Khi còn trẻ, đừng chỉ mơ ước hãy hành động!
Ở tuổi 20 tôi bỗng nhiên suy nghĩ về cuộc đời mình.
Ở tuổi 20 tôi phải sắm vai một kẻ 21. Cũng không sao vì từ nhỏ tôi đã quen làm những thứ lớn hơn tuổi thực của mình. Nhưng thi thoảng tôi vẫn không ngăn được bản thân khỏi những suy nghĩ đại loại như, nếu hồi trước ba mẹ không bắt mình đi học sớm có lẽ… Mình đã thi đậu một trường Đại học tốt hơn. Có lẽ mình sẽ không chọn học xa nhà, sẽ không phải đối mặt với những khó khăn, sẽ không ứa nước mặt khi nhớ bát canh chua của mẹ, sẽ không phải tiếc nuối về mối tình đầu đẹp đẽ đã kết thúc chỉ vì khoảng cách địa lý… Hay đơn giản chỉ là có lẽ mình sẽ có nhiều thời gian hơn để học tiếng anh chứ không lông bông mãi đến bây giờ.
Con người ta luôn nói “Giá như…” bởi họ không sống hết mình cho hiện tại, bởi luôn trì hoãn. Bởi thói quen lười nhác. Và cuối cùng họ mãi mãi cũng chỉ biết ngồi đó và nói “Giá như…”.
Tôi từng mơ ước nhiều nhưng cuối cùng chẳng làm được gì cả hoặc giả có làm thì chẳng mấy chốc sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Như cái cây ra hoa mà chẳng bao giờ kết trái.
Ở tuổi đôi mươi, ta dễ dàng ngưỡng mộ ai đó. Một người thành đạt, một hot girl, hot vlog, một nhà văn trẻ… Bạn tự nhủ phải thật cố gắng để được như họ thế nhưng xung quanh có quá nhiều cảm dỗ và dường như việc mơ ước quá dễ dàng so với biến nó thành hiện thực. Lên facebook hàng giờ thú vị hơn ngồi làm bài tập 30 phút. Thức khuya xem phim rồi ngủ nướng hẳn thú vị hơn, dậy sớm đi làm thêm… Bởi thế bạn mãi là kẻ không có gì ngoài ước mơ.
Bởi thế nên tôi 20 – và chẳng có gì!
Video đang HOT
Một người chị từng bảo tôi thế này, nhược điểm lớn nhất của em là mơ ước quá nhiều nhưng chẳng chịu làm gì cả. Có lẽ không cần đợi về già để thấm thía câu nói đó.
Đợt kiến tập cuối kì của lớp tôi mở ra nhiều câu chuyện, một người bạn của tôi làm sẽ làm việc cho một tờ báo lớn, vài người khác được làm ở khoa, số đông còn lại làm việc ở nhà sách theo sự phân công… Có những cơ hội đang mở ra trước mắt. Có những cố gắng đã được đền đáp. Và có cả những người chìm trong cảm giác hối hận vì không cố gắng – như tôi.
Cô bạn tôi muốn trở thành một biên tập viên cô ấy chăm chỉ viết bài, sáng tác truyện và làm biên tập kiêm kĩ thuật viên cho một trang radio. Cậu bạn tôi – người mà tôi từng chỉ trích là nịnh bợ người khác để đi lên. Thực ra đã cố gắng hết sức để cân bằng giữa việc học và các hoạt động xã hội, chẳng ai bắt cậu ấy làm lớp trưởng, chẳng ai bắt cậu ấy phải ở cả ngày trên trường và làm đủ thứ việc, chẳng ai bắt cậu ấy cáng đáng mọi chuyện để nhận lại những lời chỉ trích, đố kị từ mọi người… và cả từ tôi.
Thực ra họ chính là những người biết mình nên sống vì điều gì. Chính là những người làm việc không ngừng để đi tới, chứ không ngồi một chỗ để chờ cơ may hay phép màu.
Tôi nghĩ ước mơ là thứ dễ dàng nhất mà cuộc đời ban tặng, ai chẳng thể mơ những điều tốt đẹp, nhưng để biến những mơ ước đó thành sự thật không phải là chuyện dễ dàng. Đó phải chăng là khoảng cách giữa những kẻ bình thường, những cuộc sống tầm thường với ai đó thành công, với cuộc sống được mọi người ngưỡng mộ.
Có người nói để đạt được điều mình muốn bạn hãy chia sẻ với mọi người, vệc chia sẻ sẽ trở thành một động lực hay thậm chí một gánh nặng để bạn phải nỗ lực cho ước mơ đó. Ví như khi bạn đăng một cái Note trên facebook “Nhất định kì này tôi phải đạt được học bổng”, câu khẳng định chắc nịch trước sự theo dõi của hàng trăm bạn bè sẽ khiến bạn phải cố gắng, nếu không thực hiện được chẳng phải rất mất mặt sao.
Có người lại nói để đạt được điều mình muốn hãy âm thầm kiên trì, từng chút, từng chút một, có thể sự nỗ lực ấy chẳng ai biết được, nhưng giây phút sâu hóa bướm sẽ rất tuyệt diệu bởi người ta ghét sâu nhưng lại mê mẩn màu sắc của những chú bướm đẹp đẽ.
