Khi còn trẻ, ai cũng muốn sớm trưởng thành. Khi lớn rồi, lại chỉ muốn thành trẻ con!
Ai trải qua rồi thì thấy tiếc, còn ai chưa chạm tay được đến, thì vẫn khao khát được trải nghiệm.
Rất nhiều người đã từng can ngăn khi những đứa trẻ cứ ước ao thời gian trôi thật nhanh để trở thành người lớn, nhưng bản thân chúng lớn lúc nào cũng không hay, và lớn rồi mới hay hóa ra mấy người kia nói đúng. Nhưng đúng thì tất cả cũng đã rồi, những đứa trẻ con đã trở thành người lớn.
Hồi còn bé, bạn bè chơi với nhau theo kiểu rất ngây thơ. A là bạn thân của B, thì A có cái gì thì cũng cố làm cho B có cái đó, A thích người này có khi một ngày đẹp trời B cũng thấy người đó hay hay, A có chuyện gì xảy ra đều ngay lập tức kể với B không chậm 1 phút, từ những chuyện vụn vặt như con chó con mèo đến những chuyện trọng đại cần cân đo đong đếm. Lại nữa, A có 1 người bạn thân là B, B cũng chỉ có một người bạn thân là A.
Lớn rồi, A và B có những con đường riêng phải đi, không còn cùng nhau trải qua mọi chuyện nữa. A và B đều tìm được những người bạn mới, có lẽ trong tim vẫn dành một góc cho nhau, nhưng bộn bề cuộc sống đâu cho phép được ở cạnh nhau mọi nơi mọi lúc. Lúc A buồn thì đã có những người bạn mới ở bên, họ chơi với nhau theo cách mà B không hiểu, không phải cách mà A và B vẫn chơi. Lúc A muốn đi đâu thì đã có sẵn những người bạn mới chờ đợi, lúc B tới thì họ đã khởi hành mất rồi, mà rồi họ cũng chơi những thứ B không hiểu nốt. Dần dần A và B càng ngày càng cách xa nhau, một ngày A nói với B: “Bạn thân cũng có nhiều cấp độ”. Thì B đã hiểu, chắc có lẽ bạn thân không phải chỉ có một như xưa.
Hồi cũng không hẳn là bé lắm, thích một người thật dễ làm sao , kiểu đúng là tình cảm sét đánh cái độp trong lúc trời quang mây tạnh. Thích một người vì sự hài hước, vì sự giỏi giang vì một ánh mắt vô tình chạm, vì cao, vì ga lăng ở trên xe bus chẳng hạn. Nhưng chẳng vì thế mà tình cảm nhanh đến nhanh đi, mà thậm chí còn mãnh liệt một cách… thái quá. Sau này nhìn lại đôi khi cũng hơi xấu hổ về sự trẻ con lúc đó, nhưng xa hơn nữa, lại cảm thấy ít nhất thì cũng có thứ để nhớ về một quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.
Video đang HOT
Nhưng lớn rồi, tình cảm không phải xuất phát thuần khiết như trước. Thích một người là phải hợp, chứ không phải chỉ là thích. Lớn rồi, mọi lựa chọn đều phải tính toán, không thể nhắm mắt chọn bừa như lúc còn trẻ con. Bản thân cũng tự biết vị trí của mình ở đâu, mà đối tượng dành cho mình là như thế nào. Chẳng còn những cảm xúc bồng bột, sự hồi hộp khi toàn tâm toàn ý thích một người, sự mong chờ, rồi thất vọng rồi lại mong chờ, dường như có, nhưng rất ít và chỉ là thoáng qua. Những người mình thích quá nhiều như thế, không phải dành cho tương lai lâu dài.
Chính vì nghĩ quá nhiều, nên thấy tình cảm chẳng tuyệt vời như ngày xưa.
Rồi nữa, hồi bé nghĩ thế giới bên ngoài thật đáng để mơ ước, được tự do làm những gì mình thích, được tự đối mặt với những thử thách cam go, được tự do đi đi về về lúc nào mình muốn, được có them những người bạn mới khắp nơi, và cùng lúc đó cảm thấy gia đình thật rắc rối giam giữ kiểm soát mình đủ đường. Lúc nào cũng chỉ thích sổ lồng để bay đi. Cứ ước sao thời gian trôi thật nhanh để mình mau lớn, để được thoát khỏi bố mẹ.
