Khi chồng lớn tiếng bảo bố mẹ về quê, tôi mừng lắm, ấy vậy mà chờ đợi mãi cuối cùng lại thế này đây!
Khi về nhà, anh cãi nhau với bố mẹ. Cãi nhau đến đỉnh điểm, chồng tôi tuyên bố từ mặt bố mẹ và nói bố mẹ về quê.
Trước khi lấy chồng, tôi không biết là làm dâu lại khổ như vậy. Tôi vốn là con một gia đình có tiền, được bố mẹ thương yêu. Vậy mà về nhà chồng, hết lần này đến lần khác mẹ chồng khiến tôi tức không nói nên lời.
Khi cưới xong, tôi cũng nghĩ bố mẹ chồng chỉ có chồng tôi là con trai. Chúng tôi đón ông bà lên thành phố sống cũng là phải phép. Tôi còn đôn đốc chuyện này, chồng tôi là người hiểu rõ nhất.
Khi sống cùng nhau, mẹ chồng tôi bắt đầu thể hiện là một người bảo thủ và lạc hậu. Tính tôi thích mua quần áo, giày dép nên tháng nào cũng phải tiêu vài triệu vào thú vui ấy. Mẹ chồng tôi không ưng, cho rằng tôi phung phí. Có lần tôi nhờ bà ở nhà lấy giúp một kiện hàng. Vậy mà hàng đến nơi, mẹ chồng tôi không nhận vì giá trị kiện hàng hơn 1 triệu. Lần ấy, tôi bị người ta viết bài rồi bêu riếu trên facebook khiến tôi xấu mặt.
Có lần tôi nhờ bà ở nhà lấy giúp một kiện hàng. Vậy mà hàng đến nơi, mẹ chồng tôi không nhận vì giá trị kiện hàng hơn 1 triệu. (Ảnh minh họa)
Đã vậy mỗi lần mẹ chồng làm gì không đúng, tôi góp ý thì bà nước mắt ngắn dài. Ai nhìn vào lại tưởng tôi là con dâu cay nghiệt lắm. Đơn giản như chuyện, lúc sáng hoặc chiều thì không tưới cây, mẹ chồng tôi lại luôn tưới cây khi trời nắng như đổ lửa. Tôi chỉ nói vài câu dựa trên kiến thức mình biết, có thế thôi mà mẹ chồng tôi cũng bảo là tôi dạy đời bà.
Chuyện đó tôi xem như bỏ qua. Nhưng chuyện này mọi người xem, liệu có chấp nhận được không? Biết mẹ chồng bị đau khớp, tôi đặt thuốc từ nước ngoài về cho bà. Vậy mà bà không uống, còn giấu tôi mang ra hiệu thuốc bán lại. Hôm đó tôi đi mua thuốc dưới sảnh chung cư thì nghe cô bán thuốc kể. Lúc ấy, tôi chẳng biết giấu mặt đâu cho hết. Nhà tôi có nghèo khổ đến mức ấy đâu mà mẹ chồng phải làm vậy cơ chứ.
Chồng tôi nóng tính, nghe được chuyện anh cũng hung lắm. Còn bảo tôi không phải mua gì cho mẹ chồng nữa. Thấy con trai làm ầm ĩ, mẹ chồng tôi còn thanh minh rằng bà chỉ muốn tiết kiệm tiền cho vợ chồng tôi.
Tôi không dám can ngăn chồng nhưng trong lòng chỉ mong chồng tôi sớm thực hiện điều đó. (Ảnh minh họa)
Đây, nếu đúng thật là tiết kiệm cho chúng tôi thì mẹ chồng đã không thế này. Ở dưới quê, bố mẹ chồng tôi có vài mảnh đất để trống. Không trồng trọt, không có người ở thì bán đi chứ để làm gì? Nhất là bây giờ ông bà đã lên ở với vợ chồng tôi.
Video đang HOT
Chồng tôi muốn ông bà bán hết đất để anh kinh doanh với bạn. Vậy mà bố mẹ chồng tôi nhất quyết không bán. Chắc ông bà sợ chúng tôi kinh doanh thua lỗ nên mới không dám đầu tư. Còn nói đó là đất tổ tiên nên không thể bán được. Cuối cùng chồng tôi không thể đầu tư được với bạn.
Vì buồn nên hôm qua chồng tôi mới nhậu . Khi về nhà, anh to tiếng với bố mẹ. Cãi nhau đến đỉnh điểm, chồng tôi nói sẽ mặc kệ bố mẹ và bảo bố mẹ về quê. Tôi không dám can ngăn chồng nhưng trong lòng chỉ mong chồng tôi sớm thực hiện điều đó. Bấy lâu nay sống chung với mẹ chồng, tôi cũng mệt mỏi lắm. Nhưng mãi không thấy chồng hành động, sáng nay anh vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tối tôi có nên nhắc lại để anh không quên chuyện xảy ra hôm qua không?
