Khi có vợ mê tiền
Đây là những thứ lúc yêu em mua cho anh, coi như vốn đầu tư, giờ bạn anh mừng anh bao nhiêu tiền, đưa hết đây trả em.
Huyền thường bảo: “Tiền bạc phải phân minh, ái tình cũng thế! Cái gì nó phải ra cái ấy, không thể tát bùn sang ao được, kể cả với chồng mình thì chuyện tiền bạc cũng phải rõ ràng, dứt khoát!”. Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu ai được chứng kiến cách Huyền “tiền bạc phân minh” với chồng thì chỉ còn nước kêu trời vì cách hành xử… không giống ai của cô.
Dường như cái nghiệp kế toán đã ăn sâu vào máu của Huyền. Với cô, nhìn đâu cũng phải thấy tiền, cái gì cũng có thể quy thành tiền, kể cả tình yêu.
Thời con gái, Huyền cũng “ngon lành” lắm nhưng cũng chỉ vì cái thói nhìn đâu cũng quy ra tiền ấy mà cô suýt ế. Đi chơi với anh nào cô cũng hỏi: “Anh đi xe gì? Anh làm nghề gì? Lương anh bao nhiêu? Anh có nhà riêng chưa?”… làm cho các anh toát mồ hôi hột trước những câu hỏi “tinh tế” không khác gì thẩm vấn của Huyền.
Anh nào gan dạ bền chí thì được thêm vài lần đón đưa rốt cuộc cũng chạy mất dép vì mỗi lần hẹn hò, Huyền đều nhẹ nhàng rủ: “Anh ơi! Hôm nay mình đến Long Đình ăn nhé? Hay mình vào khách sạn Hà Nội cũng được, bào ngư ở đấy ngon lắm!”. Nhẹ thì một tháng lương ra đi, nặng thì anh biết đường nhẹ nhàng mà rút thẻ ghi nợ ra trả rồi anh làm thế nào thì tùy anh.
Tiếng lành đồn xa, tiếng không lành thì đồn theo tốc độ tên lửa, mấy anh cùng cơ quan tuyệt nhiên không bao giờ dám lại gần mà “thả dê” em Huyền cả vì biết tính em chỉ thích tiền, mà cụ thể là thích tiêu tiền của các anh.
Vậy nênm cũng “lâu lẩu lầu lâu” Huyền ở trong tình trạng âm thịnh dương suy. Cái tuổi nó đang dần đuổi xuân đi, cô cũng sốt sình sịch lên vì sợ ế. Cô phải tiết chế bớt bản tính “đẹp đẽ” yêu tiền điên loạn của mình hòng lừa được một anh để thoát khỏi kiếp ế.
Cuối cùng, cô cũng lấy chồng. Huyền hân hoan, hớn hở lắm. Cô trở lại ngay với tính cách vốn có của mình. Điều đó làm Minh – chồng mới cưới của cô đi từ hết ngạc nhiên này đến hoảng hốt khác.
Video đang HOT
Với cô, nhìn đâu cũng phải thấy tiền, cái gì cũng có thể quy thành tiền, kể cả tình yêu (Ảnh minh họa).
Đêm tân hôn, Minh vừa mở cửa phòng vào thì thấy vợ ngồi ghi ghi chép chép. Minh hỏi thì Huyền đưa cho một danh sách dài như viết sớ rồi bảo: “Đây là những thứ lúc yêu em mua cho anh, coi như vốn đầu tư, giờ bạn anh mừng anh bao nhiêu tiền, đưa hết đây trả em!”.
Minh còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn vào tờ giấy thì thấy nào là quần áo Huyền mua tặng anh lúc sinh nhật: 1 triệu, đồng hồ tặng Valentine: 5,5 triệu, còn cả bộ cạo râu: 950 nghìn… Đủ thứ lằng nhằng khác làm Minh tròn mắt tưởng vợ đùa: “Thôi, anh trả cho em cả cuộc đời anh luôn!”.
