Khi có anh ở bên
Đông nhắn tin cho tôi vào một ngày mưa: “Dạo này em thế nào?”. Một câu hỏi chung chung của những người sau nhiều ngày không gặp. “Em bình thường”. Tôi những muốn kết thúc câu chuyện ở đó. Tôi đã quên Đông từ sau cái ngày mà Đông hờ hững….
Tôi và Đông từng yêu nhau, trong một cơn mưa vần vũ và có những tiếng sét xé ngang bầu trời. Chúng tôi trú mưa dưới chân cầu vượt khi đã ướt gần hết. Hai người xa lạ chỉ chạm nhau một ánh mắt, vậy mà tôi và anh có thể đứng đó cho đến từ trời tạnh, hửng nắng. “Trời tạnh rồi, sao em không đi đi, bị hỏng xe hay sao?”. “Thật ra thì em bị hỏng xe…”. Chiếc xe bị ngập nước trước đó giờ không thể nổ được máy, Đông đã giúp tôi mang đi sửa. Hôm ấy tôi đã có một ngày trọn vẹn bên một chàng trai xa lạ. Sau này, Đông cứ nhắc đi nhắc lại mãi một câu: “Tiếng sét hôm ấy đã nhằm vào tim anh”.”Có vẻ như em vẫn bình thường từ khi không có anh”. “Em bình thường từ khi chưa có anh”. Tôi bướng bỉnh trả lời. Tôi nhận ra mình vẫn còn một chút cay đắng. “Em tưởng anh không qua khỏi?”. Tôi định nói “Em tưởng anh chết rồi”, nhưng chữa lại thành câu đó. Bớt cay nghiệt hơn. “Anh thật sự đã chết, kể từ khi rời bỏ em”. Dẫu không định đau lòng về Đông thêm lần nữa, nhưng tim tôi vẫn nhói lên từ câu nói này.
Nhưng thời gian cứ thế bào mòn đi những khoảnh khắc lãng mạn ban đầu, còn chúng tôi thì không thể tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn hơn trong tình yêu. Mọi thứ đều trở nên bình thường, ngay cả những cơn mưa sau này, chúng tôi cũng sẵn sàng hủy buổi hẹn hò chờ mưa tạnh.
Tôi thì yêu Đông nhiều hơn, tôi là người nhắn tin hay gọi điện cho Đông trước, còn anh thì chỉ chờ hoặc không chờ gì cả. Nhiều lúc tôi im lặng, đợi anh nhưng anh cũng lặng im cho đến khi tôi không thể chịu đựng được, lại gọi cho anh.
“Này em, chúng ta cần phải sống tiếp chứ. Anh cần phải làm việc, em cũng thế. Vì vậy nếu em cứ nhắn tin và gọi điện cả ngày… anh cảm thấy…”. Khi Đông nói thế, tôi đã gào lên: “Ừ, anh muốn sống tiếp mà không có em, đúng thế không?”. Mặc cho Đông cố thanh minh rằng ý anh không phải như vậy, nhưng tôi vẫn khóc, vẫn dằn vặt anh, bắt anh thừa nhận không còn yêu tôi nữa. Cho đến lúc Đông mệt mỏi, anh hoàn toàn im lặng.
Tôi hoảng sợ, tôi lại tìm anh. “Anh giận em phải không?”. “Anh với em làm gì có gì mà giận dỗi”. Anh lạnh lùng nói. Trong hoàn cảnh ấy, tôi phải hiểu rằng, giữa tôi với anh hoặc là chưa từng có gì, hoặc là giờ đây chẳng còn là gì của nhau. Là người dưng đương nhiên chẳng có chuyện giận dỗi nữa.
Chỉ một câu nói đó thôi, đã quăng tôi ra xa khỏi anh, xa đến nỗi tôi có thể nhịn mọi đau đớn để câm lặng. Nếu đã có người phủ nhận những gì giữa chúng tôi, thì có nghĩa rằng những kỷ niệm xưa chỉ còn là nỗi hổ thẹn với họ.
Tôi lấy chồng, chỉ là để cho Đông biết không có anh, tôi vẫn sống tốt. Tôi làm điều đó như những cô gái bị tổn thương vẫn làm và đánh cược hạnh phúc của chính mình. Tôi không hạnh phúc, điều đó mãi sau này tôi mới nhận ra sau sự hả hê đến cuồng dại khi nhìn thấy anh đứng lặng từ xa trong đám cưới tôi. Những thứ hạnh phúc mà tôi tự vẽ lên cứ thế bào mòn những cảm xúc thật, để tôi thấy mình ngày càng trống trải, hững hờ với mọi thứ. Nhiều năm trôi qua, tôi đã hoàn toàn quên Đông, cũng hoàn toàn rời xa cuộc hôn nhân ngốc nghếch của mình, để lại tổn thương cho nhiều người và cho bản thân.