Theo afamily.vn
Chồng gia trưởng, vũ phu lại cặp bồ, tôi chẳng ngờ đời lên tiên nhờ mẹ chồng cay nghiệt
Nhiều hôm anh về nhà trong tình trạng say khướt rồi chửi bới tôi. Tôi biết, tình cảm giữa chúng tôi chẳng sâu đậm gì, nhưng hơn hết, anh muốn chiếm hữu và sở hữu tôi. Anh như phát điên khi nghĩ đến cảnh vợ mình dám tơ tưởng đến người đàn ông khác.
Năm vừa tròn 20 tuổi, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Ở nơi tôi ở, độ tuổi ấy cũng chẳng còn sớm gì, điều tôi tiếc nuối duy nhất chỉ là đã kết hôn theo sự sắp đặt của cha mẹ.
Ngày ấy, tôi là một cô gái được xếp vào diện có nhan sắc ở làng. Gia đình không có điều kiện nên học xong cấp 3 tôi theo mấy người làng bên đi học may để lấy cái nghề. Được trời phú cho sự khéo léo nên sau 1 năm, quán may quần áo nho nhỏ của tôi cũng được nhiều người biết đến, từ đó mà có đồng ra đồng vào.
Khách của tôi hồi đó chủ yếu là các thanh niên, mà đúng hơn là cánh trai làng. Trước sự tán tỉnh của nhiều người, tôi cũng rung động trước một anh chàng hơn tôi 3 tuổi.
Thế nhưng mọi chuyện cũng chỉ là tình trong ý. Vài tháng sau, mẹ tôi dẫn theo một người phụ nữ trông có vẻ giàu có ở làng bên sang nói chuyện. Thấy mẹ có vẻ đon đả tiếp đón, tôi đã dự được người phụ nữ đó không phải chỉ đến thăm nhà.
Sau khi tiễn người phụ nữ đó về, tôi mới biết bà đến nhà mình để xem mặt. Mẹ bước vào nhà, cầm tay rồi nhìn vào mắt tôi. Mẹ nói muốn tôi được đổi đời, thoát khỏi cảnh sống thiếu thốn nên đã nhờ người mai mối cho vào một gia đình khá giả ở làng bên.
"Mẹ phải khải khó khăn lắm mới tìm được người ta. Con ạ, tình yêu cũng không mang ra ăn được, không có tiền vợ chồng cũng chẳng thể nào hạnh phúc bên nhau".
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức một cách nhanh chóng chỉ sau 1 tháng kể từ ngày bà ấy qua nhà xem mặt. Tôi cũng từ bỏ thứ tình cảm mới chớm cùng anh chàng kia để đi lấy chồng. Hơn ai hết, tôi là người đã chứng kiến mẹ khổ thế nào. Tôi muốn làm điều gì đó báo đáp cho mẹ.
Tôi muốn làm điều gì đó báo đáp cho mẹ. Ảnh minh hoạ.
Bố mẹ chồng tôi có xe chạy thu mua nông sản các tỉnh miền Bắc, nhà lúc nào cũng lái xe rồi thợ bốc vác cả chục người. Lấy chồng xong tôi không còn làm may mà ở nhà chăm sóc gia đình theo ý của nhà chồng.
Nói là chăm sóc nhà chồng, nhưng mọi việc cơm nước cho cánh lái xe làm cho nhà đều đến tay tôi. Sáng sớm dậy quét quáy nấu cơm rồi đi chợ, về giặt quần áo đã đến bữa trưa. Mang tiếng lấy chồng giàu mà tôi chưa khi nào được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày.
Mỗi lần về nhà thăm mẹ, nhìn con gái ăn mặc tươm tất mẹ tôi đều nghĩ tôi lấy chồng sướng lắm. Chẳng phải chỉ riêng mẹ mà tất cả hàng xóm của tôi đều nghĩ vậy. Cũng phải thôi, ở vùng này có mấy nhà được khá giả như nhà chồng tôi.
Tôi đã từng nghĩ, phụ nữ là người sẽ vun vén cho tổ ấm nên tình cảm rồi ở với nhau sẽ phát sinh dần. Thế nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Chồng tôi bình thường cũng là người khá dễ chịu nhưng anh lại mắc phải tính nghiện nhậu. Mỗi lần đi nhậu lũ bạn đểu lại kích rằng vợ chồng lấy nhau cả năm vẫn chưa có con, tôi lại hay ra ngoài chợ búa gặp gỡ người nọ người kia, có lẽ nào là tôi có tình ý khác, không muốn đẻ.
Nhiều hôm anh về nhà trong tình trạng say khướt rồi chửi bới tôi. Tôi biết, tình cảm giữa chúng tôi chẳng sâu đậm gì, nhưng hơn hết, anh muốn chiếm hữu và sở hữu tôi. Anh như phát điên khi nghĩ đến cảnh vợ mình dám tơ tưởng đến người đàn ông khác.
