vào cho dễ uống. Cũng có người không còn đủ sức lực, không còn đủ kiên nhẫn liền vứt trái chanh đi để mình chế.t khát. Sống hay chế.t, dĩ nhiên là lựa chọn của bản thân mỗi người. Nhưng khi một người cùng quẫn mà ra đi, người ở lại cũng có một phần lỗi. Lỗi quá vô tâm, lỗi quá ơ hờ, để không kịp nhìn thấu, để không kịp sẻ chia, để không kịp khai thông một tâm hồn đang chìm trong bế tắc tuyệ.t vọn.g.
Tôi cũng từng trải qua những thời điểm trong đời mình như thế: Chán nản, bất lực, bất mãn. Và không dưới một lần tôi đã dại dột nghĩ “chế.t thực ra không đáng sợ bằng sống khổ”. Nhưng mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ đó. Vì khi nỗi buồn chán đi qua, khi tôi lại có người đỡ nâng, sẻ chia, kề cận, tôi lại thấy cuộc đời vẫn đẹp, lại hào hứng sống, lại ngập tràn yêu thương.
Thật không khó để nhận ra khó khăn luôn chực chờ ta phía trước, trên mỗi chặng đường ta đi, qua mỗi thời gian ta trải. Không có ấm êm nào mãi mãi, sóng gió chắc chắn sẽ có lúc lướt qua đời mình. Nhưng chúng đến không phải để ở lại, không phải để quật ngã chúng ta. Mỗi khó khăn chỉ là thử thách để ta mạnh mẽ hơn, cứng cáp hơn, để chiến đấu, để sống, để làm người. Nỗi đau chỉ là tạm thời, ai chẳng có đôi lần thấy đời mình nhập nhoạng hoàng hôn. Nhưng hãy vững tin, đi qua đêm tối này, ngày mai bình minh sẽ đến.
Và sống không chỉ vì mình, mà còn vì những người thương yêu mình, vì những người mình thương yêu.
Theo Dân Trí
Những "bài học xương má.u" trong cuộc sống mà ai cũng nên đọc một lần trong đời
Cuộc sống luôn đầy thử thách, cám dỗ trong cuộc hành trình mang tên là cuộc đời của mỗi người. Nếu muốn vượt qua, chúng ta cần phải biết rút kinh nghiệm từ những bài học trong quá khứ và ghi nhớ kĩ các bài học hay từ người khác.
Người xưa có câu: "Thái độ quyết định hết thảy và tâm thái quyết định vận mệnh". Cuộc sống vẫn luôn xoay vần, xã hội vô cùng khắc nghiệt, những bài học trên đây bạn cần ghi nhớ để có thể mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Đưng trông chơ hay trach moc vao môt ai khac, chính bạn mới là ngươi quyêt đinh tương lai cua mình
Nêu hôm nay ban lươi biêng, ỷ lai... thi tương lai sau nay cua ban ăt hăn se rât kho khăn. Nêu ngay bây giơ ban cô găng, chăm chi, đinh hương cuôc đơi, tương lai cua ban se tôt hơn rất nhiều. Tât ca nhưng gi ban nghi va lam ngay hôm nay se quyêt đinh chinh tương lai cua ban sau nay.
Đưng trông mong vao sư may măn hay sư giup đơ cua bât ky ai, vi no se lam ban luôn thut lui. Cuôc sông giông như môt viên đa vây, chinh ban la ngươi quyêt đinh đê viên đa đo moc rêu hay trơ thanh viên ngoc sang.
Đưng bao giơ tin tương tuyêt đôi vào môt ai khac ngoai cha me mình
Trên đơi nay, ngươi duy nhât chung ta co thê tin tương tuyêt đôi chinh la cha mẹ đa sinh ra ta. Vi chăng co ngươi cha me nao không muôn tôt cho con cai ca. Ho sông vi con cai, lam tât ca moi viêc vi con cai. Nên du ho co lam gi đi nưa, ho vân luôn nghi vê con cai, luôn bao vê va muôn con cai cua minh co đươc nhưng thư tôt đep nhât.
