Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau

Theo dõi VGT trên

Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi!

Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được.

- Lấy anh nhé?

Tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm, yêu Mai, làm chuyện đó với cô ấy, thì cưới cô ấy là việc phải làm.

Bàn tay đang cài khuy áo của Mai khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục cài những khuy áo khác. Tôi nghe thấy cô ấy cười khe khẽ và đáp:

- Mới năm ba, còn sớm quá để nói chuyện kết hôn. Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đời anh!

Tôi phì cười, đây là câu mà một cô gái nên nói sau khi mất đi lần đầu tiên sao?

Mai luôn thế, luôn tự tin một cách kỳ lạ. Chúng tôi cũng đã yêu nhau ba năm rồi. Tôi luôn có cảm giác không nắm bắt được cô ấy, nhưng vẫn tự cho rằng đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, khi chúng tôi ra trường, việc đầu tiên tôi làm là cưới cô ấy về làm vợ. Tôi vẫn giữ quyết định ấy, chỉ tiếc rằng tôi học Bách Khoa năm năm, còn cô ấy học Y Tế Công Cộng bốn năm. Cô ấy ra trường trước tôi một năm và đã không giữ lời hứa sẽ “chịu trách nhiệm” cho cuộc đời tôi.

Mai nói:

- Xin lỗi anh! Lấy anh thì em sẽ không vất vả nhưng bố mẹ và các em em sẽ khổ.

Đằng sau Mai là ba đứa em, một đứa năm nay vừa lên đại học và hai đứa học cấp ba. Bố mẹ cô ấy đều nhiều tuổi rồi. Bố mẹ tôi có thể chấp nhận việc để tôi vừa ra trường và kết hôn với một đứa con gái ngoại tỉnh nhưng họ có thể chấp nhận được việc phải bỏ tiền túi ra nuôi báo cô ba đứa em của con dâu không? Tôi và cô ấy, một người còn chưa học xong, một người thì vừa ra trường có thể kiếm nổi tiền để chu cấp cho gia đình cô ấy không?

Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau - Hình 1

Mai đi theo học bổng của một tổ chức phi chính phủ và sang Nhật du học. Sau khi sang Nhật được nửa năm cô ấy đã tìm được việc làm thêm, cộng với tiết kiệm tiền học bổng gửi về nuôi ba đứa em ăn học. Cô ấy chọn chịu trách nhiệm với gia đình chứ không chọn chịu trách nhiệm cho tôi – người đã yêu cô ấy và cô ấy đã yêu gần bốn năm.

Tôi không giận vì lựa chọn ra đi của Mai, tôi chỉ giận vì cô ấy nói: “Đừng chờ em!” Khi mà tôi biết rằng cô ấy còn yêu tôi và tôi còn yêu cô ấy.

Một năm sau, tôi ra trường. Con bạn thân của cả tôi và cô ấy hẹn gặp tôi. Nhỏ đó nói:

- Ông định cứ thế này sao?

Tôi im lặng. Phải biết trả lời thế nào đây?

Nhỏ bạn nhét vào tay tôi một gói giấy nhỏ. Tôi mở ra, trong đó có mười tờ polime năm trăm nghìn. Tôi khó hiểu nhìn nó.

- Hiện giờ tôi có thế thôi, ông làm hộ chiếu với visa trước đi. Tôi sẽ tìm cách kiếm thêm tiền đưa ông.

Tôi lại càng tròn mắt nhìn con bạn thân.

- Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó. Hai người định cứ thế mà kết thúc sao? Đã một năm rồi đấy. Chương trình học của nó còn chín tháng nữa là xong, nó cũng đang phân vân có ký hợp đồng làm việc và ở lại Nhật không. Ông phải đi bây giờ nếu ông còn muốn giữ nó lại. Ông ra trường rồi, hai người cùng làm việc thì sẽ có thể giải quyết khó khăn…

Nhỏ bạn còn nói gì đó nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nghe được mỗi một câu “Nhỏ Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó.” Đúng rồi, sao tôi lại thụ động đến như thế nhỉ? Cô ấy đi rồi, chẳng nhẽ tôi không biết mà đi tìm cô ấy sao?

Cầm năm triệu trong tay, tôi có chút buồn cười, có ai sang Nhật chỉ với năm triệu không? Nhưng tôi biết đó là sự cố gắng của con bạn thân rồi. Nhỏ cũng vừa ra trường, mới đi làm được ba tháng. Năm triệu này e rằng là tiền lương thử việc ba tháng qua của nó. Sống mũi tôi có chút cay cay, tôi nói thầm: Mai à, em thấy không, bạn trai em tốt đến thế, bạn thân của chúng ta cũng tuyệt như vậy, tại làm sao em lại muốn ở lại cái xứ Phù Tang ấy?

Tôi không từ chối số tiền nhỏ bạn đưa, đó là tâm ý của nó, không nhận nó sẽ giận, hơn nữa tôi cũng cần tiền thật. Tôi bán xe máy, bán laptop, bán điện thoại, xin visa du lịch đi Nhật, đặt vé máy bay. Bố mẹ tôi mà biết tôi làm chuyện này hẳn sẽ mắng tôi tơi bời đây, thế nên tôi giấu kín, chỉ tìm đến người duy nhất ủng hộ tôi.

Nhỏ bạn đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng ngân hàng, nó bảo:

- Thẻ này ghi nợ được hai mươi triệu, nếu cần thì rút ra nhé! Tôi chỉ giúp ông được một chút tiền thế này thôi, ông phải cố gắng mà lôi con nhỏ Mai về đấy. Tôi ở nhà đợi tin ông.

Tôi lên máy bay, cầm theo cái thẻ tín dụng của nhỏ bạn. Thứ con bạn thân giúp tôi không chỉ là một chút tiền, mà còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Nếu không có nhỏ bạn này, tôi không biết mình sẽ chần chừ đến ngày nào, năm nào mới đi tìm cô ấy.

Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau - Hình 2

Trời Osaka tháng mười hai, lạnh kinh người. Đôi giày thể thao của tôi là loại giày vải không thích hợp đi trên tuyết, thế nên nó nhanh chóng bị thấm ướt khiến bàn chân tôi lạnh tê tái. Tôi co ro đứng trước cửa ra vào ký túc xá khoa Public Health (Y tế công cộng) của trường đại học Osaka. Trông tôi rất bắt mắt vì tôi đang quàng một cái khăn màu xanh nõn chuối, quấn hai vòng quanh cổ mà đuôi khăn còn dài chấm gối. Nhỏ bạn đã nói:

- Ông quàng cái khăn này chờ nó, nếu nó mà không cảm động thì tôi đi đầu xuống đất.

