Khi chúng ta cách xa nhau cả một tầng tuổi trẻ…
Thực ra, có rất nhiều điều tôi muốn làm lại. Ví dụ như kiên nhẫn hơn với sự trưởng thành của cậu ấy, ở bên cậu ấy vô lo vô nghĩ hay bớt ganh tị sân si với đứa bạn thân của mình một chút. Tôi nghĩ rằng nếu ngày xưa mình không lớn lên quá nhanh, thì mọi thứ sẽ dịu dàng và êm đềm hơn biết bao nhiêu. Nhưng tôi cũng biết rằng, chuyện của ngày hôm qua, bước một bước, là không thể quay lại được.
8 tuổi, tôi bắt đầu có nhận thức về mọi thứ, đặc biệt là những gì đang xảy ra trong gia đình mình. Thời điểm đó anh trai tôi 14 tuổi, bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng, khi lần đầu tiên anh lấy trộm chiếc đồng hồ đeo tay của mẹ đem đi bán.
Gia đình tôi ngày đó không có gì, nhà cấp 4, con xe cub cũ thường chở 4 người mỗi lần có dịp đi chơi. Toilet cổ ngày xưa với 2 viên gạch xếp đối xứng làm chỗ đặt chân để ngồi xuống, cùng 1 xô nước vỡ miệng và cái gáo nhựa lâu đời.
Niềm vui nhỏ nhoi ngày đó là 1 cây xoài cùng 1 cây ổi chẳng bao giờ có quả, nhưng cứ đến mùa ra hoa tôi lại háo hức thăm nom chúng mỗi ngày. Đến khi hoa rụng, tôi lại len lén đếm xem có bao nhiêu quả non bé xíu đang lấp ló ra, ngày ngày hi vọng mình sẽ được ăn những miếng xoài thơm ngọt hay những quả ổi giòn ngon do chính tay mình tưới nước. Ấy vậy mà cho đến thời điểm nhà tôi xây nhà, chặt hai cây đó đi, tôi vẫn chưa biết vị hoa quả nhà trồng.
Bố tôi là người cục tính, nóng nảy và không cần biết hậu quả phía sau. Tôi nghĩ rằng tính cách tôi bây giờ, cũng bị ảnh hưởng ít nhiều từ ông, tất nhiên không đến mức tệ hại, nhưng cũng đủ để nói đó là một tính xấu. Mẹ tôi thì nhạy cảm, dễ xúc động, thương con và dễ mủi lòng. Do vậy anh trai tôi khi rơi vào con đường sai trái, cả hai đều hoang mang và không thể làm gì khác ngoài đánh, mắng, khuyên bảo như mọi bậc cha mẹ tại thời điểm đó. Nhưng tất cả đều thất bại và chẳng thể giúp anh trai tôi thay đổi và hiểu ra lỗi lầm. Để rồi cho đến 15 năm tiếp theo, gia đình tôi vẫn cày lưng đi làm cho những món nợ không phải do mình gây ra.
Có lẽ vì đón nhận quá nhiều biến cố xảy ra trong gia đình khi tôi còn quá nhỏ, nên tôi đã trưởng thành nhanh hơn so với lũ bạn bằng tuổi. Ngày cấp 3, tôi có mối tình đầu tiên, không phải thoáng qua hay rung động nhẹ nhàng, mà nó thực sự là một tình yêu đặc biệt, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ tới. Cậu bạn ấy học lớp Toán, cao, gầy, đen, khá đẹp trai. Cậu ấy không phải hình mẫu lí tưởng kiểu như trong truyện ngôn tình: không học giỏi, không có tài lẻ, không lãng mạn, cũng chẳng ga lăng. Nhưng cậu ấy đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt, mà cho tới khi tôi lên xe hoa, vẫn để lại một nỗi buồn và tiếc nuối cho cả hai.
