Khi con lạc vào nỗi lo sợ của cha mẹ
Ngay từ tuổ.i cắp sách đến trường, con đã nghe rất nhiều lần từ cha mẹ rằng “con không chịu học bài gì cả”. Những câu như thế theo trẻ trong suốt thời gian đi học.
Con cái rất nhạy cảm với những lời dạy bảo của cha mẹ. Ngay từ tuổ.i cắp sách đến trường, con đã nghe rất nhiều lần từ cha mẹ rằng “con không chịu học bài gì cả”. Những câu như thế theo trẻ suốt thời gian đi học, khiến trẻ luôn trong tâm trạng bất an.
Nhầm tưởng lo lắng là quan tâm
Lan có cậu con trai tuổ.i mới lớn. Vào thời điểm Nguyên, con Lan chuẩn bị thi đại học, ngày nào cũng phải nghe mẹ dạy bảo: “Con là đứa con duy nhất của mẹ. Ráng học con nhé. Mà con học lơ mơ thế, làm sao có thể thi đậu được”. Lúc đầu, Nguyên thấy mẹ thật sự lo lắng cho mình. Nhưng sau đó, những câu nói này khiến cậu băn khoăn “chắc mẹ nói đúng, mình làm sao có thể thi đậu được. Thi đại học chứ có phải thi học kỳ đâu, khó đậu lắm”.
Cậu bắt đầu học chểnh mảng. Cậu thấy mình chẳng có khả năng thi đậu, còn mẹ chắc sẽ thất vọng về mình lắm. Bước vào phòng thi, những lời nhắc nhở của mẹ cứ vang lên trong đầu cậu “chắc chẳng đậu”. Cậu chẳng còn tâm trạng nào làm bài. Cậu nghĩ: thôi kệ đằng nào mà chả rớt. Giấy báo điểm được gửi về nhà. Bố giận tím mặt, mẹ thì khóc lóc. Bố không còn kiểm soát được mình nữa, quất thật mạnh vào người cậu. Khiến cậu bị tổn thương nghiêm trọng.
Ảnh minh hoạ
Nghe câu chuyện này, người lớn chúng ta đổ thừa cho ai? Chẳng ai có lỗi cả. Lan lo lắng quá độ cho con và tương lai của con. Cô đâu biết rằng, ý nghĩ tiêu cực của cô có ảnh hưởng tiêu cực đến con. Còn Nguyên cũng không đáng trách, bởi cậu chưa đủ chín chắn và bị lạc vào nỗi lo sợ của mẹ. Cha Nguyên nóng giận và cư xử với con như đã từng dạy con trước đó bằng roi vọt.
Con cái rất nhạy cảm với những lời dạy bảo của cha mẹ. Ngay từ tuổ.i cắp sách đến trường, con đã nghe rất nhiều lần từ cha mẹ rằng “con không chịu học bài gì cả”. Những câu như thế theo trẻ trong suốt thời gian đi học. Những lời dạy bảo ấy thâm nhập vào trẻ, khiến trẻ luôn trong tâm trạng bất an. Trẻ nghĩ “ừ, mình không chú tâm học được”, vậy thì “nghe lời cha mẹ làm gì”, bởi đằng nào cũng có chú ý học được đâu. Có trẻ nổi loạn bằng cách trốn học. Chúng vẫn đến lớp mỗi ngày, nhưng lại lẻn vào những nơi có trò chơi điện tử.
Cha mẹ chẳng thấy có biểu hiện nào khác lạ ở con cho đến ngày nhận được giấy báo từ trường. Cả cha lẫn mẹ đều bị sốc vì vẫn chưa thể chấp nhận “con mình mà lại như thế”. Thế là những trận đòn giáng xuống đầu con. Có trẻ chịu không nổi trận lôi đình từ cha mẹ, nên toan t.ự t.ử. Có trẻ quyết định bỏ nhà đi bụi vì nhận ra cha mẹ có thương gì mình đâu, chỉ muốn quản lý mình thôi. Có trẻ lại trốn về nhà ông bà vì ông bà yêu thương mình hơn. Có một bé tôi biết, sau khi được phép sống với ông bà, đã trở nên ngoan ngoãn, học rất giỏi và nhận được học bổng toàn phần.
