Khi con cái nghiện “đồ chơi tình dục”
Gần sáng, rón rén mở cửa vào phòng tắt đèn giúp con gái, tôi điếng hồn thấy cháu mình trần như nhộng ngủ quên bên cạnh một vật… Định thần lại thì thấy đó là “của quý” của đàn ông làm bằng cao su trông y như thật.
Tôi nổi điên lên, tát cháu hai cái. Cháu rất xấu hổ và hoảng sợ, “khai” rằng cô bạn cùng trường “nâng cấp đồ chơi” nên cho cháu mượn dùng tạm, cháu đã xài “hàng giả” này nhiều tháng nay, tuần hai, ba lần. Tôi tra xét bạn nào thì cháu dọa sẽ tự tử nếu mẹ làm to chuyện.
Thà nó bị người ta làm cho mang bầu, tôi sẽ không thấy gớm ghiếc và đau lòng đến nước này. Bác sĩ tư vấn giúp tôi: nghiện trò này sẽ hại thế nào cho cơ thể và tương lai của cháu?
(Một phụ nữ giấu tên ở Q.5 – Tp.HCM)
Tôi rất thông cảm với tâm trạng của chị lúc này. Muốn đồng hành và dẫn dắt con cái trong giai đoạn khủng hoảng tuổi teen (13 đến 19 tuổi), chị phải bình tĩnh và hiểu biết, có nghĩa là đừng giận quá mất khôn và đừng để mình bị “tụt hậu” so với con.
Con gái chị đang sử dụng “đồ chơi tình dục” ( sex toy) – một loại “hàng giả” nhưng mang lại cho người dùng cảm giác… sex thật.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Sex toy là một công cụ có mặt trong đời sống tình dục của con người từ lâu lắm rồi. Hình ảnh những dương vật giả đã xuất hiện trong những bức tranh trên vách hang động có niên đại cách đây khoảng ba vạn năm. Những “hàng giả” này cũng được nhắc đến trong nghệ thuật và văn chương hơn 2.000 năm trước ở thời Hy Lạp cổ đại. Ngày nay, nó được một số cặp vợ chồng sử dụng như một cách để “bù” vào phần thiếu hụt mà người bạn đời chưa đáp ứng đủ.
Nếu người dùng không giữ vệ sinh hoặc “thao tác” quá đà, sẽ bị viêm nhiễm hoặc tự gây tổn thương cơ quan sinh dục của mình. Nếu chuyền tay nhau dùng hoặc cùng tham gia, hành vi tình dục không an toàn sẽ là con đường lây nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, trong đó nguy hiểm nhất là HIV/AIDS. Người dùng không được trang bị kiến thức đầy đủ về tình dục cũng như lạm dụng những công cụ hỗ trợ, sẽ bị tổn thương tâm sinh lý, thậm chí dẫn đến lối sống bệnh hoạn, không lường hết được hậu quả.
Một số teen mê sử dụng sex toy nên mất đi tính tự chủ, chỉ dựa dẫm vào sex toy như một công cụ thỏa mãn tình dục cho mình. Sex toy đang khiến nhiều teen bất chấp hậu quả, lén lút xài khi nhà vắng người hoặc trong phòng riêng, gây mất ngủ, học hành sa sút. Nhiều em còn coi sex toy là thuốc “giảm đau an thần” mỗi khi căng thẳng.
Thời gian qua, một số nam sinh săn lùng búp bê tình dục vì nghĩ rằng nguy cơ lây nhiễm các bệnh hoa liễu từ sản phẩm này không cao như đi với gái bán dâm (vừa không lo vướng AIDS, vừa an toàn lại nhanh, gọn).
Tuy nhiên, chính các em cũng băn khoăn: còn trẻ mà đã thích xài đồ giả, không biết khi lấy vợ có còn thấy thích “hàng thật” nữa không? Không chỉ sử dụng sex toy một mình, các em cùng nhóm chơi thân còn rủ nhau sex hội đồng, từ thỏa mãn tò mò, lâu dần dẫn đến nghiện và chẳng còn hứng thú với việc đi tìm bạn khác giới nữa.
Tác hại phổ biến trên sức khỏe là “vật thể lạ” có thể gây viêm niệu đạo, âm đạo, cổ tử cung, nhiễm khuẩn tiết niệu và tạo cơ hội cho nấm và ký sinh trùng sinh sôi. Các nhà tình dục học khuyến cáo: phụ nữ mang thai sử dụng dụng cụ trợ dâm như một thói quen sẽ không an toàn và có thể dẫn đến nhiều tai biến. Đã có chị lạm dụng sex toy đến nỗi dụng cụ này bị lọt vào ổ bụng, gây viêm nhiễm nặng, rách vùng âm đạo tiếp với cổ tử cung, viêm màng bụng, tụ mủ… Bệnh viện phụ sản đã phải chỉ định mổ để gắp dị vật ra ngoài.
Mặt khác, những đồ chơi tình dục không rõ xuất xứ, không có tiêu chuẩn nào về y tế và vệ sinh rất nguy hiểm, có khả năng gây tổn thương, nhiễm trùng, dị ứng và lây truyền các bệnh đường sinh dục cho người sử dụng. Đúng như chị đã quan ngại, nếu cháu coi đấy là một thứ “đồ chơi” và tò mò đùa giỡn với nó dẫn đến nghiện, có thể bị lệch lạc tình dục, trái với quy luật tự nhiên, khi hối hận thì tất cả đã quá muộn.
Theo VNE
Tôi thành đạt, tôi chỉ cần sex toy, không cần đàn ông
Gần ba mươi tuổi tôi có tiền, có xe đẹp, có nhà thành phố, có công việc hấp dẫn. Đó là lí do mà tôi không thấy cần đàn ông.
