Khi chúng ta còn chung một bầu trời
“Có ba kiểu đàn ông em sẽ gặp trong đời, một là người đàn ông đã xác định yêu em một cách nghiêm túc ngay từ đầu thì dù có ra sao người đàn ông ấy cũng sẽ theo đuổi tình yêu ấy một cách chân thành đến cuối cùng.
Hai là người đàn ông ấy chỉ muốn có một mối quan hệ thoáng qua với em thôi, với kiểu đàn ông này thì cho dù em có yêu thương anh ta đến đâu, có làm tất cả những gì mình có thể thì anh ta cũng không rung động, thậm chí anh ta sẵn sàng khiến em hạnh phúc để cho em hy vọng và lừa dối em đến phút chót, rồi anh tã sẽ bất chấp hết mà bỏ rơi em để đến với ai đó khác. Còn kiểu cuối cùng, đấy là người đàn ông lúc đầu họ không có ý định yêu em, họ không có tình cảm với em, nhưng dần dần khi tiếp xúc với em họ thấy rung động và về sau họ yêu em…” – ” Anh là kiểu đàn ông thứ mấy khi yêu em?”
Anh và em, chúng ta đã có những bước đi thật dài bên nhau, những bước đi không thể đếm được dưới cùng một bầu trời. Đó là những chuyến đi kéo dài bất tận về cùng một phía, những nơi chúng ta đã qua, đã đặt chân đến ngay cả nơi mà có lẽ cho đến cuối đời chúng ta cũng chỉ nhìn ngắm lại nó trong kí ức…
Những kí ức đó bình yên đến lạ, anh – em, hai con người khác biệt về tuổi tác, sở thích, cuộc sống của chúng ta cũng là hai thế giới khác nhau chỉ có tâm hồn có lẽ là đồng điệu. Nhưng ta lại chọn bên nhau, chỉ để mỗi khi cả hai thấy cô đơn thì sẽ tìm đến với nhau cùng vơi lấp đi phần nào những thứ đầy áp lực từ cuộc sống. Những người yêu nhau, phải chăng họ cũng vậy?
Anh nói yêu em vào một chuyến đi xa, tình yêu của em và anh bắt đầu từ những cuộc chạy trốn sự tất bật của thành phố để tìm những bầu trời riêng cho chính mình Và rồi em cũng tìm thấy tình yêu nơi anh. Thứ tình cảm trưởng thành từ hai con người trưởng thành nhưng đầy ngang trái về sau…
Anh từng nói: “Cho dù chúng ta có ở nơi đâu, có sống ở hai thế giới thế nào thì ta vẫn luôn chung một bầu trời, chỉ có điều, chúng ta sẽ phải hít thở hai bầu không khí khác nhau, chúng ta cũng sẽ phải sống với những con người khác nhau và chúng ta sẽ không gặp lại nhau… Những thứ thoáng qua trong đời bao giờ nó cũng đẹp!”. Em có ích kỉ quá không khi cứ ôm lấy những mộng đẹp mà bên anh, mà yêu anh đến say đắm, chúng ta đã tự tạo ra cho mình một quãng đường thanh xuân dài, anh đã đưa em đi đến hết quãng đường bình yên nhưng chưa khi nào anh dám chắc cùng em nhìn về tương lai…
Em đã mong chờ hơn những lời yêu anh nói, em không muốn chúng ta sống chung dưới một bầu trời nhưng lại phải hít thở hai bầu không khí, em cũng không muốn phải xa anh, em muốn cùng anh sống tiếp những tháng ngày như thế. Những chuyến đi chỉ có hai người, ta chở nhau về miền đất hứa, nơi chúng ta không phải lo chuyện sớm mai khi thức dậy, nơi em tựa vào anh cũng nhau đón bình minh, nơi ta vô tư cười đùa mà không phải toan tính những thiệt hơn của đời… Nơi ấy, có thể là sóng biển ồn ào, cũng có thể là một miền thôn quê, hay một nơi đồi núi hoang sơ, chỉ cần được nắm tay, được trao nhau những lần ôm siết chặt, được chìm đắm trong nhau mỗi khi đêm về để rồi chúng ta đều thở những nhịp thở bình yên.