Vi sao ư? Vi sông trong cai xa hôi nay, khi ma đông tiên đa che măt tât ca, đông tiên đa lam mơ măt con ngươi thi tinh cam, sư chân thanh dương như đa không con y nghia gi. Ngươi ta yêu nhau vi tiên, chơi vơi nhau vi tiên... Sư lưa loc, đô ky, long tham cua con ngươi đa giêt chêt long tin cua con ngươi.
Nhưng noi đi cung phai noi lai, bai hoc nay chi nhăc chúng ta đưng qua tin tương vao ai chư không khuyên moi ngươi sông không co môt chut niêm tin nao vao cuôc sông. Nhưng ngươi ban găp trong đơi đôi luc muôn lây cua ban, đô ky bạn, ghet ban, đôi xư tê vơi ban... nhưng không co niêm tin sẽ không cam nhân được gia tri cuôc sông mang lai. Vi vây, hay đăt niêm tin đung luc, đung chô.
Ban cân nhớ răng, trong xa hôi nay, loai ngươi nao cung co
Chinh cuôc sông muôn mau muôn ve đa tao nên nhưng con ngươi cung muôn mau muôn ve. Không phai ai cung tôt va cung chăng phai ai cung xâu. Tuy nhiên, ban đưng bao giơ nhân xet, đanh gia ngươi khac qua ve bê ngoai va nghi răng trên đơi lam gi co ai như vây.
Không phai như ban nghi đâu nhe. Xâu xa, gia tao, ba hoa, phan bôi, lưa dôi... tât ca nhưng con ngươi ban nghi la không thê tôn tai thi vân tôn tai.
Đưng quan tâm tơi ngươi khac nghi gi, vì miêng lươi thê gian la điêu không tranh khoi
Khi ma ban lam bât cư điêu gi thi ngươi ta cung co thê noi xâu ban. Khi ban quan tâm, sơ hai va lam theo nhưng gi ngươi ta noi, ban se chăng bao giơ lam hai long đươc tât ca moi ngươi. Vây tai sao chúng ta không lam theo nhưng gi minh muôn, bo qua thư goi la "miêng lươi thê gian"?
Bài học ý nghĩa cho cuộc sống mà ai cũng cần phải biết. Nêu sơ sai lâm va thât bai, ban se không bao giơ nếm trải được thanh công
"Thât bai la me thanh công" - câu noi tương chưng như qua quen thuôc nay ai cung biêt nhưng không phai ai cung lam đươc. Sơ thât bai, sơ sai lâm la hai thư can đương ban đi đên thanh công.
Thế nên hay cứ mạnh dạn gat bo nôi lo sơ va hay thư những thứ mà bạn muốn. Cuôc sông cần lăm nhưng phep thư. Ngươi thông minh la ngươi biêt sư dung nhưng phep thư môt cach hiêu qua.
Trong hành trình của cuộc đời, đôi khi bạn sẽ cảm thấy may mắn vì được gặp những người thân thiện, đồng điệu, dễ mến. Tuy nhiên, bạn cũng sẽ gặp không ít tình huống khó chịu và thậm chí là phải sống chung với những người không phù hợp với mình. Hi vọng những bài học tinh thần đơn giản như trên sẽ giúp cuộc sống của bạn luôn hạnh phúc mỗi ngày!
Theo Guu
"Những mốc thời gian hạnh phúc": Lời tỏ tình may mắn chẳng muộn màng "Tớ thích cậu. Cũng thích cậu." Tôi bật khóc như con nít, những giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. "Không, tớ thương cậu. Vẫn luôn thương cậu." "Alo... Ai vậy?" "Alo..." Tôi nghe được giọng mình nghẹn ngào dù bản thân đã cố kiềm những giọt nước mắt. "Ủn đấy à? Phải Ủn không? Chuyện gì mà gọi đêm hôm thế?"...