Quan trọng vẫn là lắng nghe con
Câu chuyện về Nguyên và các bé khác đáng để cho người lớn suy ngẫm và nhận ra tác hại của lo lắng. Chúng ta ngộ nhận giữa lo lắng và quan tâm. Làm sao có thể quan tâm đến con trẻ, mà không lo lắng thái quá trong những tình huống như trên. Với Lan, chị có thể ngồi cùng con và giúp con lên lịch học tập rõ ràng: giờ nào học, giờ nào vui chơi. Chị có thể giúp Nguyên bằng cách để ý xem con có khả năng theo kịp bài học không, nếu cần chị có thể giúp con học tập hoặc tìm một gia sư cho con. Đối với con trẻ, cha mẹ học cách nhận ra cảm xúc tiêu cực của mình để chuyển đổi chúng thành tích cực và có tính xây dựng. Lo lắng là cảm xúc tiêu cực và chẳng bao giờ đem lại kết quả tốt.
Quan trọng nhất là lắng nghe con (Ảnh minh hoạ)
Đối với trẻ nghiệ.n chơi điện tử, cha mẹ cần tỉnh táo. Hãy giải thích rõ cho con thấy quyền lợi cũng như nghĩa vụ của con. Cha mẹ sẵn sàng trả tiề.n để con học và hỗ trợ khi con học. Nếu con không dành đủ thời gian cho học tập, con sẽ không nhận được sự hỗ trợ này nữa. Con hãy nghĩ kỹ, nếu không, con cần phải làm gì đó để tự kiếm học phí cho mình.
Có những trường hợp trẻ sẽ không nghe chúng ta phân giải, đặc biệt trẻ tuổ.i teen. Có những trẻ tuổ.i teen không nhận ra tầm quan trọng của việc học và chúng không muốn học, nên khi dùng cách bắt chọn giữa học và đi làm, trẻ sẽ chọn đi làm. Trường hợp này, cha mẹ nên cho con chọn trường học hợp với con và chọn môn học con thích. Một cậu bé tôi biết ở Hà Nội nghiệ.n vi tính nặng, có nguy cơ bị đuổi học. Cha mẹ đã đưa được em quay trở lại trường bằng cách cùng ngồi lại với em để bàn thảo xem em thích gì. Em thích học tiếng Anh. Theo nguyện vọng, em được chuyển vào trường quốc tế. Chỉ trong vòng vài tháng, em đã bỏ được thói nghiệ.n chơi game và dần đứng đầu lớp. Sau đó, em đã nhận được học bổng toàn phần và đã lên đường du học.
Trish Summer
Theo phunuonline.com.vn
Lời ru cho tình đầu
Trong tim tôi luôn có một góc dành cho em. Em mãi nằm yên đấy và được tôi ru ngủ. Mối tình đầu ấy tôi đã đán.h mất chỉ bởi một phút ích kỷ của bản thân. Tất cả kỷ niệm chỉ đành ru lại trong tim mình
Nhìn vợ ôm con ngủ say sau một ngày vất vả, tôi thấy lòng mình dâng trào cảm xúc. Cơn mưa chiều nay không làm dịu đi cái nóng oi ả của mùa hè. Tiếng máy quạt vẫn quay đều nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Kí ức ngày xưa hiện về như vẫn vẹn nguyên.
Tôi quen em cũng gần được mười năm chẵn. Trong khoảng mười năm ấy, tình yêu sao mà đẹp đến thế, bao kỉ niệm, nhớ thương, vui buồn đều được tôi chắt chiu, cất giữ cẩn thận trong trái tim mình. Đôi khi trong cuộc sống, em cũng hay giận dỗi mỗi khi tôi cùng bạn bè, đồng nghiệp vui quá chén quên đường về nhưng em không giận lâu. Những đêm trăng thanh vắng tôi cùng em đi dạo trên con đường vào bản. Ánh đèn đêm lấp lánh ước mơ những cô cậu học trò nghèo. Những trưa hè nóng bức lại rủ nhau ra suối bắt cá, bắt ốc. Tiếng cười trong trẻo làm rộn ràng vang tận cánh rừng xa. Những đêm đông giá rét, lại đốt lửa sưởi ấm cùng nhau. Cầm tay truyền cho nhau hơi ấm khi bên ngoài rét run. Kỉ niệm thật ngọt ngào...
