Khi chồng là “cậu ấm”
Trong gia đình, người đàn ông luôn được xem là trụ cột, chỗ dựa cho mọi thành viên.
Tuy nhiên, trong thực tế, có những người chồng, người cha không thể hiện được bản lĩnh mà còn trở thành “gánh nặng” cho người thân trong gia đình với nhiều câu chuyện bi hài khi họ là “cậu ấm”.
Bản tính khó dời
Lấy nhau hơn 8 năm và có 1 bé gái xinh xắn, chị Nhung (Quận Thủ Đức, TP. HCM) thấm thía cái cảnh phải cáng đáng hết tất cả công việc nhà khi chồng chị cứ như một “cậu bé to xác”.
Chị Nhung kể: “ Chồng tôi là con một trong gia đình. Trước khi cưới nhau, gia đình và bạn bè cũng tỏ ý khuyên can nhưng vì quá yêu tôi nên bỏ qua tất cả. Đến khi lấy nhau rồi, tôi mới biết anh ấy chẳng hề động tay vào bất cứ việc gì.
Vừa đi làm, tôi vừa phải lo chu tất việc cơm nước, con cái. Còn anh ấy, hết giờ làm, về nhà chỉ biết nằm chơi, xem phim, đợi vợ nấu cơm bưng lên mời ăn… Ngay cả những việc của đàn ông như sửa điện, ống nước… anh ấy cũng không biết làm…“.
Theo chị Nhung, do chung sống với cha mẹ chồng nên nhiều lúc giận, muốn góp ý để ông xã sửa đổi cũng không dám nói vì sợ cha mẹ rầy…
Anh Đức (ở quận Bình Tân) cũng là con trai duy nhất trong gia đình nên từ nhỏ anh được gia đình hết mực cưng chiều. Bất kể việc gì anh cũng đều ỷ lại và nhất nhất nghe theo ý mẹ.
Chị Út, vợ anh Đức, chia sẻ: “ Ở chung nhà chồng mới thấy chồng mình đúng là “quý tử”. Anh ấy lớn thế này rồi nhưng nhiều việc cứ trông cậy vào mẹ. Mẹ chồng tôi cũng vậy, cứ xem như ảnh còn rất nhỏ vậy. Nấu ăn phải nấu món chồng thích, chồng đi tắm thì phải nấu nước nóng…”.
Cần kiên trì “cảm hóa”
Video đang HOT
Một số chị em có chồng là cậu ấm cho rằng do quen được người khác chăm sóc, cung phụng nên chồng họ ít có trách nhiệm với gia đình. Muốn làm cho người chồng thay đổi, tiến bộ là điều không dễ dàng. Nhiều chị đã có những “chiêu” rất hiệu quả tác động, từng bước giúp chồng thấy được trách nhiệm với gia đình.
Một số chị em có chồng là cậu ấm cho rằng do quen được người khác chăm sóc, cung phụng nên chồng họ ít có trách nhiệm với gia đình. (ảnh minh họa)
Điển hình như trường hợp chị Nhung nói trên, qua thời gian chung sống với đại gia đình chồng, chị nhận thấy phải “ra riêng” mới có thể giúp chồng thay đổi. Khi có mái ấm riêng, không còn e ngại trước ánh mắt dò xét của má chồng, chị Nhung dần lôi kéo chồng tham gia việc nhà, dạy con.
Nấu món gì ngon, chị Nhung cũng nhờ chồng phụ tiếp cũng để vợ chồng có dịp gần gũi và cũng để cho anh biết giúp đỡ vợ nhiều hơn. Bằng những lời lẽ nhẹ nhàng, mềm mỏng, chị dần giúp chồng thấy được vai trò trụ cột của gia đình.
Chị chia sẻ: “Giờ thì khỏi phải lo nhiều như trước nữa. Lắm lúc tôi đi làm về trễ thì đã thấy hai cha con đã tự lo nấu nướng, ăn uống xong. Bây giờ anh ấy cũng quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn, biết tạo ra những giây phút lãng mạn trong đời sống vợ chồng, nhiều lúc ổng tự đi học nấu ăn rồi đợi vợ về cùng ăn…”.
Thực tế cho thấy, muốn thay đổi suy nghĩ, thói quen của người chồng là “cậu ấm” thật không dễ, đòi hỏi người vợ phải khéo léo, kiên trì giúp đỡ, thuyết phục.
Bằng tình yêu thương, sự chân thành, có không ít phụ nữ đã thành công trong việc giúp đỡ chồng nhận thấy được vai trò trụ cột của mình trong gia đình, tự nguyện kề vai gánh vác việc nhà với vợ.
Theo Eva
Tự trách mình đã buông thả
Tôi không biết có nên nhận lời kết hôn với anh không, bây giờ trong tâm trí tôi rất hoang mang và mệt mỏi, tự trách mình hư hỏng để rồi bây giờ tôi không thể quyết định được con đường mình đi có đúng không
Tôi không tin tưởng ai nên không biết chia sẻ cùng ai về vấn đề này, tình cờ đọc được mục tâm sự này nên muốn trải lòng mình cho nhẹ nhõm.
Tôi có một mối tình đầu rất đẹp và trong sáng trong vòng mấy năm, sau đó vì thời gian xa cách, vì ước mơ mỗi người mỗi khác nên chúng tôi đã chia tay nhau. Thời gian ấy tôi rất buồn và đau khổ, đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi trong suốt nhữnh tháng năm tôi đã lớn lên.