Trưởng thành rồi nhận ra cuộc sống không đẹp đến thế. Những người bạn mới đến đôi khi vì một mục đích gì đó, đạt được rồi thì chẳng còn lí do để ở lại, những người bạn mới khéo léo tới mức làm mình cảm thấy sợ, như thể đang nói chuyện với đại biểu quốc gia, chứ không phải bạn bè la cà quán xá, bạn bè mới đến nhanh và đi cũng nhanh, thậm chí mình còn chưa kịp quen với sự xuất hiện của họ. Rồi, những thử thách cam go của cuộc sống, không làm mình hạnh phúc như mình tưởng, mà sự khó khăn còn làm mình cảm thấy tủi thân hết mức, áp lực từ mọi thứ, những bất công ngang ngược hiện diện, mệt mỏi và kiệt sức. Lúc ấy chỉ có gia đình vẫn ở đây đón mình về. Bỗng thấy những lời cằn nhằn của mẹ không nhức đầu như trước, thấy những lời dặn dò hình như cũng đúng mà giờ mới nhận ra, thấy sau một ngày dài về được mẹ chăm bẵm thực còn hạnh phúc gấp trăm lần những bữa tiệc với bè bạn ở ngoài kia. Lớn rồi, thấy sau tất cả, chỉ có gia đình là không thay đổi gì.
Vẫn biết là thời gian qua thì sẽ không thể quay trở lại, cũng giống như con người chỉ duy nhất một lần có thể chứng kiến sự thay đổi giữa 2 ranh giới “trẻ con” và “người lớn” của cuộc đời. Ai trải qua rồi thì thấy tiếc, còn ai chưa chạm tay được đến, thì vẫn khao khát được trải nghiệm.
Theo Guu.vn
Người thứ ba vẫn muốn phá gia đình tôi dù anh đã quay về với vợ
Em ác với anh và chị là một chuyện nhưng có nghĩ con trẻ sẽ ra sao khi biết mình sinh ra để là vũ khí cho mẹ, để mẹ làm điêu đứng một gia đình khác?
Chào người thứ ba!
Một thời gian rồi ta biết nhau, hiểu về nhau chưa đủ nhiều cũng không quá ít, nhưng giờ chị biết em đang rối với những đau khổ, tức giận và chưa buông được. Chị tin, dù em đã làm điều nhẫn tâm với mẹ con chị nhưng bản thân cũng không muốn mình là người như thế. Em nghĩ lại xem, em đâu hình dung được chị và anh ấy đã yêu nhau từ khi nào, cùng vượt qua những khó khăn gì mới được sống bên nhau? Khi anh chị cùng chia nhau một ổ bánh mỳ, một chai nước lọc bên bờ sông để vợ vào lớp học còn chồng thì quanh quẩn đâu đó ngồi học bài chờ đón về. Những đêm vợ thức chép bài cho chồng, những lúc chạy tới chạy lui mới lo nổi học phí cho anh ấy, khi đó em ở đâu? Em đang vui vầy với chồng con của em, sao bây giờ khi thất bại trong hôn nhân rồi em lại có mặt quan tâm, lo lắng, xót xa chồng chị, người mà giờ đây đã thành một bác sĩ được nhiều người quý mến?
Rung động, yêu mến là điều người ta không thể tự chủ nhưng vì đạo lý mà không đi sai đường là điều mà người trưởng thành và có gia đình như em với anh ấy hoàn toàn tự chủ được; vậy mà... Khi gặp em lần đầu, chị gần như chỉ thấy thương cảm cho em và oán trách chồng mình đa tình gây khổ luỵ cho hai người phụ nữ . Giờ chị không dựa vào thân phận là vợ chính thức để ép buộc ai cả, vấn đề là anh phải quyết định sống với một người cho dứt khoát, nếu rời bỏ vợ thì chị sẽ không níu kéo, nếu anh chọn ở bên chị thì mong em sẽ để yên. Em cũng rất khẳng khái: Tuỳ anh ấy thôi. Anh đã nói, ba mặt một lời, chỉ có chị là gia đình, còn với em là chuyện sai trái phải ngừng lại, anh sẽ có trách nhiệm với con của hai người.