Cái khăn này là cô ấy đan cho tôi. Đó là lần đầu tiên cô ấy học đan – một trong những việc mà cô ấy cho rằng nhạt nhẽo và vô cùng tốn thời gian. Vậy mà vì tôi đòi một cái khăn đan tay nên cô ấy đã học đan. Có điều như thể muốn “báo thù” vì tôi khiến cô ấy mất thời gian rảnh cả tháng để đan khăn nên cô ấy cố tình chọn cái màu nõn chuối chói mắt này đan khăn cho tôi. Rất may, cô ấy chỉ đưa nó cho tôi chứ chưa bao giờ bắt tôi quàng nó. Có điều mãi sau này tôi mới biết ẩn ý thực sự của việc con bạn thân bắt tôi quàng cái khăn này. Nhỏ đó, khi nhìn thấy cái khăn kinh khủng này, đã từng nói với cô ấy rằng:

- Mai à, nếu Phong nó dám quàng cái khăn này đứng chờ bà ở trước cổng trường, thì đời này, kiếp này bà không cần phải thử thách tình yêu cũng như sự chung thủy của hắn nữa.

Mặc dù tôi không đứng chờ ở cổng trường mà chờ ở cổng ký túc xá nhưng dường như hiệu quả không giảm đi tí nào thì phải. Mai thấy tôi từ xa, nhận ra tôi ngay giữa đám người áo bông to xụ sù sì vì chiếc khăn chói mắt này. Cô ấy chạy tới, ôm chầm lấy tôi, và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc.

Mai luôn kiên cường như thế, nhưng trái tim vẫn có lúc mềm yếu, nhất là với người cô ấy yêu – là tôi.

Bạn cùng phòng của Mai rất tốt bụng, dọn đồ tới ở cùng bạn trai, nhường chỗ cho tôi và cô ấy. Visa du lịch của tôi chỉ có một tuần, nên tôi vô cùng muốn tận dụng thời gian ở bên Mai. Nhưng sau một đêm cuồng nhiệt thỏa nỗi nhớ mong của cả hai, buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi nằm lại trên giường, phần giường còn lại đã lạnh ngắt.

Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau - Hình 3

Tôi với tay giật tờ giấy dán ở bàn trang điểm.

“Anh uống tạm sữa nhé, đói thì ra khỏi kí túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”

Đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ. Tôi phải đợi mười hai tiếng nữa Mai mới về ư?

Tôi tự mình đi dạo một vòng quanh ký túc xá, rồi đi xa hơn một chút tìm được một siêu thị. Một thằng vụng về như tôi vì Mai mà vào bếp ba tiếng đồng hồ. Đồ nấu ra hơi khó ăn, tôi đổ lỗi vì nguyên liệu nấu ăn của Nhật dở tệ.

Mai trở về, cười ngọt ngào với tôi. Đồ ăn khó nuốt, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Chỉ có điều, khi tôi ôm Mai, thủ thỉ nói được mấy câu, cô ấy đã ngủ gật trong vòng tay tôi, lay gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết Mai rất mệt, đành đắp chăn cho cô ấy rồi ngồi thừ một góc nhìn cô ấy ngủ. Ba giờ sáng tôi mới chui vào chăn.

Sáng ngày hôm sau, thứ chào buổi sáng tôi lại là mảnh giấy dán ở bàn trang điểm.

Tôi muốn Mai bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi nên tới mà không báo trước, nhưng cũng vì thế mà cô ấy không thể sắp xếp được việc học và làm thêm của mình. Một ngày đối với Mai đã quá nhiều vất vả mệt mỏi, sự xuất hiện của tôi dường như còn tranh nốt chút thời gian thảnh thơi duy nhất trong ngày của cô ấy.

Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau - Hình 4

Tôi ở Nhật bảy ngày, thì sáu ngày tôi dậy mà không thấy Mai, cả ngày ngồi ngốc đợi cô ấy trở về. Vừa giận, vừa muốn trách cứ, nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Mai, lời nào tôi cũng không nói ra được.

Ngày cuối cùng tôi ở Nhật. Mai xin nghỉ một buổi làm thêm và trốn một buổi học nên chúng tôi có chút thời gian bên nhau. Mai dẫn tôi đi trượt băng. Cô ấy trượt rất tốt, cô ấy nói vì mùa đông năm ngoái rảnh nên có tập một chút. Tôi trượt patin cũng tốt nhưng lại không biết patin và trượt băng lại khác nhau đến thế. Sau khi đập mông hai lần xuống sàn băng, tôi phát hiện ra sàn bê tông còn mềm mại hơn sàn băng. Tôi nhăn nhó quyết định đứng ngoài xem.

Máy ảnh tôi nháy liên hồi theo bước trượt của Mai. Đột nhiên tay tôi khựng lại không thể chụp thêm được tấm nào nữa. Tôi nhận ra Mai không còn là cô gái nhỏ run rẩy không đứng vững trên sàn trượt patin, tay không dám buông khỏi tôi nữa. Cô ấy đã trượt xa khỏi vòng tay của tôi rồi. Còn tôi thì sao?

Trước khi lên máy bay, tôi hỏi Mai:

- Học xong, em về chứ? Anh đợi em!

Mai nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.

- Sang năm… sang năm, ba đứa nhỏ đều đang học đại học. Em… em…

Đứa em út của cô ấy sang năm cũng vào đại học, mà đứa đầu tiên còn chưa tốt nghiệp. Tôi thấy miệng mình đắng chát.

- Con bạn thân nhất của em nói, bên này đề nghị em ký hợp đồng sau khi ra trường ở lại làm việc, đúng không?

Ánh mắt cô ấy còn bối rối hơn.

- Xin lỗi anh, hợp đồng năm năm…

Khi chúng ta nhìn về hai hướng khác nhau - Hình 5

Thế đấy, tôi đã tới đây, đã cố gắng níu kéo, nhưng Mai vẫn chọn ở lại đây với cái hợp đồng năm năm của cô ấy. Tôi không giữ được bình tĩnh, giật tay ra khỏi tay Mai, kéo hành lý đi. Cô ấy vội vàng níu tay tôi lại. Tôi nhìn thấy đôi mắt Mai đỏ hoe. Yêu nhau bao nhiêu năm, cô ấy chưa từng khóc, kể cả lần cô ấy nói: “Đừng đợi em!”. Vậy mà chỉ một tuần này thôi, cô ấy đã khóc, khóc những hai lần!