Bao nhiêu năm sau khi chia tay, cậu ấy nói với tôi rằng, cậu ấy rất yêu tôi, nhưng ở bên tôi nhiều khi cậu ấy thấy thật mệt mỏi và áp lực. Vì tôi có những mong chờ quá lớn, mà ở độ tuổi ấy cậu đã không thể hiểu được, nên đôi khi không biết phải làm sao. Tôi – những năm tháng ấy có nhiều điều thương tổn, chủ yếu là từ gia đình, nên tôi luôn sợ rằng sau này gia đình tôi cũng sẽ như thế, chồng tôi sẽ không hiểu những đau khổ ấy, sẽ cho rằng gia đình tôi là một điều gì đó đáng xấu hổ, bố mẹ chồng tôi sẽ coi thường gia đình tôi,… Thực sự khi ấy, tôi luôn nghĩ rằng cậu ấy sẽ là chồng tôi sau này.
Video đang HOT
15 tuổi, 16 tuổi, hay 17 tuổi. Còn quá trẻ để nghĩ đến những thứ xa hơn. Nhưng thật tệ là trong mối quan hệ của tôi và cậu ấy, tôi luôn luôn nghĩ đến những điều xấu xí đó. Nên mỗi lần có chuyện gì buồn, khi đứng bên cạnh kể lể với cậu, tôi lại nghĩ rằng cậu chẳng chịu hiểu tôi, chẳng chịu chia sẻ những nỗi buồn trong lòng tôi. Cứ như thế, khoảng cách trong lòng tôi, đến cậu, lại càng xa. Và rồi chúng tôi chia tay khi vừa bước chân lên đại học.
Thực ra, có rất nhiều điều tôi muốn làm lại. Ví dụ như kiên nhẫn hơn với sự trưởng thành của cậu ấy, ở bên cậu ấy vô lo vô nghĩ hay bớt ganh tị sân si với đứa bạn thân của mình một chút. Tôi nghĩ rằng nếu ngày xưa mình không lớn lên quá nhanh, thì mọi thứ sẽ dịu dàng và êm đềm hơn biết bao nhiêu.
Nhưng tôi cũng biết rằng, chuyện của ngày hôm qua, bước một bước, là không thể quay lại được.
Trong chúng ta, ai cũng có những tổn thương của tuổi trẻ. Chỉ đến khi cách xa nó, ta mới thấy sự tổn thương ấy, cũng có những dư vị ngọt ngào.
Theo Guu
Bức thư xúc động cha gửi cho con gái sắp lên xe hoa
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi mà thôi. Khi con vui, con phải nghĩ rằng niềm vui này không phải vĩnh cửu. Khi con đau khổ, con hãy nghĩ nỗi đau này cũng không thể trường tồn mãi mãi" - đó là tâm sự của người cha viết cho con gái của mình.
ảnh minh họa
Gửi con gái,
Từ ngày con chào đời, cha đã luôn là người bên cạnh chăm lo cho con và dành cho con những điều tuyệt vời nhất. Tuy cha không bộc lộ tình cảm của mình như mẹ nhưng cha luôn yêu thương con theo cách của riêng mình và luôn dõi theo từng bước chân con khôn lớn, trưởng thành.
Khi con lớn lên rồi đi học đại học, ngày ngày cha chỉ mong đến giờ ăn trưa, giờ đi ngủ để gọi điện nói mấy câu vu vơ và để được nghe giọng nói của con. Thế rồi con ra trường đi làm, thời gian về nhà ít hơn, bởi con cần nhiều thời gian hơn để lo toan cuộc sống tự lập của mình nơi phồn hoa đô thị.
Trên hành trình đó, cuối cùng con cũng tìm thấy bến đỗ của cuộc đời mình. Một chàng trai tuy không quá hào nhoáng nhưng quan trọng là phù hợp để đứng bên con đến hết cuộc đời. Đó cũng là lúc cha tạm lùi về phía sau và trao lại trong trách lớn lao nhất cuộc đời mình cho người đàn ông thật lòng yêu thương con đó.
Mùa đông năm nay với cha có lẽ sẽ rất lạnh, bởi vì "áo khoác bông" bé nhỏ của cha đã bị người đàn ông khác mang đi mất rồi.