Em không đẹp nhưng có cái mặn mà, duyên dáng của người Á Đông. Mắt hay nhìn mơ mộng. Nhìn cuộc đời em cũng tô vẽ về tương lai của mình.
Thế rồi em được luân chuyển công tác. Tôi ở lại nơi cũ. Một năm trôi qua, tôi lao đầu vào công việc để nguôi nhớ em. Mọi thông tin liên lạc lúc bấy giờ còn thô sơ nên mọi thứ cứ chờ thời gian. Nỗi nhớ như chồng chất lên nhau. Chỉ trông chờ cuối tuần tôi mới được gặp em. Bao nhiêu điều muốn nói rơi dọc sườn đồi, triền núi, chảy theo tiếng suối, bay cùng với gió đại ngàn. Mắt nhìn nhau cười như bày tỏ nỗi niềm riêng. Cuộc đời cứ lặng lẽ trôi như vậy thì hay biết mấy.
Sang đến năm thứ hai, lòng tôi có sự chao đảo "say nắng" cô đồng nghiệp trẻ. Có lẽ nào tôi đã đi quá giới hạn rồi chăng? Em là một người nhạy cảm nên không khó để nhận ra sự thay đổi của tôi. Em im lặng và thường tránh gặp mặt tôi. Khoảng cách và sự im lặng của em làm tôi như tự ái hơn, tôi lao vào mối tình kia như con thiêu thân để trả thù em nhưng dường như em mặc nhiên không biểu lộ cảm xúc. Rồi em gọi tôi ra để nói chuyện. Câu chuyện của chúng tôi kéo dài tận đến khuya. Tai tôi như ù đi chẳng nghe được gì cả. Tôi chỉ nhớ câu cuối cùng em nói: "Nếu anh đã có lựa chọn con đường đi cho mình thì em cảm ơn anh đã ở bên em trong suốt thời gian vừa qua".
Câu chuyện kết thúc, em đứng lên thanh thản gọi xe để về lại. Em nói: "Hãy để em yên tĩnh một mình suy nghĩ một cách nghiêm túc hơn về tình yêu. Anh hãy nhớ đừng bao giờ làm tổn thương người mình yêu, đừng để người đến sau co.i thườn.g người yêu của mình". Em bước lên xe mà không quay đầu lại nhìn tôi. Nhìn bóng em bước đi trong ánh nắng xuyên qua kẽ lá tôi biết em đã khóc.
Một tháng sau, cả em và cô nhân tình đều được thuyên chuyển công tác. Em ra đi mà không một lời từ giã để lại tôi nơi đây gặm nhắm nỗi buồn. "Có lẽ em không đủ can đảm để đối diện với sự thật. Em không đủ tự tin để sánh bước cùng anh trên chặng đường còn lại. Em không trách anh đâu, đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Hãy cố ru ngủ mình và hướng đến tương lai. Em sẽ tìm hạnh phúc khi không có anh bên cạnh...". Lời cuối em gởi lại tôi, trái tim em tan vỡ, tình cảm bị tổn thương, nước mắt tuôn trào, cảm xúc chai sạn.
Có lẽ đây chính là ngã rẽ của chúng ta sau mười năm em nhỉ?
Trong tim tôi luôn có một góc dành cho em. Em mãi nằm yên đấy và được tôi ru ngủ. Mối tình đầu ấy tôi đã đán.h mất chỉ bởi một phút ích kỷ của bản thân. Tất cả kỷ niệm chỉ đành ru lại trong tim mình.
Giờ đây cuộc sống tôi đã khác, có một gia đình, một mái ấm và tôi cũng hy vọng em cũng sẽ hạnh phúc, em nhé!
Theo blogradio.vn
Mưa Mưa chưa ngớt, vào ngày này năm trước anh đã từng bảo "Em đừng bao giờ buồn khi thấy mưa, cũng đừng nghịch nước mưa, phải mặc áo ấm vào, mùa đông lạnh lắm. Nếu có người nào khiển trách thì đừng đôi co với họ và hãy tránh đi chỗ khác, hãy học cách sống mà thiếu anh". Đó là lời cuối...