- Phong, giáo sư của em nói, trung tâm nghiên cứu của ông ấy còn trống một vị trí kỹ sư công nghệ thông tin, em đã đưa CV của anh cho ông ấy, anh xem…

Tôi lặng người đi một lúc lâu. Đằng sau cô ấy là ba đứa em thơ dại, còn đằng sau tôi cũng còn bố mẹ tôi. Tôi là đứa con duy nhất của họ. Mai có thể chọn chịu trách nhiệm cho gia đình cô ấy, sao không hề nghĩ tôi cũng cần có trách nhiệm cho gia đình tôi?

Tôi đưa tay vuốt má cô ấy, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi nói:

- Giữ gìn sức khỏe nhé!

Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em.” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được.

Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi.

Theo blogradio.vn

Quá khứ đã ngủ yên

Đã rời xa rồi, đã đánh mất rồi, có chăng người ta chỉ thấy luyến tiếc một chút khi một thứ gì đó của mình rơi vào tay người khác.

Đến một lúc nào đó cô cũng phải đưa ra câu trả lời cho mình. Tiếng loa thông báo máy bay sắp khởi hành, anh đảo mắt một lần nữa rồi bần thần quay lưng về phía cánh cổng. Tin nhắn cô gửi đến: "Em có đến! Nhưng không phải để giữ anh ấy lại. Em để quá khứ ngủ yên rồi. Giống như một lần tạm biệt sau cùng, anh không trách em chứ?". Anh cười, quay người lại phía sau, cô đứng ngay bức tường bên cạnh anh. Cô cũng nở nụ cười, nụ cười lâu rồi anh không thấy.

Cô bắc ghế kê lại vài chậu hoa trên kệ, tưới thêm vài giọt nước cho chậu hoa vừa nở. Ngoài kia trời vẫn lất phất những hạt mưa, vài hạt thôi nhưng đủ làm cho người ta thấy lạnh. Cửa hàng cô nằm ngay cạnh góc ngã tư, đủ nổi bật với những giàn hoa leo bên của sổ. Việc kinh doanh khá tốt, những gian hàng hoa tươi, những chậu cây kiểng nhỏ, những hạt giống hoa được cô cập nhật thường xuyên với đủ loại.

Kéo lại tấm rèm bên cửa sổ, dọn lại vài thứ, ngoài kia đèn đường đã lên hiu hắt, ánh đèn phả vào trong mặt đường động nước ánh lên một màu vàng lấp lánh. Cô nán lại cửa hàng vài phút, đợi mưa tạnh hẳn.

Một người bước vào cửa hàng, giọng chậm rãi:

- Xin lỗi, tôi muốn mua hoa, còn bán không chị?

Cô gấp lại một nếp bên góc sách, ngước lên nhìn, một người thanh niên trẻ, trạc tuổi 27, mặc sơ mi trắng, đeo kính cận. Cô đứng dậy, bước ra khỏi quầy:

- Anh muốn mua hoa gì?

- Tôi không biết? - Anh vừa nói vừa cười, đưa tay chỉnh lại cái kính. Mái tóc anh rối lên vì những hạt mưa đọng lại.

- Em giúp gì được cho anh?

Anh đưa mắt ngước nhìn một lượt khắp các kệ hàng, rồi dừng lại nơi những chậu cây màu tím li ti đặt bên cạnh cửa sổ:

- Tôi muốn xem hoa đó! - Anh chỉ tay về phía trước

- Đây là hoa dạ yến thảo, cây thân mềm, cây cho hoa liên tục hết đợt này đến đợt khác. Cây dễ trồng, chỉ cần anh chịu khó tưới nước nếu không hoa dễ tàn lắm...

- Vậy nếu tưới nhiều quá cây có tàn không? - Anh cười.

Anh xem đi xem lại chậu hoa, cuối cùng cũng chọn được chậu hoa màu tím và một ít hạt giống hoa dạ yến thảo.

- Anh cứ gieo hạt, chịu khó chăm sóc, đảm bảo khi cây ra hoa anh sẽ thích. Có gì không hiểu anh cứ ghé qua cửa hàng, em tư vấn giúp cho.

- Ừ, anh cảm ơn!

Tạm biệt vị khách cuối cùng trong ngày, cơn mưa ngoài kia cũng tạnh hẳn. Cô đi dọc ven con đường quen thuộc, đường về nhà len lỏi ánh đèn vàng hiu hắt. Cô cho tay vào trong túi áo khoác dầy cộm, đôi giày bệt lấm tấm những vết nước mưa vẫn còn đọng lại. Từ cửa hàng về nhà cách nhau khoảng 1km, ngày nào cô cũng đi bộ trên con đường đó.

Quá khứ đã ngủ yên - Hình 1

Nếu những chiều mưa như thế ngày nào Khánh cũng qua đón cô, nếu có khách anh sẽ ngồi thật lâu bên mái hiên trước cửa hiệu đợi rồi giúp cô kê lại vài chậu cây, dọn dẹp lại cửa hàng. Anh lại cho xe chở cô đi lang thang đâu đó, có khi tấp vào một quán bên đường gọi hai tô hủ tíu gõ. Những lúc như thế anh lại hay cằn nhằn:

- Em cứ ăn thế này người ta lại cười anh, bảo anh không lo được cho bạn gái mình bữa ăn đàng hoàng nữa.

- Em sẽ bảo với người ta tại em thích. - Cô cười rồi hít hà cái làn khói thơm nóng len lỏi trong cái không khí se se lạnh.

Những lúc như thế anh lại hay xoa đầu cô, kèm theo nụ cười hạnh phúc.

Thấm thoắt cũng hai năm ngày anh rời xa cô.

Cô dừng lại dưới gốc cây bên đường, thân cây cao to, vươn những tán lá xoà kín vỉa hè. Cái vết cứa ngày xưa giờ vẫn còn hằn nơi thân cây, chỉ có điều nó hơi mờ đi, chỉ còn thấy một hình vẽ trái tim được khắc cẩn thận. Ngày đó anh có khắc tên cô và tên anh ở giữa, giờ dòng chữ ấy phai màu. Anh nói cây này lớn lên bao nhiêu thì tình cảm của anh và cô cũng lớn lên bấy nhiêu.

Cô đưa tay lau vội giọt nước mắt vừa lăn dài nơi khoé mắt. Nỗi nhớ cứ ùa về rõ nét.

Chàng trai hôm trước ghé lại cửa hàng khi cô đang nằm vùi trên bàn, quyển sách úp ngược che đi gương mặt nhợt nhạt. Cô ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt lại mái tóc, ho sục sùi vài tiếng.

- Anh muốn hỏi em gì hả?

Anh đưa mắt nhìn cô ngạc nhiên:

- Sao em biết?