Không cần nghe tôi nói, anh cứ thế đánh tôi chẳng nương tay. Thời gian sau đó, khi tôi sinh con gái đầu lòng, những trận đòn roi lại càng trở nên quen thuộc. Anh nói tôi là giống không biết đẻ.
Thanh xuân của tôi cứ héo mòn theo những lời đay nghiến, mắng chửi đó. Vì con, tôi lại nén lại mọi tủi nhục để mong con có được gia đình đủ mẹ đủ cha.
Rồi anh có bồ, thậm chí còn ngang nhiên qua lại với cô ta. Tôi khóc cạn nước mắt, rồi cả van xin anh hãy vì đứa con mà dừng lại chuyện sai trái đó. Nhưng không, anh chẳng hề thay đổi gì.
Tôi cứ nghĩ, bố mẹ chồng chứng kiến mọi chuyện sẽ biết đường khuyên nhủ con trai. Song đó chỉ là những suy nghĩ ngây thơ của một mình tôi.
Giọt nước tràn ly khi mẹ chồng đã động chạm chửi bới đến bố mẹ tôi. Ảnh minh hoạ.
Không đẻ được con trai, chồng lại đi cặp với người đàn bà khác, trong mắt mẹ chồng tôi thực sự không còn giá trị gì. Bà chửi tôi không biết giữ chồng, không biết vun vén nên chồng mới phải đi tìm người đàn bà khác. Tôi làm điều gì không vừa lòng, bà sẵn sàng túm tóc tôi tát rồi hất cả mâm cơm ra ngoài.
Tôi đã nghĩ mình sẽ chịu đựng được tất cả, cho đến một ngày bà nhắc đến người mà chưa khi nào tôi tưởng tượng được. Bà buông những lời cay nghiệt, nói tôi giống nòi của người mẹ nghèo nên mới mới ngu si, không biết đẻ và để cửa nhà ra nông nỗi này.
Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Tôi viết đơn ly hôn ngay lập tức. Gia đình họ thấy vậy chỉ quan tâm đến một điều duy nhất, đó là tôi không được mang con đi và cũng không được mang bất cứ thứ tài sản gì đi.
Tôi chấp nhận tất cả rồi một mình lên thành phố. Tôi muốn bắt đầu một cuộc đời mới, muốn quên đi tất cả những nỗi đau.
Những ngày đầu lên thành phố lạ nước lạ cái, tôi xin vào rửa bát, bưng bê ở mấy quán cơm ven đường. Công việc vất vả mà thu nhập chẳng được là bao, nhưng ít nhất nó cũng giúp tôi sống qua ngày.
Rồi tôi nghĩ mình không thể sống mãi như vậy được. Cóp hết vốn liếng, tôi mua lại máy móc cũ rồi thuê nhà mở một hàng may nho nhỏ. Nhờ trời phù hộ, những khó khăn ban đầu nhanh chóng qua đi, cửa hàng tôi có khá nhiều khách. Đây cũng chính là lúc tôi gặp Tuấn, người chồng hiện tại của mình.
Thậm chí đến ngày cưới, tôi cũng chẳng thể tin vào hạnh phúc hiện tại của mình. Tuấn là người đàn ông đã chia sẻ mọi mất mát, đau đớn trong quá khứ cùng tôi. Anh tôn trọng, nâng niu dù biết tôi đã từng có một đời chồng.
Một điều có lẽ cả đời tôi cũng không thể quên được đó là khi nhà chồng cũ muốn trả lại con gái cho tôi nuôi để con trai họ có thể nhàn nhã đi lấy vợ mới. Khi biết chuyện, anh chính là người đã chủ động nói tôi đón bé về đây, anh sẽ thương yêu bé như con đẻ.
Đến giờ đã là 2 năm sau khi chúng tôi đến với nhau. Chúng tôi có thêm một bé trai con chung nhưng anh vẫn luôn yêu thương đối xử với bé Na con riêng của tôi như con đẻ. Ngẫm lại mọi chuyện, tôi thấy mình thật may mắn. Nếu ngày đó mẹ chồng tôi không cay nghiệt như vậy, có lẽ tôi đã cố cam chịu người chồng gia trưởng, vũ phu lại bội bạc kia.
Theo eva.vn
Bố mẹ chồng hứa hẹn cho 100 triệu để mua nhà rồi nuốt lời, tôi giận thì lại bị chồng mắng ngược Mua nhà phần lớn là bố mẹ tôi cho, bố mẹ chồng chỉ góp thêm có 100 triệu mà cuối cùng cũng nuốt lời. Khi tôi giận dỗi không thèm đến thăm ông nằm trong viện thì chồng tôi lại mắng ngược. Ngày tôi lấy chồng, mẹ tôi đâu có ưng Quân. Bởi lẽ, anh là con cả trong gia đình thuần nông....