Phải chăng năm tháng ấy đi qua quá đỗi bình yên với em và anh khi mà ta cùng nhau bỏ quên mọi thứ vướng bận ở thực tại để có nhau. Nhưng ở đời, có ai sống mà thoát khỏi được cuộc sống đang hiện hữu trước mặt, anh hay em cũng nằm trong quy luật hiển nhiên đó. Khi nó xuất hiện là khi chúng ta phải xa nhau, khi nó đến vào một thời điểm nhất định chúng ta phải chấp nhận nó và buông tay nhau.
“Có ba kiểu đàn ông em sẽ gặp trong đời, một là người đàn ông đã xác định yêu em một cách nghiêm túc ngay từ đầu thì dù có ra sao người đàn ông ấy cũng sẽ theo đuổi tình yêu ấy một cách chân thành đến cuối cùng. Hai là người đàn ông ấy chỉ muốn có một mối quan hệ thoáng qua với em thôi, với kiểu đàn ông này thì cho dù em có yêu thương anh ta đến đâu, có làm tất cả những gì mình có thể thì anh ta cũng không rung động, thậm chí anh ta sẵn sàng khiến em hạnh phúc để cho em hy vọng và lừa dối em đến phút chót, rồi anh tã sẽ bất chấp hết mà bỏ rơi em để đến với ai đó khác. Còn kiểu cuối cùng, đấy là người đàn ông lúc đầu họ không có ý định yêu em, họ không có tình cảm với em, nhưng dần dần khi tiếp xúc với em họ thấy rung động và về sau họ yêu em…”
” Anh là kiểu đàn ông thứ hai hay thứ ba khi yêu em?”
“Anh không dám chắc sẽ hoàn toàn rung động bởi em, nhưng em cũng đừng hy vọng nhiều quá!”
“Vậy, hóa ra anh yêu em, rồi cuối cùng anh sẽ bỏ rơi em?”
“Anh yêu em, nhưng có lẽ anh phải bỏ rơi em vì nhiều điều. Thật sự anh không muốn, anh sợ ngày này đến, sợ lúc phải ôm em vào lòng và vỗ về em đừng khóc, sợ cái cảm giác em níu kéo anh bằng vòng tay ôm chặt, anh sợ năm tháng sau này anh mãi mãi phải sống trong đau khổ vì kí ức về em quá nhiều…”
Hôm ấy, chúng ta đã ôm nhau rất lâu, những giọt nước mắt chúng ta cứ lăn dài. Nghe từng nhịp đập trong lồng ngực anh mà em thấy đau đớn vô cùng. Chúng ta đến với nhau vì điều gì chứ, sao ngay từ lúc đầu ta lại chấp mê bất ngộ mà bên nhau, sao em lại yêu anh nhiều đến thế, sao em phải rời bỏ người mà em yêu bằng cả tuổi thanh xuân này để sống những ngày đơn độc về sau? Nhìn anh ở bên em, những ngày cố chấp đến cuối cùng, em đau lắm anh biết không, em sợ cảm giác mất anh, sợ những ngày sau em phải sống chung với anh cùng một bầu trời mà không thể ở ngay gần bên anh, ngay cả việc lắng nghe nhịp thở của anh em cũng thấy sợ!
Một cái tát trời giáng về phía em, cô ấy cắn môi để nói với em những lời đay nghiến, có lẽ cô ấy hận em đến tận cùng, có lẽ khi ấy em có quỳ xuống và van xin thì cô ấy cũng không thể nguôi nổi cơn giận. Ngay từ đầu chúng ta đã sai khi ở bên nhau, ta sai nhiều bao nhiêu thì cô ấy đau bấy nhiêu, vậy mà ta lại gắng gượng mà cố chấp.