Chị không vẻ vang gì đâu em, đau lắm; nhưng anh là cha của con chị, giữa hai anh chị có biết bao nhiêu ân tình của 23 năm bên nhau. Anh lúc nào cũng nhường nhịn, chăm sóc chị như khi mới yêu, giờ anh rất hối hận và cần chị, gia đình chị cần nhau. Em thì sao? Em hận anh ấy phụ tình vì đã yêu anh thật lòng? Anh từng có tình cảm với em, để chuyện đến như vậy là anh quá sai nhưng nhận ra sai lầm rồi, anh đâu có lừa em điều gì, cả tiền lẫn tình, là do cả hai người đi quá giới hạn đó chứ, giờ anh muốn gìn giữ gia đình thì có gì không đúng? Nếu anh bỏ rơi vợ để theo em hoặc sống cùng lúc với hai người phụ nữ thì có còn là người đàng hoàng nữa không?
Em yêu anh bởi vì anh là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng có được anh rồi thì khi đó anh chỉ là kẻ phụ bạc mà thôi. Em nói yêu anh mà em muốn anh tiếp tục là người như vậy sao? Rồi em đã làm gì? Em "vô tình" tiết lộ những thông tin muốn chị đau lòng để phải buông, mặt khác em dùng con trẻ dày vò anh, rằng ba bỏ rơi con, em cũng làm căng về việc anh đón con em đi chơi cùng mẹ con chị. Vậy muốn anh em chúng được bên nhau thì chồng chị phải tách vợ ra?
Em vẫn muốn chia cắt vợ chồng người ta hả em? Đó là những điều ác, em rất hiểu mà. Ác với anh và chị là một chuyện nhưng em có nghĩ con trẻ sẽ ra sao khi biết mình sinh ra để làm vũ khí cho mẹ làm điêu đứng một gia đình khác hay không? Trong chuyện này không có người thắng, cả ba đều thua, vì ai cũng đau khổ hết. Vậy chúng ta hãy nghĩ cho con trẻ. Nếu em cứ như vậy có phải người thiệt thòi, tổn thương nhiều nhất là con em không? Hãy xem tình cảm kia là hồi ức đẹp, anh là người chỉ ghé qua cuộc đời em thôi, vì em cũng biết trước anh đã có vợ và vẫn thương yêu vợ. Hãy cho bọn trẻ được ở bên ba chúng vô điều kiện những lúc anh ấy có thể, hãy để anh ở bên những người mà anh muốn ở, có ép cũng không được, chỉ mệt mỏi cho nhau thôi. Mong em suy nghĩ lại.
Không phải chỉ với người thứ ba, với ai cũng vậy, tình đã qua thì xem như kỷ niệm, oán hận nhau chỉ phí hoài thời gian của chính mình. Em có tất cả, sức khoẻ, tiền bạc, người thân và nhất là em trẻ hơn chị, hãy nhìn về tương lai, đừng cứ căm ghét cái gia đình đã bị em làm cho tả tơi và đang cố hồi sinh này. Mong em sớm tìm được sự bình yên trong tâm hồn và niềm vui trong cuộc sống. Mong những trái tim mềm yếu đang hoặc sắp làm người thứ ba hãy mạnh mẽ sáng suốt để không tự đưa mình vào hoàn cảnh khó xử như chúng tôi.
Theo VNE
Anh trai tôi khổ vì quá lụy tình Cô ấy trẻ đẹp, điều kiện lại tốt như thế, nếu gả cho anh đã tuổi toan về già thì thiệt thòi hơn. Tôi mong cô ấy hạnh phúc nhưng thấy tội anh trai mình. ảnh minh họa Anh hai tôi năm nay 45 tuổi rồi, kết hôn năm 30 tuổi theo sự sắp xếp của gia đình, đến 37 tuổi ly hôn...