- Thì hôm trước em có nói khi nào có gì thắc mắc anh ghé lại đây em chỉ mà!

- Mỗi ngày em tiếp bao nhiêu người khách tại đây?

- Hôm nào ít thì 10 hoặc nhiều hơn thì trên khoảng 20 người. Anh hỏi làm gì? - Cô nhìn anh nhíu mài khó hiểu.

- À không, anh đang khen trí nhớ em tốt đấy, mười ngày rồi mà còn nhớ anh!

- À, ra vậy! - Cô cười, cơn ho càng lúc càng nhiều.

- Em bệnh à?

- Em cảm mấy hôm rồi. Hạt giống của anh sao rồi, lên đều không?

- Em không nhắc anh cũng quên mất, sao anh thấy nó cứ kì kì.

- Là thế nào anh?

- Sao nó cứ vươn lên xanh tốt thế không biết, làm anh ngại chết được. Lần đầu tiên trồng mà đã như vậy rồi.. - Anh phá lên cười, xoá tan sự ngại ngùng vốn có.

- Anh vui tính thật. Làm em cứ tưởng anh làm nó chết hết rồi chứ.

- Anh định hỏi em về cách bón phân, anh sẽ làm chậu hoa rực rỡ cho em xem.

Anh đưa mắt về phía cô, khi thấy cô đưa hai tay lên áp vào trán

- Em không sao chứ? - Anh cuống cuồng đưa tay đỡ cô tựa vào ghế rồi rót cốc nước để sẵn trên bàn đưa cô

- Sao em không nghĩ ngơi, bệnh như thế này sao bán được? Không lo cho mình gì hết vậy?

Cô nhìn anh, một chút bối rối, một chút ngượng ngùng giấu nơi khoé mắt. Những câu nói của anh làm cô nhớ đến Khánh, cũng cái dáng vẻ này, quen thuộc lắm. Cô không cho phép mình để trí tưởng tượng bay xa không kiểm soát được. Nhanh thôi cô trấn an lại mình

- Em ổn mà!

Cô đưa anh vài túi phân bón, không quên ghi kĩ liều lượng và cách bón vào một mẫu giấy nhỏ. Anh tần ngần mãi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Quá khứ đã ngủ yên - Hình 2

Cửa hàng dạo này buôn bán khá tốt, cô thường xuyên đóng cửa muộn. Anh hay ghé lại quán, thỉnh thoảng mua đến một ít thức ăn rồi ngồi thật lâu bên cửa sổ ngắm những chậu hoa li ti vừa nở. Thỉnh thoảng anh hay nói với cô vài câu gì đó, chủ yếu là gợi ý cho cửa hàng thêm nhiều ý tưởng:

- Em có thể treo thêm vài cái chuông gió nhỏ bên cửa sổ, anh thấy nó hay đấy!

Lúc thì lại:

- Hay em thử lắp thêm vài dây đèn màu, buổi tối sẽ đẹp lắm đấy!

Những lúc như thế cô chỉ cười, không phủ nhận rằng nó hay chỉ là cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều những chuyện như thế.

Cô hay giữ thói quen nhìn anh từ xa, anh thích ngồi bên cửa sổ, đưa tay di di những cánh hoa bé tí. Gương mặt anh buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh có gì đó giống Khánh đến lạ, cả cái cách nói chuyện, hay cái sở thích mặc sơ mi trắng. Cô giấu cái cảm xúc mơ hồ đó, không cho phép mình nghĩ đến. Họ khác nhau, rõ ràng khác nhau!

Căn hộ anh chuyển đến cách cửa hàng của cô một đoạn đường ngắn. Cô tỉa giúp anh lại những chậu hoa bên ban công. Anh pha cho cô ly cà phê rồi kéo chiếc ghế dài ngồi bên cạnh. Đưa tay chống cằm, anh hỏi:

- Em giúp anh chuyện này được không?

- Chuyện gì anh?

- Mỗi ngày giúp anh cắt tỉa hoa, mỗi sáng tưới nước, công việc phải dài hạn và suốt đời nhé!

- Anh định ở đây thật à?

- Ừ, anh muốn ở lại Việt Nam, giờ bắt anh qua Mỹ anh không quen! Tháng sau ba mẹ và anh trai anh về chắc ở lại Việt Nam một thời gian mình tính chuyện kết hôn nhé!

Cô nhấp ngụm cà phê, đưa mắt nhìn ra xa, một chút cảm giác len lỏi, mơ hồ và khó hiểu. Cô không biết mình có yêu anh không, một thời gian dài anh bên cạnh cô, thời gian đủ để cô tin rằng anh yêu cô chân thật. Nhưng cái cảm xúc ấy nhiều khi cô bị lầm tưởng rằng mình đang ở bên Khánh.

Hai năm để cô học cách quên một người bằng cách trốn chạy những kí ức ngày xưa, những cảm xúc ấy nhiều khi bóp nghẹn tâm trí cô. Những cảm xúc ấy nhiều khi cứ ngỡ đã ngủ yên nhưng lại ùa về trong tiềm thức. Đôi khi anh hay bắt gặp những lúc cô ngồi thẩn thờ khi những chiều mưa buông xuống. Những lúc như thế anh chỉ ngồi im lặng nhìn cô, có khi anh giấu ánh mắt buồn sâu thẫm.

Anh đưa tay quơ trước mặt, chặng dòng suy nghĩ của cô:

- Em sao vậy?

- Anh cho em thời gian suy nghĩ đi!

- Ừ, anh đợi!

Anh không nói gì, đan hai tay chặt vào nhau, ngã lưng ra ghế, đôi mắt khép hờ mệt mỏi!

Anh ghé qua cửa hàng, giúp cô dọn dẹp vài thứ và đóng cửa sớm.

- Em đừng quá căng thẳng, ba mẹ anh dễ lắm, cô gái hiền ngoan, dịu dàng như em mẹ anh càng thích hơn. - Anh xoa đầu cô trấn an khi thấy gương mặt cô lộ rõ nét bối rối.

Cô thay bộ đồ, thắt lại cái bím tóc, thoa thêm một chút son môi. Anh gật đầu ra vẻ đồng ý.

Nhà hàng sang trọng, cách bày trí khá lạ mắt, vài chị tiếp tân cuối đầu lịch sự chào khách. Cô khoác tay anh, anh siết chặt bàn tay đang run lên của cô:

- Không sao đâu em! - Anh trấn an

- Anh thấy em thế này ổn không?

- Được rồi, em lúc nào mà không dễ thương!

Cô cười, thấy lòng ấm lại.