“Tôi biết cho dù anh ấy không yêu tôi nhiều như cô, giờ anh ấy cũng không mấy vui vẻ khi bên tôi nữa, nhưng đứa bé trong bụng tôi cần một người cha, tôi cần một người chồng làm cha của con tôi. Tại sao chứ, sao cô lại xuất hiện, cô chen ngang vào tình yêu giữa tôi và anh, cô có biết là tôi và anh đã từng yêu nhau thế nào không, năm năm, người bên cạnh tôi suốt năm năm qua sao có thể dễ dàng mà từ bỏ tôi đến thế, cô có biết cô sai thế nào không… Cô có biết một vài ngày nữa thôi hôn lễ của chúng tôi sẽ diễn ra không?”
“Em xin lỗi…”
“Cô xin lỗi bao nhiêu cho đủ, cô bóp nghẹn tim người khác, cô lấy đi anh trong những chuyến đi công tác, cô lấy đi anh vào những kì nghỉ lễ, cô cũng chiếm lấy anh vào những ngày cuối tuần, cô lấy đi cả cha của con tôi. Anh nói anh rất bận, nhưng sự thật là bận ở bên cô, bận đưa cô đến những nơi chỉ có hai người, bận mang lại hạnh phúc cho cô… Nhờ cô mà anh ấy chết rồi, cô hài lòng chưa?”.
Em vẫn chưa quên câu nói của chị ấy, em khóc ngất đi trên giường bệnh, chị ấy cũng lịm người đi sau những câu nói chứa đầy nỗi uất hận và nước mắt. Kí ức cho đến giờ vẫn còn vẹn nguyên, câu chuyện giữa ba người chúng ta vội vã kết thúc bằng sự ra đi của anh nhưng nỗi đau cho những người ở lại là không bao giờ có thể nguôi bớt.
Hôm ấy – ngày lễ Noel, chúng ta hẹn cùng nhau có một chuyến đi, chuyến đi cuối cùng để sau đó em sẽ trả anh về với cuộc sống của anh và anh cũng đưa em trở về với cuộc sống không anh như trước kia em từng sống. Tối đó ta đã ngồi rất lâu bên nhau trong nhà thờ, những tiếng chuông đổ dồn, em không biết khi ấy anh xin Chúa điều gì, nhưng có vẻ như giây phút trong nhà thờ anh đã tìm lại được sự cân bằng vốn có trong tâm hồn mình để rồi sau đó anh phải trở về với hiện thực mà bấy lâu anh luôn muốn chạy trốn:
“Anh là kiểu đàn ông thứ mấy với cô ấy?”
“Ngày trước anh là kiểu đàn ông thứ nhất, chân thành, nghiêm túc, còn giờ, anh sắp biến thành kiểu đàn ông thứ hai thì phải. Anh đang lừa dối cô ấy, không phải anh hết yêu, mà vì tình yêu của anh đã không đủ kiên định để theo cô ấy đến cuối cùng. Anh có lỗi với cô ấy và em, anh phải quay lại thôi, nếu chúng ta tiếp tục đi có lẽ suốt cả đời này chúng ta đều cảm thấy có lỗi em à! Dừng lại ở đây để mở ra những cái kết mới không có sự lừa dối, không có tổn thương cho ai cả, chúng ta làm được. Anh không thể tiếp tục chia tình cảm về hai hướng được nữa, nhưng em hãy nhớ, khi chúng ta còn chung một bầu trời là khi một trong số những người ta yêu hạnh phúc thì dù cuộc sống dưới cùng một bầu trời ấy có ngột ngạt hay cô độc đến chừng nào ta cũng sẽ thấy lòng thật an nhiên, hãy nhẹ nhàng hít thở, từng nhịp, từng nhịp… Lúc đó em sẽ thấy ổn thôi.”
Khi đó những lời anh nói khiến em đau đớn vô cùng, nhưng đau đớn hơn cả là đêm đó trên đường trở về thành phố, chúng ta không may đã gặp tai nạn. Anh ra đi về một nơi nào đó xa xôi, có thể là thiên đường nơi anh và em không còn chung một bầu trời. Phận đời trớ trêu, sao không phải là em, nếu là em phải chăng cái kết sẽ không đau thương đến thế này.