Thấy vợ măt tỉnh khô, giọng ráo hoảnh: “Em không đùa đâu! Cái gì nó phải ra cái ấy, vợ chồng thì vợ chồng chứ tiền bạc thì phải rạch ròi. Phụ nữ như em trăm đường chịu thiệt nên làm gì có chuyện em phải cho không ai cái gì…”.
Lúc này Minh bắt đầu cảm thấy vợ mình hình như có vấn đề. Anh gượng gạo nói: “Ok thôi! Anh sẽ đưa em, có gì đâu, của chồng công vợ mà, đi đâu mà em sợ thiệt!”.
Mặc dù không phải là người hay soi mói nhưng càng lúc Minh càng thấy Huyền rõ ràng là người quái đản, nhất là trong chuyện tiền nong. Lương đi làm hơn chục triệu, anh đưa hết cho vợ chi tiêu nhưng lúc nào Huyền cũng kêu than là không đủ chi, mặc dù hai vợ chồng trẻ đã có nhà riêng và không phải mua sắm gì nhiều. Lại nữa, nhiều khi các khoản thưởng của chồng cô cũng truy thu cho bằng hết, báo hại Minh mấy lần phải mất mặt khi đi nhậu với bạn vì giở ví ra thì chẳng còn xu nào.
Dịp lễ tết, cưới hỏi, ốm đau… bên nội bên ngoại, chẳng thấy Huyền có trách nhiệm gì, chồng giục thì cô nói không có tiền. Nhiều lúc Minh phát cáu vì không thể hiểu nổi Huyền cần tiền để làm gì mà cô suốt ngày cứ giữ khư khư rồi chỉ biết nghĩ đến mình như thế.
Từ ngày lấy vợ, cuộc sống của anh tự dưng bị bó hẹp, ngột ngạt, kinh tế làm ra mà không được sử dụng, muốn tiêu thì phải xin cứ như ăn mày. Minh đâm ra ức chế.
Mấy lần lĩnh lương anh không đưa tiền cho vợ thì lập tức vợ cho nhịn cơm luôn, rồi mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia làm Minh thấy ở nhà mà không khác gì ở tù, anh “vượt ngục” mấy hôm cho thỏa rồi về làm hòa với vợ.
Vợ chồng “gần gũi” nhau xong, Minh vừa đứng dậy đi vào phòng tắm thì Huyền quay sang hỏi: “Tiền của em đâu?”. Minh ngơ ngác: “Tiền gì cơ?”, Huyền thẳng thừng: “Tiền anh vừa ngủ với em ấy. Anh đi ngủ với gái anh có phải trả tiền không? Có, đúng không? Vậy thì thay vì đưa cho gái anh đưa cho em để em còn chi tiêu…”.
Theo VNE
Mẹ anh cấm cưới vì tôi là con của mẹ đơn thân
Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều tiền bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai.
Mẹ tôi từng là một "người thứ ba" khờ khạo. Ai cũng nói thế. Mẹ có nhan sắc, có tài năng, lại là một cô giáo làng gương mẫu, nhưng không hiểu sao lại lụy phải một người đàn ông đã có vợ. Yêu hết lòng, bất chấp tất cả mọi thị phi, mẹ sinh ra tôi.
Suốt tuổi thơ, tôi vẫn thường lặp lại với mẹ câu hỏi "Tại sao ba không ở chung với mẹ con mình?" mỗi khi đi học về. Mẹ chỉ an ủi: "Ba bận đi làm xa, con ngoan, thỉnh thoảng ba sẽ về". Lớn lên một chút, tôi mới biết, ba ở tận Hà Nội, chỉ thỉnh thoảng tranh thủ những chuyến công tác ghé tạt qua thăm mẹ con tôi vài ngày. Ngày trước, mẹ đến với ba cũng từ những chuyến công tác như thế!
Gia đình lớn của ba cũng thừa nhận chúng tôi, và đồng ý để ba ra vào những khi cần thiết. Nhưng con rơi vẫn là con rơi, mẹ tôi vẫn là một người mẹ đơn thân nuôi con một mình, không có danh phận gì. Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. Tưởng như mọi chuyện sẽ êm đẹp, tương lai tôi sẽ tươi sáng hơn mẹ khi có một tấm bằng đại học trong tay và một công việc ổn định ở thành phố lớn. Nhưng, cuộc đời luôn dành cho người ta những nỗi đau bất ngờ.
Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. (ảnh minh họa)
Tôi có người yêu, một người đàn ông giỏi giang, chững chạc và hiểu chuyện. Biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi, anh càng tỏ ra thông cảm và yêu thương tôi hơn. Anh càng yêu quý mẹ tôi, thì niềm hạnh phúc trong tôi dường như càng trở nên viên mãn. Tôi yêu anh, và còn biết ơn vì lòng vị tha, sự cảm thông sâu sắc mà anh dành cho mẹ con tôi nữa. Dựa vào vai anh, tôi có cảm giác đã tìm được điểm tựa bình an trong cuộc đời vốn nhiều chông chênh này.
Chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới.
Nhưng mẹ anh nhất quyết không chấp nhận tôi. Chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa đặc biệt coi trọng, ai cũng nói ngày nay chỉ có tình yêu mới là điều quyết định, nhưng mẹ anh thì không. Anh sinh ra trong một gia đình vừa giàu sang, vừa gia giáo, mẹ anh muốn có một người con dâu hiền thảo và một gia đình sui gia tương xứng. Mẹ anh nói không ghét bỏ gì tôi, nhưng bà không thể chấp nhận được cảnh cùng làm lễ đính hôn với gia đình tôi, và nghe những tiếng hỏi han, xì xào bên dưới. Anh và tôi tìm đủ mọi cách để thuyết phục mẹ anh, để mong tìm được sự thông cảm.
Nhưng càng ra sức thuyết phục bao nhiêu, mẹ anh càng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn bấy nhiêu. Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều tiền bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai. Bà càng không thể lấy con trai bà ra làm từ thiện được. Cái quan trọng nhất đối với bà chính là danh dự của gia đình - cái mà tôi và mẹ tôi sẽ phá hoại, làm vấy bẩn nếu tôi và anh cưới nhau.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời! (ảnh minh họa)
Đã gần một năm trôi qua từ khi chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới và liên tục bị cản trở. Mẹ anh cũng đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái trẻ đẹp tương xứng khác với anh. Anh vẫn yêu tôi, vẫn quan tâm chăm sóc và động viên tôi đợi đến khi anh thuyết phục được mẹ. Nhưng cứ sau mỗi lần mẹ con anh bất đồng, tôi lại có cảm giác tội lỗi vô cùng. Có những lúc tôi đau khổ, chán nản, muốn buông tay để anh đóng trọn vẹn vai người con hiếu nghĩa của mình. Nhưng chính tình yêu của anh đã luôn luôn hâm nóng cảm xúc, để tôi lại tiếp tục mơ ước. Và cứ thế, lặng lẽ qua những tháng ngày.
Nhưng tôi thật không dám tin vào sự thay đổi của mẹ anh. Thêm vào đó, tôi lo lắng về sự thay đổi của chính anh. Anh có quyền, và có lý do để chọn cho mình một trong số những cô gái xinh đẹp, giỏi giang mẹ anh giới thiệu. Để gia đình anh yên ấm, hạnh phúc. Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, không đáng để anh đánh đổi và đấu tranh nhiều đến thế.
Càng ngày, tôi càng không còn tự tin và chính mình, và tình yêu anh dành cho tôi nữa.
Lẽ nào, chỉ vì một lỗi lầm ngày xưa của mẹ tôi, mà giờ đây tôi không thể có được hạnh phúc của riêng mình. Ngoài chuyện làm mẹ đơn thân, mẹ tôi là một người phụ nữ, một người mẹ tuyệt vời.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời!
Theo Eva
Em đòi chia tay vì bố mẹ tôi quê mùa Tôi đã từng nghĩ, của cải làm nên từ hai bàn tay. Chỉ cần hai người đồng lòng, tình cảm tốt đẹp, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng... Bây giờ thì tôi hiểu &'nghèo đúng là cái tội'. Tội của nó là không thể khiến cho người yêu thương mình ở bên cạnh mình, không thể mang lại cho người mình yêu cuộc sống...