Anh phục vụ đưa anh và cô đến bàn tiệc được đặt sẵn, tầng 3 nhà hàng khá vắng khách, đa số phục vụ cho những vị khách quen.

Cô cúi đầu chào lịch sự, rồi mọi thứ như suy sụp khi một ánh mắt quen thuộc nhìn về phía cô. Cô lặng người, bấu chặt tay anh hơn. Đôi mắt ấy vẫn nhìn rồi quay sang hướng khác.

Suốt cả buổi ăn cô không nói gì nhiều, mọi thứ cứ như trò đùa của số phận. Ngày Khánh nói lời chia tay, cô đã cố gắng níu kéo, rồi anh cũng quyết tâm ra đi. Khánh nói anh sẽ không về lại, nhưng cũng không thể mang cô đi theo. Vì một lý do nào đó, rằng anh không yêu cô, anh rũ bỏ cô. Cô không hận nhưng cũng đau, đau suốt một thời gian dài.

Quá khứ đã ngủ yên - Hình 3

Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa đang vươn mình đón gió, thỉnh thoảng cô vẫn cho mình bỏ lỏng suy nghĩ bay xa một chút. Anh bước vào đưa tay bịt mắt cô từ phía sau. Cô gỡ tay ra, hằn hộc:

- Em mệt rồi, anh đừng đùa nữa!

- Em sao vậy, mấy hôm nay cứ thấy em hay nóng giận vô cớ với anh lắm?

Cô quay vào trong, giấu đôi mắt ngấn nước.

- Em lại nhớ à? - Anh hỏi giọng chậm rãi, kèm theo một chút u buồn. - Anh không biết người đó làm gì mà làm em yêu đến vậy, rõ ràng họ không cần em, họ bỏ em đi. Hà cớ gì em lại tự giày vò mình, tự làm đau mình! Chẳng lẽ thời gian qua anh không giúp em quên được một chút nào sao?

- Anh chưa bao giờ hỏi em về người đó?

- Ừ, tại anh không muốn nhắc lại, mọi chuyện đã là quá khứ, anh muốn em quên!

- Nếu người đó trở về anh có sợ mất em không? - Cô vừa hỏi, vừa đưa tay lau vội giọt nước mắt lăn dài.

- Anh sợ, nhưng anh tin em!

Anh ôm cô vào lòng, xoa nhẹ bờ vai mỏng manh để mặc cho cảm xúc trong cô vỡ oà.

- Ngoan đi em, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!

Quá khứ đã ngủ yên - Hình 4

Ánh đèn vẫn hắt lên bên cửa sổ, vài hạt mưa đua nhau rơi xuống. Cô đưa tay với lấy cái áo khoác choàng vào người, kéo cái mủ trùm kín đầu. Mưa lớn dần, làn mưa lẫn vào ánh đèn bên đường tạo nên một cảnh đêm mờ ảo. Cô chen người qua những con đường quen thuộc, nép sát vào các mái hiên bên đường để tránh những hạt mưa bắn vào người. Dù sao cũng ướt, cái lạnh phà vào người mỗi lúc một nhiều hơn.
Cô thấy Khánh đứng từ xa, ngay gốc cây ngày trước, anh dầm mình thật lâu, cái áo ướt đẫm dính bệt vào người. Ngay cái vị trí cô thường đứng, thỉnh thoảng anh đưa tay chạm vào vết khắc trên cây, thật lâu rồi chìm vào tĩnh lặng.

Anh đưa mắt nhìn về phía xa, nhận ra cô trong làn mưa mờ ảo. Cô chạy đi, như thể trốn chạy chính cảm xúc của mình. Những giọt nước mắt kia lẫn vào màn mưa mặn đắng.

- Em có thể tránh né anh, nhưng cảm xúc trong em làm sao trốn tránh được? Hãy đối diện với nó đi em à! - Khánh ghì tay cô thật mạnh như sợ cô vùn chạy.

- Anh để em quên đi có được không? Em đã quên anh được rồi mà!

- Em nói dối! - Anh siết tay cô mạnh hơn, nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ.

Cô im lặng, để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài. Bên kia đường có một người dõi theo nhìn về một hướng, giấu những giọt nước mắt lưng tròng. Ngoài kia mưa vẫn rơi!

Anh tránh ghé lại cửa hàng, cô cũng vùi mình vào công việc, thỉnh thoảng cũng nhớ anh, nhưng rồi lại thôi, cô không gọi cũng không gặp.

Mùa mưa cũng đi qua từ bao giờ, cây cũng bắt đầu thay mùa lá mới. Thỉnh thoảng cô tựa mình bên cửa sổ, phun vài hạt nước tưới những chậu hoa vừa nở. Đoá dạ yến thảo cũng nở rực cả khung cửa. Cô lại nhớ cái dáng vẻ ngày đầu tiên gặp anh, cảm xúc mơ hồ, nụ cười của anh vẫn rạng ngời như vậy.

Ngày gặp Khánh bên con đường hôm ấy, Khánh có nhắc về anh, về cuộc gặp gỡ mà do chính tay anh sắp đặt. Cô nhớ đâu đó câu nói của Khánh: "Nếu được chọn một lần nữa, anh không dại khờ rời xa em".

Đã rời xa rồi, đã đánh mất rồi, có chăng người ta chỉ thấy luyến tiếc một chút khi một thứ gì đó của mình rơi vào tay người khác. Chỉ là cô không phải là món đồ chơi để người ta có quyền nhường qua nhường lại. Và cô cũng sợ khi phải đối diện với anh, với Khánh ngay trong chính căn nhà đó, nên cô trốn tránh, tạm thời thôi, cô nghĩ vậy. Vì đến một lúc nào đó cô cũng phải đưa ra câu trả lời cho mình.

Cô gặp anh trong một buổi chiều bên khuôn viên gần căn hộ nơi anh ở. Anh ngồi ở cái ghế đá bên hàng cây dương rủ. Đôi mắt mơ màng, vẻ mặt buồn ẩn sau đôi mắt sâu mệt mỏi. Vẫn cái phong cách quen thuộc, sơ mi trắng, quần âu. Anh nhìn cô từ xa, như cái kiểu lâu rồi không gặp, ánh mắt ấy chứa đựng cả ngàn nỗi nhớ thương da diết. Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh, đưa tay gỡ giúp anh vài chiếc lá rơi trên tóc. Anh im lặng rất lâu, đến khi nắng chiều buông dần qua kẽ lá:

- Nếu là người khác anh đã không đau như thế! Sao lại phải là anh trai anh? - Anh nói từng câu khó nhọc

- Sao anh lại phải cố gắng sắp đặt cho em và anh ấy gặp nhau? Để làm gì? Anh đang muốn giúp em đấy à?