Anh đem theo những ngày tháng mộng đẹp thanh xuân của em, của cô ấy về nơi nào đó có nắng phải không anh? Em vẫn luôn nghĩ về bầu trời thứ hai, một bầu trời đầy nắng để anh dong duổi chạy về miền đất xa thẳm không vướng bận kí ức nào của trần thế nơi em và cô ấy đang sống. Giờ chỉ còn em cùng cô ấy sống dưới một bầu trời, em đã tìm cho mình một thế giới mới ở thành phố khác, cô ấy cũng đã trở lại cuộc sống với đứa nhỏ…
Khi chúng ta còn chung một bầu trời, là khi chúng ta còn đang được sống, đang được hít thở, dưới một bầu trời ấy chúng ta sẽ có những cuộc đời khác nhau, mỗi người chúng ta sẽ chọn cho mình những lối đi riêng. Những ngã rẽ sẽ đưa ta đến với nhau ở một thời điểm nhất định, chúng ta sẽ trải qua những vui – buồn – khổ đau – hạnh phúc, có người ở lại có kẻ ra đi điều đó chúng ta không thể lựa chọn. Thế nhưng, chỉ cần chúng ta còn được sống chung một bầu trời thì những gì đã mất ở tuổi thanh xuân sẽ được bù đắp lại cho sự trưởng thành về sau. Tiếc là anh đã tìm thấy một bầu trời khác, anh không còn ở đây nữa, chúng ta sẽ mãi không tìm thấy nhau ở bầu trời nơi em đang sống nhưng em tin, anh luôn ở đó – nơi có một bầu trời của riêng anh.
Theo blogradio.vn
Mình còn nợ nhau một duyên phận
Có một số người...
Nhất định chỉ là khách qua đường trong cuộc đời chúng ta.
Vậy nên.....
Đừng ép buộc bản thân níu kéo những thứ không thuộc về mình.
Và có một số người chỉ nên nhớ thương rồi để đấy ,bởi cuộc sống này đầy những mối duyên không nợ.
Rồi mọi sự sẽ lại an nhiên, phải không?
Bạn thân mến! Đức Phật từng nói: Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ. Có những người yêu nhau say đắm, thề nguyện sẽ bên nhau trọn đời nhưng cuối cùng vẫn rời xa nhau, phải chăng vì họ chưa đủ duyên nợ?
Cần bao nhiêu duyên nợ mới có thể bên nhau đến cuối đời? (Băng)
"Phật dạy rằng, kiếp trước phải ngoái đầu nhìn nhau thì kiếp này mới có cơ may hội ngộ".
Em đã đọc được điều này ở đâu đó và em tin chắc rằng, kiếp trước chúng ta đã từng quay đầu nhìn nhau nên kiếp này mới có đủ duyên gặp lại. Giữa vô số người lướt qua mỗi ngày chúng ta đủ duyên để gặp nhau, nhưng còn nợ?
Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Em và anh cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?
Duyên nợ là thứ mà bản thân không thể nào kiểm soát được, vậy mà đã có lúc em cứ khăng khăng cho rằng, duyên là do trời định còn nợ tùy vào bản thân tự tạo. Vì suy nghĩ ngây thơ đó mà em đã từ bỏ mọi thứ để được ở cạnh anh. Em từ chối cơ hội được ở cùng gia đình, một thân một mình ở lại đây để được cùng anh hít thở chung một bầu trời, để gặp anh mỗi ngày, nhìn thấy anh cười, nghe anh nói, nghĩ đến anh mỗi ngày một chút...
Từng ngày trôi qua em cứ cố chấp nắm giữ và tạo dựng mối nhân duyên của chúng ta, bởi em tin đến cuối cùng em và anh có thể nắm tay nhau đi hết quãng đường đời, cùng nhau ngắm nhìn nhau già đi.