Tôi là một con bé mạnh mẽ, tất cả những người đàn ông trong đời đến với tôi đã từng nói thế. Có người còn cho tôi là quá bản lĩnh, gai góc và đôi khi đàn ông sợ cái mạnh mẽ quá lớn trong tôi lấn át họ. Tôi cũng không biết mình có được như những gì người ta nhận xét hay không, nhưng tôi sống theo chủ nghĩa không dựa dẫm, luôn phải độc lập bước đi trên chính đôi chân của mình.
Gia đình tôi ở quê hoàn cảnh khá khó khăn, cũng vì lí do đó mà từ ngày đầu tiên bước chân lên thành phố học tôi luôn tự nhủ mình phải biết sống tự lập để có thể lo cho mình.Vì tôi biết ba mẹ tôi dù rất thương con nhưng không thể giúp gì cho tôi được ngoài tinh thần. Tôi vừa đi học vừa đi làm, lao vào làm việc và học hành như một con thiêu thân vì tự nhủ mình chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Bốn năm học đại học trôi qua và kết quả của những gày cố gắng không mệt mỏi của tôi cũng được đền đáp. Tốt nghiệp loại ưu, cộng với những gì tôi học được từ những công việc làm thêm của mình không khó để tôi trúng tuyển vào vị trí nhân viên kinh doanh của một công ty nước ngoài có tiếng.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, đàn ông là gì mà tôi phải yêu?
Dường như đã quen với cái nhịp sống hối hả làm việc không ngừng mà tôi lao đầu vào làm việc. Tôi chỉ mong có một cuộc sống vật chất tốt hơn và lo được cho ba mẹ mình dưới quê. Ngày qua ngày tôi lao động chăm chỉ từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí không có thời gian để ngủ một giấc ngon lành.
Chuyện yêu đương có lẽ vì thế nên không mấy suôn sẻ, tôi cho rằng yêu đương tán tỉnh rất mất thời gian, cứ chờ đến tuổi cần lấy chồng và có cuộc sống ổn định rồi tìm chồng đâu có khó. Công bằng mà nói thì nói là tôi chưa yêu thì chưa phải, cũng có một vài mối tình nhưng đến vội vàng và ra đi cũng chóng vánh.Với tôi đó là những cuộc tình chộp giật trong những phút ân ái nhanh chóng và cũng chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi, có chăng cũng chỉ thoáng qua như một cơn gió.
Càng nhiều tuổi thì tôi càng thấy mình không có nhiều nhu cầu yêu đương nữa. Mà xét cho cùng những đứa con gái mong kiếm chồng cũng chỉ là muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, một bờ vai rộng có thể dựa vào những lúc khó khăn trong cuộc sống mà thôi.
Còn tôi, tôi có công việc kiếm nhiều tiền, xe đẹp, nhà đẹp, tôi chẳng cần thiết phải dựa vào bất cứ bờ vai nào cả. Cái suy nghĩ đó cố hữu trong tôi và chẳng có thứ tình yêu nào có thể làm lung lay được suy nghĩ ấy.
Tất nhiên chồng thì có thể không lấy, đàn ông có thể không cần, nhưng nhu cầu của một người con gái gần ba mươi tuổi như tôi thì chắc chắn cần được giải quyết. Tôi tìm đến đồ chơi tình dục như một thứ trò chơi tiêu khiển trong những giây phút cô đơn một mình, và tôi cần chúng để tôi có thể thỏa mãn những nhu cầu tình dục rạo rực trong tôi.
Cuộc sống cứ thế trôi đi mà tôi cũng đã quen với những lời giục giã lấy chồng của bố mẹ và những người xung quanh, tôi cứ ậm ừ cho qua chuyện và cũng chẳng mảy may đến chuyện ấy. Tôi sưu tập cho mình một tủ những món đồ chơi tình dục mà tôi yêu thích. Tôi thà yêu chúng còn hơn phải yêu một gã đàn ông và kèm theo đó là một đống những rắc rối phiền toái, mà người ta vẫn hay dùng một từ mỹ miều diễn tả là "những hờn giận trong tình yêu" đó. Tốn thời gian và cũng chẳng để làm gì, với tôi tôi chỉ cần thỏa mãn tình dục chứ không cần những cuộc điện thoại nhạt nhẽo vô vị kiểu như: em ăn cơm chưa, em ngủ chưa, em có mệt không ...của những gã đàn ông nhiều chuyện.
Chồng là gì mà tôi phải lấy, bờ vai ư, điểm tựa vững chắc ư? Có thể tôi suy nghĩ bảo thủ nhưng với tôi những món đồ chơi cưng của tôi còn hấp dẫn hơn mấy gã đàn ông nhạt nhẽo ấy nhiều, những gã đó chỉ tỏ vẻ quan tâm, chăm sóc thế thôi nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được việc quái gì cho ra hồn.
Tôi có tiền, có công việc có đủ vật chất mà không cần phải dựa dẫm vào bất cứ ai. Nói thật tôi chỉ cần đồ chơi của mình chứ chả cần đàn ông.
Theo VNE
Cay đắng khi nhìn chồng đêm đêm tự sướng với búp bê tình dục Búp bê tình dục là món đồ chơi không thể thiếu của chồng tôi mỗi khi đêm về. Nhìn chồng tình tứ, đam mê với thứ đồ chơi ấy mà lòng tôi đau nhói. Chúng tôi lấy nhau đã được 10 năm. Anh là kĩ sư xây dựng còn tôi là nhân kiên kế toán của một công ty Truyền thông. Cuộc sống...