- Anh không muốn, chưa bao giờ anh muốn mất em cả! Nhưng anh liệu có thể làm được gì khác khi cứ thấy em ở bên anh mà luôn đau khổ. Chẳng phải là em vẫn còn rất yêu anh ấy sao?

Cô còn yêu Khánh không? Ngay cả chính cô cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Cô im lặng trước câu hỏi ấy, để rồi khi mọi cảm xúc chùn xuống, cô nhận ra rằng tim mình đau. Anh khóc, lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Cô chỉ biết cắn chặt môi mình để giấu những tiếng nấc thật sâu vào trong.

- Tuần sau anh ấy đi, nếu em cảm thấy mình không thể quên thì có thể giữ anh ấy lại. Anh ấy sẽ rất vui nếu em đến. - Anh buông câu nói rồi nhanh chống quay lưng đi, bỏ lại cô với không gian tĩnh lặng.

Quá khứ đã ngủ yên - Hình 5

Ngày thứ nhất...

Ngày thứ hai...

Ngày thứ ba...

Cô khoanh vết mực đỏ trên tờ lịch để bàn, mai Khánh đi!

Anh gọi cho cô, vẫn giọng nói buồn buồn:

- Em có ở cửa hàng không? Em đang ở đâu?

- Em ra ngoài có chút việc! - Cô nói rồi cúp máy.

Sân bay đông nghẹt người, anh đứng ở cổng, nói vài câu gì đó với cha mẹ và anh trai. Anh thấy Khánh có nhìn xung quanh, tìm kiếm gì đó, có lẽ đợi cô. Chắc cô sẽ đến, cuộc điện thoại đó anh đủ hiểu. Anh ngồi im lặng thật lâu bên hàng ghế chờ ở sân bay. Dòng người vẫn hối hả, có người đi, có người về.

Vài cuộc chia tay đầy lưu luyến, vài cuộc hội ngộ đong đầy hạnh phúc. Tiếng loa thông báo máy bay sắp khởi hành, Khánh đảo mắt một lần nữa rồi bần thần quay lưng về phía cánh cổng.

Tin nhắn cô gửi đến: "Em có đến! Nhưng không phải để giữ anh ấy lại. Em để quá khứ ngủ yên rồi. Giống như một lần tạm biệt sau cùng, anh không trách em chứ?"

Anh cười, quay người lại phía sau, cô đứng ngay bức tường bên cạnh anh. Cô cũng nở nụ cười, nụ cười lâu rồi anh không thấy.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Giám đốc công ty thường xuyên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khó hiểu, cho tới lần được đồng nghiệp "mách", tôi mới thở phào nhẹ nhõmGiám đốc công ty thường xuyên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khó hiểu, cho tới lần được đồng nghiệp "mách", tôi mới thở phào nhẹ nhõm
05:26:35 26/02/2025
Nghe tin anh hàng xóm bị tai nạn nặng, tôi biếu 10 triệu thì bị từ chối ngay, lý do chị vợ đưa ra làm tôi cảm kích vô cùngNghe tin anh hàng xóm bị tai nạn nặng, tôi biếu 10 triệu thì bị từ chối ngay, lý do chị vợ đưa ra làm tôi cảm kích vô cùng
05:59:55 26/02/2025
Bị nhà chồng tương lai ghét bỏ, tôi bàng hoàng biết lý do khi vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa bố bạn trai với chị dâuBị nhà chồng tương lai ghét bỏ, tôi bàng hoàng biết lý do khi vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa bố bạn trai với chị dâu
07:54:57 27/02/2025
Bố luôn bắt tôi ăn ít, giữ dáng để cố mà lấy chồng giàu mang tiền về nuôi bố mẹ và 2 em traiBố luôn bắt tôi ăn ít, giữ dáng để cố mà lấy chồng giàu mang tiền về nuôi bố mẹ và 2 em trai
07:48:32 27/02/2025
Con dâu khoe tháng nào cũng được bố chồng cho 50 triệu làm tôi giật mình đánh rơi lọ hoaCon dâu khoe tháng nào cũng được bố chồng cho 50 triệu làm tôi giật mình đánh rơi lọ hoa
07:58:07 27/02/2025
Trước lúc mất, mẹ chồng chia tài sản nhưng chồng tôi đòi để lại nhà cho các chị gái: Choáng váng vì bí mật bấy lâu của nhà chồngTrước lúc mất, mẹ chồng chia tài sản nhưng chồng tôi đòi để lại nhà cho các chị gái: Choáng váng vì bí mật bấy lâu của nhà chồng
05:46:53 26/02/2025
Đứng hình khi thấy con rể mở túi đồ của mẹ vợ để quên trong phòng tắm, nào ngờ sau đó cuộc sống của bà đổi vậnĐứng hình khi thấy con rể mở túi đồ của mẹ vợ để quên trong phòng tắm, nào ngờ sau đó cuộc sống của bà đổi vận
05:52:47 26/02/2025
Chồng vô tình làm mất nhẫn cưới, tôi cay đắng khi phát hiện cách mẹ chồng xúi con trai lừa dối con dâu suốt mấy năm trờiChồng vô tình làm mất nhẫn cưới, tôi cay đắng khi phát hiện cách mẹ chồng xúi con trai lừa dối con dâu suốt mấy năm trời
05:38:53 26/02/2025

Tin đang nóng

Chồng H'Hen Niê có 1 hành động chứng minh nàng Hậu là cô gái số hưởng của Vbiz!Chồng H'Hen Niê có 1 hành động chứng minh nàng Hậu là cô gái số hưởng của Vbiz!
14:16:02 27/02/2025
Con tạt xăng đốt mẹ: Nạn nhân bỏng nặng, giám định tâm thần con traiCon tạt xăng đốt mẹ: Nạn nhân bỏng nặng, giám định tâm thần con trai
15:42:06 27/02/2025
Bộ phim "dính lời nguyền": Lần lượt từng diễn viên bị bắt vì phạm trọng tội giết người, cưỡng hiếp, ma túyBộ phim "dính lời nguyền": Lần lượt từng diễn viên bị bắt vì phạm trọng tội giết người, cưỡng hiếp, ma túy
14:04:43 27/02/2025
'Ca sĩ nhà trăm tỷ' 26 năm chưa từng hát qua đêm, bị bầu show ăn chặn cát-sê'Ca sĩ nhà trăm tỷ' 26 năm chưa từng hát qua đêm, bị bầu show ăn chặn cát-sê
15:23:42 27/02/2025
TP.HCM: Bảo vệ phố đi bộ Nguyễn Huệ bị người dắt chó đánh trọng thươngTP.HCM: Bảo vệ phố đi bộ Nguyễn Huệ bị người dắt chó đánh trọng thương
15:47:20 27/02/2025
Sốc trước số tiền mà Văn Toàn cho Hoà Minzy vay, đúng bạn thân nhà người taSốc trước số tiền mà Văn Toàn cho Hoà Minzy vay, đúng bạn thân nhà người ta
16:10:45 27/02/2025
Mê cái cách Tiến Linh "phân phát" hết sạch tiền thưởng ngay trong đêm giành QBV Việt Nam, netizen tấm tắc khen 10 điểmMê cái cách Tiến Linh "phân phát" hết sạch tiền thưởng ngay trong đêm giành QBV Việt Nam, netizen tấm tắc khen 10 điểm
16:09:26 27/02/2025
Sự thật gây bất ngờ về chiếc "bánh kem trà xanh" được tặng cho Thiều Bảo Trâm cách đây 4 nămSự thật gây bất ngờ về chiếc "bánh kem trà xanh" được tặng cho Thiều Bảo Trâm cách đây 4 năm
15:14:56 27/02/2025