Nhưng giờ đây em cảm thấy sợ hãi, em sợ thứ tình yêu lâu năm nhưng không duyên nợ của chúng ta. Rồi sẽ đến lúc thứ tình yêu lặng lẽ này lấy hết tuổi thanh xuân của em, bỏ mặc em chơ vơ giữa những cô đơn.
Em biết phải làm gì với trái tim và lý trí của mình đây?
Có lúc em mong sao anh chỉ là người xa lạ như vô vàn người khác, không tồn tại trong cái gọi là duyên phận của cuộc đời em. Thì em đã chẳng phải lang thang giữa những nỗi buồn và chẳng bơ vơ giữa chồng chéo những nổi bất an.
Em mệt mỏi vì cứ phải loay hoay không biết nên tiếp tục hay từ bỏ. Nắm chặt hay buông lơi?
Giờ đây em quyết định buông tay...buông tay rời xa mãi mãi. Không phải đột nhiên em mạnh mẽ và quyết tâm đâu, chỉ là thời gian đã hết. Và vì em hiểu ra rằng vạn sự trên đời đều có nhân duyên, cố cưỡng cầu cũng không được.
Có một số người...
Nhất định chỉ là khách qua đường trong cuộc đời chúng ta.
Vậy nên.....
Đừng ép buộc bản thân níu kéo những thứ không thuộc về mình.
Và có một số người chỉ nên nhớ thương rồi để đấy ,bởi cuộc sống này đầy những mối duyên không nợ.
Rồi mọi sự sẽ lại an nhiên, phải không?
Hết duyên hết nợ ta thành người dưng (Miên)
Điều đau khổ nhất trong tình yêu đó là người mình yêu ở cạnh bên mà không thể chạm vào, muốn quan tâm mà không thể nào quan tâm được. Đó là khi ở gần bên nhau, mà tồn tại một vách ngăn khoảng cách, mà bản thân của mỗi người không có cách nào để có thể vượt qua.
Người ta vẫn bảo rằng mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều mang một ý nghĩa nào đó và hai người yêu nhau cũng coi là có duyên, có nợ với nhau. Bởi trên cuộc sống này, vòng quay vẫn luôn vội vã, đã có bao nhiêu người cứ lướt qua nhau như bao kẻ lạ chẳng hề quen.
Duyên là gặp gỡ, nợ là yêu thương, đã yêu là sống những tháng ngày bên nhau trọn vẹn. Có giận hờn, có ghen tuông, có cãi vã nhưng sau tất cả là những lần mỗi người lắng lại để hiểu nhau hơn, để tìm lại nụ cười nơi nhau, để xóa tan đi những nỗi buồn không đáng có.
Yêu là trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau dù là dài hay ngắn ngủi, trân trọng người ở bên cạnh, trân trọng những điều mà mỗi người dành cho nhau, cùng nhau bỏ qua những điều vụn vặt, cùng nhau xây đắp niềm tin nơi nhau, đó là niềm vui, đó là hạnh phúc.
Tình yêu trao đi, ai mà chẳng mong được nhận lại, đã có bắt đầu ắt hẳn phải có kết thúc, có thể là kết thúc viên mãn nhưng cũng có thể là kết thúc khiến con tim của mỗi người nhức nhối những niềm đau. Nhưng khi một mối quan hệ kết thúc, thì chẳng có ai là người có lỗi cả, chỉ vì kiếp này đã hết duyên hết nợ với nhau, buông tay nhau là điều không thể nào tránh khỏi.
Đoạn đường đi cùng nhau chỉ đến đó, tạo dựng với nhau bao kỷ niệm cũng chỉ đến đó. Không phải không thể vì nhau mà cố gắng mà dù có cố gắng cũng không thể nào còn có con đường để quay lại. Không ai muốn ép buộc cảm xúc dù là của mình hay của người mình yêu, bởi không ai muốn sống bên cạnh một người mà chỉ mang đến cho nhau những nỗi đau và phiền muộn. Ai cũng có quyền đưa ra cho mình một sự chọn lựa.