“Anh thật sự đã chết, kể từ khi em rời bỏ anh”, Đông chữa lại câu vừa nói, dứt tôi ra khỏi dòng thời gian thuộc về quá khứ. “Là anh đã vứt toẹt tình của chúng ta vào đống rác”. Tôi đay nghiến. “Là do anh có lỗi với em, lúc đó anh bị bệnh nặng, anh nghĩ anh sẽ chết”. “Đó chỉ là câu chuyện mà sau này anh tự nghĩ ra để tôi yên tâm rời xa anh mà thôi”. “Không phải thế, là do em nghĩ thế thôi”. “Ồ, vậy bây giờ anh vẫn sống khỏe nhỉ. Chúc mừng anh đã thoát chết”. “Anh chỉ có thể thoát chết nếu em để anh gặp em, một lần”.
Video đang HOT
Trong tâm trí tôi có một dấu lặng. Gặp một lần, ừ! Tôi đã từng ngàn lần muốn gặp anh một lần, một lần để biết liệu anh có còn yêu tôi. Thế nhưng sau cái đám cưới ngu ngốc ấy, khi tôi nhắn cho anh: “Hãy cho em gặp anh lần cuối”, anh đã trả lời tôi: “Anh bị bệnh nặng, có thể sẽ chết, vì thế, đừng tìm cách gặp anh nữa. Chúc em hạnh phúc”.
Tôi lặng im, để cho tâm trí trở về trạng thái ít xáo trộn. Gặp Đông bây giờ đối với tôi không còn nhiều ý nghĩa, đã không nhiều ý nghĩa thì tại sao lại không thể gặp? gặp để nhìn lại khuôn dung ấy – thứ đã bị những đau đớn bào mòn đến bây giờ tôi cũng chỉ còn nhớ vài đường nét.
“Anh đến đi”. “Ừ, anh đến. Giờ em ở đâu?”. Tôi nhắn địa chỉ cho anh. “Bây giờ em chuyển công việc sang bệnh viện K rồi à?”. “Vâng, ở đây để thấy cuộc đời đáng sống hơn khi chứng kiến những con người cận kề cái chết”. Trước đây khi còn yêu nhau, Đông vẫn thường bảo tôi: “Em là bác sỹ chữa tim mà lại nỡ làm tan nát tim anh”.
Mưa vẫn rơi bên cửa sổ, phía ngoài kia chắc được cơn mưa tẩy rửa trong lành, còn sau cửa sổ vẫn là mùi thuốc, những tiếng rên và hơi thở ngắt quãng. Tôi khẽ chợp mắt, chờ Đông.
Khoảng chưa đầy ba mươi phút, Đông đã có mặt. Tôi mở mắt nhìn anh, bóng dáng vẫn như xưa, chỉ có khuôn mặt anh là mờ đi, tôi không thể nhìn rõ. Tôi cảm nhận bàn tay anh ấm nóng khi nắm lấy tay tôi. Rồi bỗng nhiên anh úp mặt vào bàn tay tôi, khóc nức nở. Tôi thấy toàn thân anh rung lên. “Xin hãy tha thứ cho anh… anh…”. Giọng anh nghẹn lại. Tôi lặng yên nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lặng yên nghe giọt nước mắt của Đông tràn trên những ngón tay mình.
“Em sắp chết rồi, vì thế em sắp ổn”. Tôi nói với Đông. Tiếng anh rin rít trong lồng ngực: “Không thể thế được. Tại sao em không nói với anh? Tại sao?”. “Vì anh sắp chết nên em không thể nói với anh là em sắp chết. Chúng ta ai rồi cũng sẽ chết, có sao đâu”.
Tôi dần nhìn rõ khuôn mặt Đông. Tôi từng hả hê khi nhìn thấy Đông trong đám cưới của mình. Nhưng có lẽ hôm nay, tôi thấy hả hê hơn, bởi khuôn mặt Đông đang thể hiện những ngỡ ngàng, đau đớn khi anh trông thấy tôi của ngày hôm nay: Không phải là một bác sỹ, mà là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Anh đang đau đớn, đau hơn những ngày tôi đau khi anh rời bỏ tôi. Tôi hả hê, thỏa mãn, những cơn đau thể xác bỗng dưng tan biến.
