Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau. Có một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Bạn bè bỗng nhiên thấy sao xa lạ, chới với đến thế. Một thời tuổi thơ gắn bó, bao nhiêu kỉ niệm chẳng thể nào xóa được. Nhưng thời gian trôi đi, ai cũng lớn lên, mỗi người mỗi con đường riêng. Một tuần, một tháng, một năm…chúng ta “quên” hỏi thăm nhau cuộc sống như thế nào. Vì sao chúng ta lại quên. Vì cuộc sống này quá vội hay vì lòng người đã có những mối quan hệ khác. Những đứa bạn thân học suốt bốn năm đại học, buồn vui một thời sinh viên đều san sẻ cùng nhau, vụt nhiên đứa kia đi lấy chồng, rồi những đứa còn lại mỗi đứa một phương trời xa lắc. Những cái hẹn chỉ để gặp gỡ buôn dưa lê về cuộc sống mới càng trở nên xa xỉ, rồi những tin nhắn thưa thớt dần, những đêm tán gẫu trên Facebook cũng nhạt…
Đến một ngày chợt thấy cuộc sống quá bộn bề, miếng cơm manh áo đè nặng lên đôi vai gầy, nhớ… rồi nhớ quay quắt những đứa bạn ngày xưa quá. Nhưng đã bẵng đi một thời gian dài chưa “kịp” quan tâm đến nhau. Nỗi cô đơn xâm chiếm trái tim đang muốn tìm lại một sợi dây cả bạn và ta đều vô tình để nó trơ trọi.
Hãy quan tâm bạn bè, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống vì như thế chúng ta mới biết rằng còn có một mối quan hệ cần phải giữ.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Video đang HOT
Có một mối quan hệ chúng ta chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Khi chúng ta có cảm tình đặc biệt với một người khác giới, và muốn có được tình cảm của họ. Chúng ta tìm mọi cách để quan tâm, chia sẻ mọi thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những lần gặp gỡ, những “cái đợi” chỉ để nhìn thấy đối phương hôm nay thế nào…
Nhưng khi mà biết không thể chiếm được trái tim người kia, ai đó lẳng lặng “rút quân an toàn”, ít dần tin nhắn, ít dần những cuộc điện thoại, lần gặp gỡ…Và rồi chúng ta trở nên xa lạ, mờ nhạt trong trí nhớ của nhau. Tại sao chúng ta không thể tạo dựng một mối quan hệ khác khi chưa là gì của nhau, đâu phải chỉ có tình yêu thì mới có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống bộn bề này. Làm bạn cũng tốt chứ sao, vì có thể chúng ta không thuộc về nhau trọn trái tim nhưng biết đâu chúng ta là những người bạn rất thân.
Có một người bạn thân không phải dễ dàng. Vậy thì sao phải ngừng quan tâm nhau khi không đến được với nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Sẽ có rất nhiều mối quan hệ trở nên có một khoảng cách nào đó vô hình. Chúng ta muốn hỏi thăm, quan tâm nhau một chút nhưng lại sợ lâu lắm rồi không liên lạc, bỗng nhiên bây giờ hỏi thăm có phải là sáo rỗng quá không. Rồi cái tôi của bản thân càng lớn, chúng ta ngại hỏi thăm, sợ hỏi thăm vì rất lâu chưa quan tâm nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau, chúng ta sẽ thấy cô đơn khi muốn tìm ai đó nói chuyện cũng thấy xa lạ, mờ nhạt…
Theo Blogtamsu
Cho những ngày em chưa kịp lớn...
Ở tuổi này của em nói về tương lai vẫn thấy còn xa xôi quá, nói về quá khứ lại thấy mông lung, nói về hiện tại thì chưa có điều gì là chắc chắn. Em dễ bề thay đổi, còn chưa xác định đúng hướng đi, còn ngại ngần va vấp.
Gửi tặng những tháng ngày chưa kịp lớn của em tôi!
Ở tuổi này của em chưa thể gọi là người lớn, cứ nửa nạc nửa mỡ, nửa biết vui đùa nửa biết giận hờn trách móc những chuyện vặt vãnh xung quanh.
Ở tuổi này của em có chút bướng bỉnh và mong muốn giương cao cái "tôi" cá nhân lên một chút. Cốt cũng là để người lớn nhìn nhận rằng em đã trưởng thành và thế là em thỏa mãn.
Ở tuổi này của em nói về tương lai vẫn thấy còn xa xôi quá, nói về quá khứ lại thấy mông lung, nói về hiện tại thì chưa có điều gì là chắc chắn. Em dễ bề thay đổi, còn chưa xác định đúng hướng đi, còn ngại ngần va vấp.
Có lẽ em không biết, nhưng người trong nhà, là mẹ, là chị, là cả những người lớn xung quanh đều dõi theo từng hành động, suy nghĩ nơi em. Đó không phải là kèm cặp, không phải là gò bó hay là một cái gì lớn lao quá đỗi khiến em ngột ngạt. Đó chỉ đơn thuần là muốn thấy em tự chứng minh bản thân như thế nào, để biết rằng em đã thật sự lớn hay chưa.
Có lẽ em nhiều lúc trở nên bức bối và khó chịu khi phải nghe một vài lời giảng giải. Em cho rằng người lớn không hiểu gì cả, chỉ thích nói những điều quanh co sáo rỗng. Nhưng chị muốn nhắc em rằng, người lớn cũng đã từng là trẻ nhỏ. Hơn ai hết, người lớn biết em cần gì, sẽ làm gì và sẽ gặt hái những gì. Đừng chỉ bướng bỉnh cãi lời hay chống đối. Khi người lớn còn cho em cơ hội để đi tiếp và làm lại những lỗi sai, có nghĩa là mọi người đều trông chờ ngày em chín chắn.
Có lẽ đôi khi em sẽ cho rằng bạn bè mới là điều cần thiết và quan trọng nhất. Vì bạn bè lắng nghe em nói, chơi đùa cùng em, vấp ngã cùng em, thấu hiểu và đồng cảm với em hơn. Nhưng chỉ một thoáng thời gian trôi qua, khi ngậm ngùi cay đắng đủ nhiều, em sẽ thấu hiểu rằng gia đình mới là nơi quan trọng nhất. Là nơi vỗ về em khi em gục ngã, sẵn lòng ủng hộ bước em đi, cũng không bao giờ quay lưng khi em bỗng dưng kém cỏi.
Em có tin lời chị hay không?
Rằng gia đình vẫn là nơi ngọt lành nhất, cho em!
Theo Blogtamsu
Xao xuyến với tình cũ sau 7 năm lãng quên Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này? ảnh minh họa Sau hơn 7 năm vừa yêu nhau vừa làm bạn,...