Chọn lựa của người này có thể là không bao gồm cả người kia, ừ thì đau đấy, hụt hẫng đấy, nhưng chỉ có thể chấp nhận bởi đó là điều mà chính bản thân của chúng ta không thể nào làm cho nó thay đổi được. Duyên của cả hai chỉ đến đó, nợ cũng chỉ gắn kết hai con tim của nhau đến đó, cứ coi như cả hai chỉ là những người đồng hành với nhau trong một đoạn đường chung ngắn ngủi và rồi mỗi người phải tự bước tiếp con đường của mình mà thôi.
Giống như một bàn tay tự vỗ cũng không thể nào tạo thành tiếng, tình yêu vẫn luôn là chuyện của hai người. Có chia tay cũng đừng đổ lỗi, đừng oán trách, hãy coi như cả hai đã hết duyên, hết nợ với nhau trong cuộc đời này. Không có cách nào khác ngoài buông bỏ nhau thành những người dưng, những người dưng có chung với nhau một hồi ức.
Bạn vừa lắng nghe lá thư "Hết duyên hết nợ ta thành người dưng" được gửi đến từ bạn đọc Miên. Có lẽ nhiều người trong số chúng ta đã được nghe câu chuyện về lời Phật dạy trong tình yêu.
"Có 1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi một vị sư thầy.
- Tại sao Con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác?
Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem một chiếc gương. Trong đó có hình ảnh một cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường.
Mọi người đi qua đều bỏ đi...
Chỉ có một anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy một cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có một chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sư thầy nhìn anh chàng và nói:
- Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy,đó chính là chữ NỢ, anh chỉ có DUYÊN với người Con gái ấy thôi!"
Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn NỢ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ .
Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe lá thư...
Bởi vì mình còn nợ nhau một duyên phận (Thái Ngọc Phương Vy)
Hôm nay tự nhiên thấy trống rỗng đến độ chẳng buồn làm một chuyện gì để cho mình vui. Lâu lâu những cảm xúc vu vơ lạ thương vẫn đến làm em buồn như thế. Tìm đến một quán cafe thân thuộc trên con hẻm tấp nập của Sài Gòn, chọn một góc thật khuất để ngắm người dòng người qua lại.
Như mỗi lần, em lại gọi cho mình tách cà phê nóng không đường. Và rồi cũng như bao lần ngồi một mình ở chỗ này lại thấy nhớ anh, nhất là cái kiểu chau mày khó chịu khi em vẫn thường uống cà phê như vậy. Bất giác nhắm mắt lại, chút chua xót lại khiến em thấy đau rát, kỷ niệm từ đâu nhẫn tâm ùa về rõ ràng từng chút, từng chút một.
Nhiều người trách em vẫn còn yêu sao nhất mực không níu anh ở lại?
Còn thương sao không tỏ bày cho anh biết?
Em chỉ cười. Bởi cũng chỉ mình em biết rằng mình đã hết duyên cạn nợ. Hay phải chăng là chúng ta đã gặp nhau sai thời điểm. Em và anh khi bản thân ai cũng chất chồng tổn thương. Tim em đã đầy vết xước vì mối tình xưa cũ. Còn tay anh thì chai sạn vì quá nhiều lần nhặt nhạnh những mảnh xước của cuộc tình. Vậy nên mình đã quyết định đến để che chắn cho nhau, khâu vá cho nhau từng vết thương, sưởi ấm cho nhau qua những ngày giông gió.
Em lúc đó thương anh nhưng chưa nghĩ sẽ yêu anh đến tận cùng. Em chỉ đơn giản là một cô gái đã từng tổn thương, cần một chỗ dựa không đủ mở lòng để yêu. Còn anh lúc đó thương em, chọn đi bên cạnh em nhưng vẫn hiểu rằng sẽ đến thời điểm chúng ta cần dừng lại.
"Em sẽ bên anh, nắm chặt tay anh hoài như bây giờ phải không em?"