Tôi còn nằm lại bệnh viện một thời gian nữa sau đợt xạ trị mà chính tôi cũng biết kết quả của nó. Mỗi ngày Đông vẫn ở đây bên tôi. Anh không còn nhắc những chuyện xưa, chỉ nói về tương lai của chúng tôi. Có lẽ Đông nghĩ khi nói về nó, anh sẽ cảm thấy khá hơn, còn tôi sẽ chỉ nghĩ về thiên đường…
Trước đây, khi không còn Đông, phải chăng chẳng được vui vẻ như thế này. Tôi đã từng muốn chết. Tôi đã nhủ lòng mình: Nếu muốn chết thì chết đi. Nhưng đợi mai hẵng chết. Nếu ngày mai vẫn còn đau khổ như vậy, thì đợi ngày kia rồi hẵng chết. Còn nếu ngày kia vẫn đau khổ thì ngày sau nữa chết cũng chưa muộn. Cứ như vậy mà sống qua từng ngày, rồi sẽ tốt hơn lên thôi. Khi đó không chết, thực sự rất tốt.
Và giờ tôi sắp chết, khi có Đông bên cạnh. Thật sự cũng rất tốt!
Bảo Thoa
Theo laodongthudo.vn
Muộn cũng không nên vội
Người ta chỉ buồn và luyến tiếc khi đi qua những trải nghiệm thật sự tươi đẹp cùng nhau. Sống chung mà toàn giày vò, thất vọng thì ai đi đường nấy cũng là một lối mở.
Tuyến không xinh đẹp, không còn trẻ, lại làm nghề viết lách tự do nên nhiều chàng trai, sau vài lần hẹn, đã tỏ ra không muốn cùng cô tiến xa. Tuyến không ngại. Tư tưởng tự do cùng cá tính đặc biệt khiến cô luôn tự tin vì sự... ế của mình. Gia đình cô thì ngược lại. Hết cha mẹ, anh em, đến bà con, ai gặp cô cũng chỉ nói quanh một chuyện "bao giờ lấy chồng". Sự nôn nóng kéo dài, dai dẳng đến độ mấy đứa cháu, dù bé tí ti, cũng vào cuộc mai mối cho dì. Lúc đầu, Tuyến dửng dưng, nhưng rồi thấy người thân ai cũng sốt ruột, nhất là mẹ, nên Tuyến cũng buồn.
Người ta bảo, khi ai đó buồn thì hãy trồng một cái cây, còn Tuyến buồn thì "trồng" một mối quan hệ vậy. Từ hôm họp mặt lớp cũ, Tuấn cũng đã đánh tiếng rủ Tuyến đi cà phê mấy lần mà Tuyến từ chối, giờ chắc phải nghĩ lại, bởi duyên thường đến khi người ta không còn đủ kiên nhẫn để chờ. Không những là bạn cùng lớp cấp II, nhà Tuấn còn ở ngay đầu làng. Nếu thành đôi, hai bên sui gia chắc sẽ vui vẻ.
Ảnh minh họa
Tuấn đậm người, ít nói. Tuyến thì do đặc thù nghề nghiệp nên đi suốt. Cô mê nghề hơn mê những buổi hẹn hò, tìm hiểu lứa đôi. Bởi vậy, chỉ sau vài lần hẹn và chục câu chuyện qua về, ngày cưới đã được định xong. Ngày rước dâu, nhìn hai chữ T được cắt lồng vào nhau, xóm làng ai cũng trầm trồ, người thân trong nhà thì vui như hội. Thế nhưng, chỉ một câu nói của chồng, sau khoảng hai tuần chung sống, Tuyến đã linh cảm được ít nhiều bi kịch từ cuộc hôn nhân không phải vì tình.
Dù tính tình phóng khoáng, khi đã xác định về chung một nhà, bản năng phụ nữ vẫn thích vun vén cho tổ ấm. Tuyến bảo với Tuấn: "Bấy lâu làm nghề, em cũng dành dụm được ít tiền; giờ mình sửa sang lại nhà cửa, mua thêm ít đồ đạc, chứ nhà mình còn thiếu trước hụt sau nhiều thứ lắm. Chúng ta làm dần, để còn sinh con nữa, mình cũng lớn tuổi rồi...". Chưa hết câu, Tuyến đã thộn người khi nghe Tuấn nói: "Em thích tô trét gì thì cứ tô cái phòng ngủ thôi, chứ sơn cả nhà rồi lại mất suất hộ nghèo. Mẹ phải đấu tranh mãi mới được đấy".