Tin mới nhất

Đi ăn nhà hàng, vừa thấy người phục vụ, vợ tôi hét lên đầy kinh ngạc, người ấy cũng cúi mặt, vội lủi vào trong bếp

Đi ăn nhà hàng, vừa thấy người phục vụ, vợ tôi hét lên đầy kinh ngạc, người ấy cũng cúi mặt, vội lủi vào trong bếp

07:51:44 27/02/2025
Chuyến đi ăn này sóng gió quá, còn giúp vợ chồng tôi phát hiện được bí mật của gia đình vợ. Mẹ vợ tôi là năm nay đã hơn 60 tuổi, về hưu được 2 năm.
Mẹ chồng bắt tôi đưa đón, cung phụng em dâu như công chúa

Mẹ chồng bắt tôi đưa đón, cung phụng em dâu như công chúa

07:45:29 27/02/2025
Nhà em dâu cách nhà bố mẹ chồng tôi chưa đến 2km, lấy lý do có bầu không tự qua được, mẹ chồng bắt tôi phải sang tận nhà đón em.
Buồn cảnh tối về mấy bố con ăn cơm với giúp việc, vợ đi chơi pickleball khuya mới về

Buồn cảnh tối về mấy bố con ăn cơm với giúp việc, vợ đi chơi pickleball khuya mới về

07:42:15 27/02/2025
Tối nào cũng vậy, tôi đi làm về mệt mỏi nhưng phải chờ tới khuya mới thấy mặt vợ vì cô ấy mải đi chơi pickleball với bạn, đi mua sắm.
Đóng nhiều tiền vẫn bị cho ăn uống đạm bạc, con dâu theo dõi mẹ chồng đi chợ rồi bật khóc với hình ảnh trước mắt

Đóng nhiều tiền vẫn bị cho ăn uống đạm bạc, con dâu theo dõi mẹ chồng đi chợ rồi bật khóc với hình ảnh trước mắt

07:39:11 27/02/2025
Hàng tháng tôi đóng góp tiền sinh hoạt phí cho mẹ chồng rất nhiều, nhưng chỉ được ăn uống đạm bạc. Tôi kết hôn cách đây 4 năm.
Chồng muốn đi nước ngoài làm việc nhưng tôi không muốn vì lý do này

Chồng muốn đi nước ngoài làm việc nhưng tôi không muốn vì lý do này

07:35:47 27/02/2025
Chồng tôi có bằng kỹ sư, nếu quay lại Nhật làm việc mức lương sẽ rất cao, công ty cũ của anh cũng đang mời gọi quay lại.
Tôi khủng hoảng tinh thần khi chồng U45 đột ngột thất nghiệp, vậy mà anh nói: "Em là người làm cản đường công danh của chồng"

Tôi khủng hoảng tinh thần khi chồng U45 đột ngột thất nghiệp, vậy mà anh nói: "Em là người làm cản đường công danh của chồng"

05:56:24 26/02/2025
Tôi đang mong chồng làm việc thật tốt để có nhiều tiền nuôi các con ăn học, vậy mà anh lại nói tôi cản đường sự nghiệp là sao?
Hối hận khi lỡ có bầu với đồng nghiệp đã có gia đình

Hối hận khi lỡ có bầu với đồng nghiệp đã có gia đình

05:50:03 26/02/2025
Trong lần đi liên hoan cuối năm vừa rồi cả tôi và anh đều uống rượu say rồi xảy ra chuyện không nên có, từ đó tôi luôn tránh mặt anh, thế nhưng mới đây tôi sốc khi biết mình có bầu.
Con dâu báo có tin vui, mẹ chồng U70 lại lặng lẽ gượng cười: "Có vài điều khó nói thành lời"

Con dâu báo có tin vui, mẹ chồng U70 lại lặng lẽ gượng cười: "Có vài điều khó nói thành lời"

05:43:49 26/02/2025
Con dâu tôi vừa báo tin vui, con tôi sắp sinh đứa cháu thứ ba. Thoạt nghe thì ai cũng nghĩ tôi phải vui mừng lắm chứ, vì gia đình sắp có thêm thành viên mới.
Chạy theo tiền ảo như con bạc khát nước, tôi trắng tay như hồi mới ra trường

Chạy theo tiền ảo như con bạc khát nước, tôi trắng tay như hồi mới ra trường

05:23:10 26/02/2025
Tôi chơi tiền ảo loại rác từ khi mới ra trường, từng trúng đậm rồi mất sạch nhưng vẫn theo đến cùng, sau 9 năm tay trắng, không công việc và còn ôm khoản nợ.
Em chồng sống dựa dẫm khiến tôi ái ngại

Em chồng sống dựa dẫm khiến tôi ái ngại

05:13:35 26/02/2025
Em chồng được cưng chiều từ nhỏ, nên khi xảy ra biến cố cũng không thể tự mạnh mẽ đứng lên. Bao năm nay từ khi em ấy ly hôn, hàng tháng vợ chồng tôi đều phải phụ giúp một phần nuôi cháu.
Chồng hào hứng nhận con nuôi, tôi suýt ngất khi phát hiện ra thân phận thật sự của đứa bé anh ta đưa về

Chồng hào hứng nhận con nuôi, tôi suýt ngất khi phát hiện ra thân phận thật sự của đứa bé anh ta đưa về

05:09:50 26/02/2025
Tôi vui mừng khi mình và chồng nhận đứa trẻ làm con nuôi, nhưng không ngờ thân phận thật của đứa bé khiến tôi sụp đổ. Tôi và chồng đến với nhau bằng tình yêu cháy bỏng
Sau 6 tháng 'chiến tranh lạnh', tôi đưa ra quyết định ly hôn, nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, khung cảnh trước mắt khiến tôi bàng hoàng

Sau 6 tháng 'chiến tranh lạnh', tôi đưa ra quyết định ly hôn, nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, khung cảnh trước mắt khiến tôi bàng hoàng

08:08:12 25/02/2025
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi vô cùng sững sờ. Đêm hôm đó, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua rèm cửa, soi rọi căn phòng tĩnh mịch.