"Em sẽ"
"Nếu lỡ mai này em buông tay, thì sau đó mình đừng bao giờ gặp nữa em nhé!"
"Sao mình lại không thể gặp lại nhau?"
"Nếu mà gặp mặt thì có quay trở lại được không? Kết quả không thay đổi thì hà tất gặp nhau nữa làm gì?"
"...Vậy mình còn đi bên cạnh nhau đến bao lâu hả anh?"
"Đến hết nợ thì thôi, em à!"
Nhưng nếu đã là duyên phận thì ai có thể đoán biết trước được, nên đi được với nhau đến lúc này cũng là duyên. Để rồi sau đó, anh thôi nghĩ đến chuyện buông tay, em thì chỉ nghĩ về một mình anh trong những ngày hạnh phúc. Chúng mình cho nhau cơ hội, để lối cho hai ta một lần nữa chạm tay vào yêu thương.
Mặc cho ai có nói gì anh và em cũng sẽ an lòng bước đi. Không bận tâm liệu ai có thấu hiểu mình là gì của nhau trong mối quan hệ ấy. Em và anh sẽ cùng nhau xóa đi những vết hằn trên đôi tay của nhiều năm tháng trước. Cất thật kỹ những bình yên và hạnh phúc đã vun xới đủ đầy, chăm lo ngôi nhà này, quàng khăn cho nhau trong những gió lớn, mình làm tất cả vì nhau.
Nhưng chúng ta đủ trưởng thành để hiểu, mình cũng rất sợ vấn vương.
Sợ những yêu thương vụn nát chấp vá, khâu nối từng ngày.
Sợ những cảm xúc dư thừa đến độ người ta sẵn lòng thờ ơ, ngoảnh mặt.
Sợ những cái xô bồ của cuộc sống làm con người không bước qua nổi.
Sợ những lần cãi vã làm tim ta hoài nghi với lựa chọn.
Sợ đối mặt với tương lai của hai đứa mình khi cùng nhau đứng dưới một mái nhà.
Sợ khi ngày trôi về xưa cũ thì quay ở phía nào cũng chan chứa những nỗi đau mà anh hay em đều không thể chối bỏ. Ai cũng chọn lựa cho cảm xúc thiên về mình rất nhiều ích kỷ, nên chúng ta dừng lại, ngay cả khi chúng ta vẫn biết mình còn yêu đối phương thiết tha. Chỉ vì đến lúc cần đi thì người cũng phải đi, có giữ cũng là hoài công vô ích.
Bình yên tạm bợ này đâu đủ sức để chở che cho anh và em trong sóng dữ, nhất là khi chúng ta lại quá sợ đổi thay, quá sợ bước giữa bão gió mà trong hai ta không một ai muốn quay đầu lại phía sau. Em chỉ là một mong manh đã từng phải gánh chịu những tổn thương, những mệt nhọc lo toan. Nếu chúng ta không thể cùng nhau đi hết con đường này, thì hãy dừng lại và tìm cho mình những lối đi mới.
Nhưng anh này, đừng bao giờ tìm một người giống em để yêu nữa nhé!
Hãy bắt đầu với người nào đó hoàn toàn xa lạ, đừng bắt tim anh phải chịu thêm nữa những vết thương. Những yêu thương đã cũ hãy để nó trở về đúng nghĩa quá khứ anh nhé. Tương lai của anh là cả một chân trời mới, nơi ấy chẳng có em, chẳng có quá khứ và những vết xước. Để cho những duyên phận của chúng ta vào trong lọ ký ức. Bởi vì chúng ta còn mắc nợ nhau một duyên phận.
Theo blogradio.vn
Tìm hạnh phúc đi lạc Anh đứng đấy, cắn chặt răng để ngăn mình bật tiếng khóc. Bên trong cánh cửa gỗ kia là niềm tin yêu là máu thịt của anh, sau bao năm lạc mất, cuối cùng anh đã tìm lại được hạnh phúc cuộc đời mình! Bạn thân mến! Cuộc sống hẳn sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều nếu những người yêu nhau...