Khi con gái “cầm cưa”
Với thế mạnh dịu dàng, tinh tế, khéo quan tâm chăm sóc, thường khi con gái đã “cầm cưa”, con trai khó mà tìm được lối thoát.
Xinh đẹp, giỏi giang, Thúy có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng từ nhỏ đến khi vào ĐH cô chưa bao giờ rung động một ai. Đùng một cái, Thúy phát hiện mình có cảm tình với cậu bạn cùng lớp. Quyết không để tuột mất cơ hội, Thúy lên kế hoạch “tấn công” chàng.
Chỉ đi từ những lần gặp gỡ vô tình đầy… cố ý, những lần chia sẻ sở thích xem phim hài, nghiền ngẫm văn thơ, hai người xích lại gần nhau từ lúc nào không biết.
Đến giờ Thúy luôn tự hào rằng: “Tớ cưa anh ấy đấy!”. Còn bạn trai Thúy cũng thú nhận là đã để mắt đến Thuý từ lâu nhưng không bao giờ nghĩ mình dám “với” tới một trong “tứ đại mỹ nhân” của lớp.
Huyền theo đuổi anh chàng trên hai tuổi cùng xóm trọ khá gian nan vì chàng đang thích một cô bé khác. Thời gian đầu chàng xem Huyền như em gái, trút hết mọi tâm sự về việc bị cô bé kia từ chối thế nào.
Huyền quan tâm đến “anh trai” từng li từng tý nhưng không hiểu người ta vô tình hay cố tình không nhận ra. Nhiều lần Huyền định nói thẳng tình cảm nhưng anh lại nhắc về cô bé kia làm Huyền phải rút lui.
Huyền chuyển kênh “tấn tới” bằng những món quà nho nhỏ, những sự quan tâm hết sức đặc biệt, thậm chí còn “xin phép” được đưa đón chàng đi học. Chàng có là “gỗ” cũng không thể không đoán được tình cảm của Huyền.
Video đang HOT
Và khi Huyền biết chàng không có ý né tránh thì cô đã mạnh dạn tỏ tình bằng… đôi mắt ngấn lệ. Sau đúng một tuần, chàng “gật đầu” chấp nhận lời tỏ tình của cô.
Thường khi con gái đã “cầm cưa”, con trai khó mà tìm được lối thoát. Các cô gái có thế mạnh là sự dịu dàng, tinh tế, cách quan tâm chăm sóc không theo kiểu “ga-lăng” nhưng sâu sắc, nhẹ nhàng.
Cánh con trai biết mình bị cưa đấy mà cũng chẳng làm gì được, chỉ còn biết chờ thời điểm đến thì “đổ” thôi. Giả dụ các nàng có không thành công, thì thất bại ấy cũng diễn ra trong êm đẹp.
Đừng để con trai “chạy”
Cũng có vài trường hợp vì thiếu khéo léo mà các nàng tự biến mình thành cơn ác mộng của cánh mày râu.
Chưa là gì của nhau nhưng Hoa, CĐGTVT, đã xem anh chàng tên Quân học trên lớp là tài sản riêng của mình. Chỗ trọ của nàng cách nhà chàng gần chục cây số, nhưng ngày nào Hoa cũng “ghé thăm” làm phụ huynh Quân phát hoảng. Quân đi đâu Hoa nhất mực đòi theo.
Mới đầu Quân còn lịch sự không phản ứng, sau Hoa ngang nhiên giới thiệu với mọi người mình là bạn gái của Quân, rồi tự nhiên nắm tay, nắm chân thì Quân không thể chịu nổi nữa.
Quân nói thẳng với Hoa: “Đừng bám theo anh” nhưng tất cả đều không lọt vào tai. Giờ cứ thấy Hoa ở đâu là Quân chạy. Cô đến nhà, anh cũng chẳng dám mở cửa.
Nhiều lần tỏ tình với anh chàng đồng nghiệp mà không thành công, Quyên quyết định dùng chiêu cuối cùng để cho chàng vào rọ.
Nhân lúc chàng quá chén trong một cuộc vui, Quyên xin phép đưa chàng về nhà nhưng lại… nhà mình thẳng tiến. Âm mưu đêm đó coi như thành công nhưng sáng hôm sau, khi Quyên ngủ dậy, chàng đã mất tăm. Rồi chàng đột ngột xin nghỉ việc. Quyên đến tận nhà tìm cũng không gặp, chỉ nhận được lời xin lỗi qua điện thoại. Phải trả một cái giá quá đắt cho việc làm dại dột của mình nhưng Quyên không thể trách ai.
Con gái có quyền chủ động trong tình cảm nhưng phải thật khéo léo. Vẫn có những anh chàng thích bị cưa đấy, nhưng đa số cánh con trai đều đồng ý với quan điểm rằng, con gái chỉ cần phát tín hiệu “đèn xanh” cho họ là đủ, phần còn lại hãy để họ tự làm.
Theo Dân Trí
Đứa con của một lần sung sướng...