Cuộc sống vợ chồng, khác nhau vài tiểu tiết thì còn khắc phục được, chứ trái về tư tưởng thì thật khó để hòa hợp lâu dài. Trong khi Tuyến sống bận rộn, yêu lao động và muốn vươn lên thì Tuấn chỉ giậm chân tại chỗ, thiên hướng yên thân. Xem lại đôi vé máy bay dành cho chuyến trăng mật, Tuyến vẫn chưa quên được vẻ gay gắt của chồng. Tuấn bảo, nếu không đi, mình chỉ mất ít tiền trả vé, chứ đi thì lại tốn kém thêm nhiều khoản. Đi về lại phải mua quà cho họ hàng gần xa. Mà ở làng, xưa nay chả ai đi trăng mật bao giờ, giờ mình bày ra, họ lại chê cười cho đấy. Tuyến nghe mà chỉ biết cười xót xa.
Rồi cứ thêm một tháng trôi qua, Tuyến lại càng thất vọng về chồng. Nhớ có lần, trong lúc bàn tính chuyện chi tiêu, cơm gạo hằng tháng, Tuấn bảo Tuyến, em toàn giả nghèo chứ làm nghề viết, theo anh biết là nhiều tiền lắm. Chỉ cần xách máy ảnh đến công ty này, cơ quan nọ là có vài triệu phong bì đem về. Tuyến sững người, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Ảnh minh họa
Dẫu gì cũng đạo vợ chồng. Tuyến gắng gượng kéo dài cuộc hôn nhân đầy "lỗi" cùng Tuấn, kiên nhẫn bỏ qua những ấm ức, chờ ngày hoài thai và được làm mẹ. Âu đó cũng là bản năng và sự thèm khát của mọi phụ nữ có chồng. Nhưng rồi một sự việc xảy ra khiến Tuyến dứt khoát đâm đơn ra tòa.
Tháng trước, mấy anh em trong họ nhà Tuấn cùng góp quỹ để xây lăng cụ tổ và sửa lại nhà thờ. Mỗi người đóng 10 triệu đồng. Tuấn bảo Tuyến: "Dù mình là vợ chồng, nhưng anh nghèo, nên anh đóng 2 triệu; em coi sắp xếp góp thêm 8 triệu". Bất mãn vì câu nói và cách suy tính ấy, Tuyến cự: "Chuyện hiếu của nhà anh, em chỉ là phận dâu con. Nếu chưa đủ tiền thì mình vay mượn rồi chung sức trả, sao lại chia phần ra như thế. Em không góp gì hết".
Tuấn đỏ mặt, phóng xe bỏ lên thị trấn, đến khuya mới về. Hôm sau, Tuấn gọi Tuyến, bảo trả lại cái nhẫn cưới, để Tuấn bán, lấy tiền góp quỹ xây lăng. Đến nước này thì Tuyến chịu. Cô nhận ra, dù muộn cũng không nên vội. Cuộc hôn nhân nào cũng cần có tình yêu và sự thấu hiểu. Muốn nuôi con tốt, gia đình cần có một người cha biết phải trái, trước sau. Cô không thể liều, đánh cược cuộc đời của con mình như vậy. Cô và Tuấn ly hôn.
***
- "Chia tay rồi, chị có buồn không?" - tôi hỏi. Tuyến cười: "Cưới nhau mà đã kịp có ngày nào vui. Chả ai buồn vì những kỷ niệm buồn cả". Đúng vậy, người ta chỉ buồn và luyến tiếc khi đi qua những trải nghiệm thật sự tươi đẹp cùng nhau. Sống chung mà toàn giày vò, thất vọng thì ai đi đường nấy cũng là một lối mở.
Minh Thi
Theo phunuonline.com.vn
10 dấu hiệu bạn đời không tôn trọng bạn Dưới đây là những dấu hiệu cho thấy bạn đời hoặc người yêu không còn tôn trọng bạn: 1. Họ không lắng nghe bạn Lắng nghe là một phần quan trọng của giao tiếp, và nếu nó không tồn tại, tức là mối quan hệ của bạn đang gặp rắc rối lớn. Có lẽ người ấy không để tâm chút nào đến những...