Còn tôi, tôi nói rằng, muốn ước mơ thành hiện thực thì hãy hành động. Đừng làm một kẻ chỉ biết ngắm trăng sao rồi thốt lên: “Thật đẹp!”. Hãy tìm cách đặt bước chân mình lên đó, khám phá những bí ẩn về nó hay chí ít cũng chụp cho mình vài tấm ảnh thật đẹp, làm cho mình một bài thơ để khi mọi người nhớ về mặt trăng họ sẽ nhớ về bạn.
Khi 20 việc trì hoãn mọi chuyện và đẩy sang 21 sẽ rất đơn giản, khi 21 bạn tự nhủ chờ đến 22, rồi 23, 24, 25 cứ trôi qua như thế… Nhưng bạn à, khi đôi mươi hãy làm tất cả những gì mình có thể, bởi khi về già bạn sẽ hối hận về những việc mình không làm chứ không phải là những việc mình làm sai. Tôi lại đang nuôi giữ cho mình một ước mơ và lần này tôi sẽ làm tất cả để biến giấc mơ của mình thành sự thật. Một ngày nào đó tôi sẽ lại kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi…
Theo Guu
Đi qua những giấc mơ
Muốn thấy cầu vồng phải chờ hết cơn mưa...
Tù túng trước màn đêm, gió cứ hờ hững mà thổi qua chứ chẳng một lần ngoái đầu nhìn lại những chiếc lá đã vì gió mà lìa cành từ thuở nào. Ừ, gió mà. Gió tới mà chẳng bao giờ để cho ai có thể níu giữ nó ở lại. Gió tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đêm. Gió vẫn đang còn đùa giỡn ngoài kia. Mưa tới và bắt đầu rơi vào nỗi nhớ của ta những hình ảnh của người. Cứ xa dần, cứ mờ nhạt dần để rồi ta chẳng còn nhìn thấy người đâu nữa ngoại trừ những hạt mưa rơi tí tách ngoài kia.
Nhắm mắt lại để tận hưởng dư vị tàn của đêm, ta bắt đầu mơ... Mơ về người. Mơ về một thảo nguyên xanh đầy gió. Ta và người, tay trong tay sánh bước bên nhau.
Rồi ta mơ, mơ về một chiều Thu ấy. Nắng đã nhạt màu. Gió nhẹ nhàng lướt qua những vòm cây xanh lá. Người ở đó. Nhưng sao khi ta cất tiếng gọi người thì người lại quay đầu bỏ chạy, để lại ta bơ vơ giữa dòng người đông đúc...
Ta lại mơ...
Ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa nhỏ bên hàng xóm. Vội vàng ta đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt như thể chẳng muốn ai nhìn thấy. Là mơ ư? Vậy mà có lúc ta cứ tưởng đó là thật. Ta cứ ngỡ là người đang hiện diện trước mắt ta. Nhưng nào có phải vậy. Ta khờ khạo và ngốc nghếch quá nhỉ khi cứ cho rằng đó là thật.
Những giấc mơ ấy... cứ đến rồi đi. Cứ lặp lại mỗi khi đêm tới. Ta cứ nhớ. Ta cứ mơ mãi về hình ảnh của người. Ta cứ chìm đắm trong nụ cười đã từng khiến cho ta ngây dại. Ta vẫn mơ khi hình ảnh của người đã chẳng còn rõ nét trong ta. Để rồi khi tỉnh giấc, ta sẽ mỉm cười, rồi ta lại khóc trong đêm.
Ta ngồi đó trên chiếc ghế sô pha đã cũ và lặng nhìn cơn gió thổi qua, ta ước gì ta có thể nắm tay người mà đi tới cuối con đường. Ừ, lại là một điều ước mà ta chẳng thể thực hiện được. Ta đâu có thể nắm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Ta đâu có thể sánh bước cùng người trên con đường chung đôi ngày nào. Vì ta và người, giờ đã trở thành hai người xa lạ.
Ừ, chỉ là mơ thôi. Và khi ánh ban mai vừa ló dạng thì giấc mơ ấy cũng sẽ biến mất. Hình ảnh người rồi cũng sẽ tan dần vào trong tia nắng sớm mai. Rồi ta sẽ quên, quên đi tất cả những gì còn sót lại về người. Và để rồi, mỗi khi giấc mơ ấy tới, ta sẽ có thể mạnh dạn mà bước qua nó một cách dễ dàng, ta cũng sẽ không còn phải khóc thầm trong đêm nữa. Nào hãy cố lên, ta ơi!
Theo Guu
Miền của ký ức Hạnh phúc đó đã thật xa. Có lẽ khi nhìn những áng mây bay trên trời anh cũng không còn tiếc nuối một điều gì nữa. Anh vẫn hay nhìn về nơi xa xăm ấy vì thật sự anh cũng chẳng biết ở nơi đó có gì. Giá như cuộc sống này không biết trước những gì đang tới có lẽ sẽ tốt...