Ngày mai con đi lấy chồng, con sẽ có một gia đình nhỏ của riêng mình, Việc thiết lập trật tự gia đình mới ấy sẽ khiến con bỡ ngỡ nhưng tràn ngập niềm vui. Ngày mai con lên xe hoa, cha chỉ có mấy dòng muốn nhắn nhủ đến con gái bé nhỏ mà cha đã dành cả cuộc đời để yêu thương hết lòng.
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi mà thôi. Khi con vui, con phải nghĩ rằng niềm vui này không phải vĩnh cửu. Khi con đau khổ, con hãy nghĩ nỗi đau này cũng không thể trường tồn mãi mãi. Vì thế, cha mong con có đủ khả năng đánh giá cao mọi niềm vui, dù là nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Đừng lúc nào cũng than vãn và mơ mộng về những thứ mà mình không thể có. Hạnh phúc là biết ước muốn vừa đủ con ạ.
Khi con làm vợ, đừng bao giờ phục vụ, chiều chuộng chồng như một người đầy tớ chỉ biết lắng nghe. Nếu không, con không những sẽ đánh mất lòng tự trọng và bản lĩnh của một người vợ mà còn có nguy cơ đánh mất cả hạnh phúc gia đình. Hãy nhớ, người đàn ông đưa con đến thiên đàng hạnh phúc cũng có khả năng đẩy con xuống vực sâu thẳm.
Con đừng bước vào hôn nhân như chú ếch coi cái giếng là bầu trời. Dù có khao khát thế nào cũng đừng vội vàng nhảy xuống, nước ngọt đôi lúc chẳng của riêng ai. Bắc thang mà xuống, từng bước mà xuống. Để nước dâng hay nước cạn, tình đầy hay tình vơi vẫn còn lối quay về.
Hai người thích hợp nhất không phải ngay từ đầu đã ăn khớp với nhau mà là nguyện ý trong những năm tháng tương lai buồn chán sẽ vì nhau mà trở nên tốt hơn. Trên thế giới này vốn không tồn tại cái gọi là một đôi trời đất tạo thành, chỉ có thể cố gắng thay đổi để càng ngày càng phù hợp với nhau thôi.
Con sẽ không bao giờ biết được mình mạnh mẽ như thế nào cho đến khi .... mạnh mẽ là lựa chọn bắt buộc của con.
Một cái ôm có chặt đến đâu đi nữa thì cũng có lúc phải buông. Trên thế gian này có một thứ tình yêu gọi là buông tay. Nếu như có thể, hãy để cha sống vĩnh viễn trong những năm tháng tuổi thơ con, trong những thời khắc đẹp nhất của cuộc đời con, bởi vì ở đó, luôn có cha.
Ngày cưới, dù biết con gái đã lớn, đã đến lúc rời khỏi tổ ấm ngày nào cha để sánh bước bên người đàn ông con yêu thương. Nhưng cuối cùng, cha vẫn muốn con biết rằng: Cha vẫn luôn ở đây, vẫn luôn âm thầm yêu thương và bảo vệ con gái bé nhỏ.
Khi ngồi đây viết thư cho con, biết bao kỉ niệm tuổi thơ cứ ùa về, dâng lên trong lòng cha. Dù biết ngày mai con sẽ có cuộc sống mới, hạnh phúc bên người con yêu, nhưng cha vẫn không thể giấu được nỗi buồn, sự cô đơn từ sâu thẳm trái tim đang trào lên lúc này.
Chúc con gái bé bỏng của cha luôn sống thật bình an và hạnh phúc!
Theo Phunutoday
Anh thú nhận có vợ sau khi chiếm đoạt tôi Sau khi chiếm đoạt tôi, anh thú nhận đã có vợ con và xin tôi tha thứ. Anh nói, sẽ bù đắp để tôi được hạnh phúc... Ảnh minh họa Tôi và anh làm việc cho hai công ty khác nhau, nhưng chúng tôi có cơ hội gặp gỡ là bởi hai công ty có chung một dự án. Thời gian đầu gặp...