Có thể bạn quan tâm

Bênh mẹ đâm cha tử vong

Bênh mẹ đâm cha tử vong

Pháp luật

19:47:50 27/02/2025
Nhiều lần chứng kiến cảnh cha thường uống rượu rồi đánh mẹ, Lê Kim Bảo (SN 2004) ra ngoài thuê trọ. Trong một lần nóng giận, Bảo đã dùng dao đâm người cha tử vong.
5 bước giúp hạ mỡ máu hiệu quả không dùng thuốc

5 bước giúp hạ mỡ máu hiệu quả không dùng thuốc

Sức khỏe

19:46:41 27/02/2025
Chất béo bão hòa, chủ yếu được tìm thấy trong thịt đỏ và các sản phẩm từ sữa nguyên kem, làm tăng tổng lượng cholesterol. Giảm tiêu thụ chất béo bão hòa có thể làm giảm cholesterol xấu (LDL).
Cặp đôi nhà sát vách lấy nhau, đám cưới khách ngồi nhầm tiệc, bỏ nhầm phong bì

Cặp đôi nhà sát vách lấy nhau, đám cưới khách ngồi nhầm tiệc, bỏ nhầm phong bì

Netizen

19:27:28 27/02/2025
Gần 3 năm qua, thi thoảng trong những bữa cơm gia đình, Nguyễn Thành Đạt (SN 2002) và Tạ Thị Ánh Tuyết (SN 2003, cùng quê Bắc Ninh) vẫn nhắc lại hình ảnh hai chiếc cổng cưới nằm gần nhau vào năm họ chính thức về chung nhà.
Đoàn Văn Hậu tung ảnh quá khứ của Doãn Hải My khiến nàng WAG "xấu hổ quá"

Đoàn Văn Hậu tung ảnh quá khứ của Doãn Hải My khiến nàng WAG "xấu hổ quá"

Sao thể thao

18:34:22 27/02/2025
Hậu vệ Đoàn Văn Hậu lại khiến dân tình xôn xao về nhan sắc của vợ là Doãn Hải My. Trong dàn WAG Việt hiện tại, bà xã của hậu vệ Đoàn Văn hậu luôn là một biểu tượng nhan sắc.
Mỹ nhân xinh như thiên thần lộ dấu hiệu bất thường, nói 1 câu "lạnh gáy" trước khi đột ngột qua đời tại nhà riêng

Mỹ nhân xinh như thiên thần lộ dấu hiệu bất thường, nói 1 câu "lạnh gáy" trước khi đột ngột qua đời tại nhà riêng

Sao âu mỹ

18:14:19 27/02/2025
Vào 8h sáng ngày 26/2 (giờ địa phương), Michelle Trachtenberg được tìm thấy tử vong tại nhà riêng. Mẹ nữ diễn viên là người phát hiện vụ việc.
Vẻ ngoài điển trai của 2 nam chính phim "Cha tôi, người ở lại"

Vẻ ngoài điển trai của 2 nam chính phim "Cha tôi, người ở lại"

Hậu trường phim

18:04:20 27/02/2025
Thái Vũ (vai Việt) và Trần Nghĩa (vai Nguyên) là hai nam chính trong bộ phim truyền hình Cha tôi, người ở lại . Hai chàng trai đều sở hữu ngoại hình điển trai, lối diễn xuất tự nhiên, để lại dấu ấn trong lòng khán giả.
Những chặng đường bụi bặm - Tập 3: Ông Thụy ngả bài thuê người giám sát cháu trai

Những chặng đường bụi bặm - Tập 3: Ông Thụy ngả bài thuê người giám sát cháu trai

Phim việt

18:01:27 27/02/2025
Trong Những chặng đường bụi bặm tập 3, ông Thụy (Thanh Bình) dường như không thể chỉ dùng câu từ tử tế để nói chuyện với người cháu trai ngang ngược của mình.
Quang Tèo: 'Không có show nhưng để vợ vui, tôi ra ghế đá ngồi cho hết giờ'

Quang Tèo: 'Không có show nhưng để vợ vui, tôi ra ghế đá ngồi cho hết giờ'

Sao việt

17:45:08 27/02/2025
Quang Tèo hóm hỉnh tiết lộ đi diễn nhiều đến mức phải xin phép vợ để được ở nhà; lần hiếm hoi không có show, anh phải ra ghế đá ngồi cho hết giờ để vợ không lo lắng.
'Mỹ nhân đẹp nhất Philippines' Marian Rivera khoe nhan sắc không tuổi với thời trang Việt

'Mỹ nhân đẹp nhất Philippines' Marian Rivera khoe nhan sắc không tuổi với thời trang Việt

Phong cách sao

17:14:04 27/02/2025
Trước đó tại buổi tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới, vợ của tài tử Dingdong Dantes gây sốt với những khoảnh khắc lãng mạn, hạnh phúc khi diện mẫu đầm hoa lan thanh lịch đến từ Hacchic Blush
Chiếc váy hè mát mẻ, thanh lịch nàng không thể sống thiếu

Chiếc váy hè mát mẻ, thanh lịch nàng không thể sống thiếu

Thời trang

17:13:33 27/02/2025
Cảm hứng vui tươi, giàu năng lượng và sự nhiệt huyết cần được vun đắp mỗi ngày. Với phụ nữ, niềm vui có thể đến từ những việc nhỏ bé như nhận được lời khen ngợi khi diện chiếc váy hè xinh yêu, thanh lịch và mát mẻ.
Hôm nay nấu gì: Vợ nấu bữa tối ngon chồng bỏ cả nhậu để về nhà thưởng thức

Hôm nay nấu gì: Vợ nấu bữa tối ngon chồng bỏ cả nhậu để về nhà thưởng thức

Ẩm thực

16:37:36 27/02/2025
Vợ nấu bữa tối ngon chồng bỏ cả nhậu để về nhà thưởng thức. Món ăn nào cũng hấp dẫn, hương vị đặc trưng khiến ai thấy cũng muốn nếm thử.