Tôi từng nghĩ phải lấy bằng được anh để tránh đi vào con đường của mẹ. Thế nhưng chính cuộc hôn nhân đó đẩy tôi vào bi kịch và khiến tôi không tìm được lối thoát.
Tôi 26 tuổi, là một cô gái nhà quê, tôi không có bố là cái cách người ta nói về tôi trước khi tôi vào đại học. Mẹ tôi lầm lũi nuôi tôi khôn lớn từng ngày, cho tôi ăn học, động viên tôi. Tôi biết vì mình mẹ đã cố gắng và chịu đựng rất nhiều.
Ngày ấy, tôi vẫn nhớ mình ra Hà Nội học đầy hãnh diện, tôi là 1 trong 2 đứa đỗ đại học ở xóm, là con nhà nghèo đỗ đại học, là đứa vẫn bị mang tiếng là không được dạy dỗ đầy đủ mà đỗ đại học. Tôi đi trong sự tự hào nhưng vẫn nén lại sự thương cảm dành cho mẹ. Tôi tự nhủ mình phải học thật giỏi rồi về quê chăm mẹ, không cần lấy chồng...
Sau này khi đi học, 4 năm liền tôi sống khép kín. Thế rồi bất ngờ gặp anh, một công tử Hà thành đúng nghĩa, hào hoa, đẹp trai và tỏ ra yêu tôi thành thực. Bao nhiêu bạn bè tấm tắc khen rằng "anh ta đáng để làm chồng", "anh ta được đấy", "anh ta có thể giúp đời Hoa bớt khổ"... Thế rồi tôi tặc lưỡi yêu. Tình yêu ban đầu đẹp đẽ như mây gió những hôm trời đẹp. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc và bị anh chiếm đoạt. Tôi mất đời con gái và vô tình phải sống khép mình, tận tụy vì anh.
Ảnh minh họa
Ngỡ rằng lần đầu tiên đã mất thì những lần sau cũng chẳng phải giữ. Tôi không kiềm mình mà lao vào vòng xoáy ấy. Rồi tôi uống nhiều loại thuốc... Nhưng có lần vì quên nên tôi mang thai. Lần đầu tôi phá thai trong cảm giác tội lỗi. Lần thứ 2, thai hơn 2 tháng mà tôi không biết, suy nghĩ mãi tôi quyết định giữ lại nó. Tôi sợ sau này mình không có cơ hội có con. Nhưng giữ đứa con này, tôi không muốn mình đi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi không muốn nuôi con một mình... Tranh cãi mãi cuối cùng tôi thắng... Hai bên gia đình tổ chức đám cưới.
Thế nhưng vì quá mau lẹ mà anh tỏ ra hờ hững, mẹ anh thì khinh tôi ra mặt. Bà luôn nói cạnh khóe rằng tôi là con nhà quê lại hư. Bà còn nói thẳng ra là "lúc sướng thì ai sướng cho". Bà tỏ ra rất thích đay nghiến cô con dâu không biết giữ mình như tôi. Là mẹ nhưng tôi thấy bà rất ác.
Tôi giữ đứa con trong bụng, tôi cũng đã ra trường và đi làm việc. Nhà anh giàu có nhưng chẳng ai đi làm, cái vẻ hào hoa chỉ do những phương tiện mà gia đình bán đất mang lại... Đồng lương tôi mang về có vẻ là đồng tiền kiếm được thấm đẫm nhiều công sức nhất và là nguồn chi tiêu cơ bản cho cả nhà. Tôi chợt chua xót khi nghĩ đến hình ảnh hào hoa của anh tôi gặp hôm nào và xót xa nghĩ đến phận mình.
Cuộc hôn nhân hiện tại chỉ do tôi cố níu kéo. Tôi không thấy hạnh phúc vì mình không được tôn trọng và yêu thương. Tôi chỉ còn biết dựa vào con mà sống. Những lúc buồn tôi nhìn con mà khóc, chỉ vì những phút sung sướng không kìm lại được mà tôi đẩy mình vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nay cũng không thể bỏ vì tôi không muốn bị mang tiếng như mẹ. Tôi dằn vặt mình nhiều.
Đêm nay khi ngồi viết những dòng tâm sự của mình, tôi bật lên tiếng khóc đau khổ. Ngày tôi đi ra khỏi mái nhà của mẹ, tôi ước ao có thể chăm mẹ mà không lo hạnh phúc của mình. Thế nhưng tôi chẳng làm được gì vì tôi nông nổi quá! Tôi có lỗi với mẹ. Đến nay tôi lại thấy có thêm lỗi với con, đứa con sinh ra bởi những "cơn mặc kệ xác thịt" của tôi. Con ơi, hạnh phúc nào cho mẹ con mình?
Theo VNN
Ý nghĩ của chàng những lúc 'cầm cưa' Do khoác lên mình cái danh "kẻ chinh phục" mà đàn ông luôn phải cố gắng tỏ ra tự tin khi tiếp cận người con gái họ thích. Song thực tế, trong đầu họ cũng ngổn ngang lo lắng trăm bề. Chỉ trên quãng đường ngắn bước đến bên một cô gái thôi, tâm trí đàn ông cũng đã xuất hiện vô vàn...