Trong khoảng thời gian chia tay tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi không mở lòng với ai, tôi cố gắng đi làm cho quên hết nỗi buồn này, không cần lựa chọn, xin được việc gì là tôi cứ thế mà làm cho thời gian trôi nhanh đi để tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường. Tôi vừa học vừa đi làm và vừa rơi nước mắt, tháng ngày qua đi tôi đã nguôi ngoai phần nào.
Sau đó tôi gặp anh, người làm cùng công ty tôi, cũng là người yêu tôi hiện tại. Lần gặp anh đầu tiên trong lòng tôi đã có suy nghĩ "Có khi người đàn ông này là người yêu của mình sau này", không ngờ sau đó là sự thật.
Một người trong công ty cũng thích tôi, hôm đó anh ấy rủ tôi đi cafe và rủ cả anh nữa, nhưng tôi không thích người kia mà là thích anh và anh cũng thế, và chúng tôi bắt đầu quen nhau từ đó.
Tôi không muốn quan hệ trước hôn nhân, điều đó tôi hoàn toàn không thích và không muốn xảy ra, anh luôn đòi hỏi chuyện đó nhưng tôi cương quyết quan điểm của mình. Sau một năm quen nhau, chúng tôi đi chơi rất vui vẻ nhưng về mặt tình cảm tôi cảm thấy không sâu sắc và không muốn lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi cương quyết chia tay nhưng anh lại năn nỉ cho anh một cơ hội như thế này như thế kia, tôi lại mềm lòng lại quay lại và chúng tôi đã có quan hệ bên ngoài với nhau, anh là người đầu tiên với tôi nên tôi rất mù mờ hay nói cách khác là tôi không để ý đến chuyện đó nên ít hiểu biết về các bệnh lây lan qua đường tình dục.
Tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ... (Ảnh minh họa)
Mặc dù chỉ quan hệ bên ngoài nhưng tôi bị mắc bệnh sùi mào gà, cầm tờ xét nghiệm trên tay tôi không tin vào mắt mình... Khoảng trời trong tôi sụp đổ tất cả, tôi ân hận, tôi trách móc bản thân nhưng rồi thì sao chứ, tôi cũng đã mắc bệnh rồi, tuy chỉ bị nhẹ nhưng nó ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời.
Tôi nói anh đi xét nghiệm nhưng anh không bị gì cả, trước khi quen tôi anh cũng có quan hệ với bạn gái cũ, chỉ có mình tôi bị, tôi không biết nguyên nhân do đâu cả. Nhưng anh tin tưởng tôi chỉ có mình anh, anh muốn kết hôn với tôi. Nhưng từ khi tôi bị bệnh cũng là lúc tôi chán ngán, tôi không muốn quen anh nữa, tôi không muốn anh là chồng tôi nữa nên tôi không muốn tiếp tục, nhưng đâu phải tình cảm nói dứt là dứt được.
Từ ngày tôi bị bệnh này tôi chán ngán tất cả, cứ để cuộc đời ra sao thì ra. Bạn bè tôi hầu hết đã quan hệ tình dục, tụi nó hay kể về nhiều vấn đề riêng tư cho tôi nghe, nhưng tại sao tôi ở bên anh tôi không có cảm xúc như lời người khác kể, tôi chỉ muốn đơn giản là đi chơi cùng nhau rồi về và đừng bàn gì tới chuyện đó nhưng bạn trai tôi thì luôn đòi hỏi, tôi mệt mỏi vì điều đó, tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn phải yêu anh vì tôi bị bệnh, tôi không thể đến được với ai nữa cả.
Anh có lúc cũng ép tôi là không cho anh tức là tôi không yêu anh, nói tôi để dành cho người khác nói anh theo tôi không nổi nữa vì nhu cầu của đàn ông. Chúng tôi cãi nhau cũng vì chuyện đó nhưng tôi cương quyết không chịu, nhiều lần mọi việc cũng qua đi và vẫn bên nhau cho tới bây giờ. Nhưng rồi một hôm tôi quyết định làm chuyện đó với anh để xem tôi có cảm giác gì không, theo như lời bạn bè kể thì có lẽ tôi bị mất cảm giác, tôi sợ lấy anh nhưng tôi không muốn chuyện đó còn anh luôn đòi hỏi chúng tôi sẽ không sống được với nhau.
Sau lần đó lại thêm một chuyện tôi không thể rời bỏ anh nữa, chuyện đã vậy bắt buộc tôi phải lấy anh thôi, mặc dù tôi cũng yêu anh nhưng theo cảm giác của tôi thì tôi vẫn không muốn lấy anh làm chồng vì có cái gì đó làm tôi không tin tưởng. Tôi không biết tôi bị bệnh gì nữa, tôi không muốn chuyện đó, tôi chỉ muốn ở bên nhau mà không xảy ra chuyện đó thôi, liệu tôi có bị bệnh gì không hay do tôi chưa muốn anh làm chồng nên tôi như vậy.
Nếu cứ như vậy làm sao tôi sống được thoải mái khi lấy anh. Tôi mệt mỏi quá, còn biết bao hoài bão tôi muốn làm, vì chuyện này mà tôi chán nản quá. Giờ đây tôi ngồi tự trách mình đã sống buông thả quá nên ra thế này đây. Nếu tôi không lấy anh sau này không có ai chấp nhận được cái quá khứ ghê tởm của tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bỏ dở "cuộc yêu"... Đang say đắm, ngây ngất trong cơn yêu đương cuồng nhiệt, bất chợt cô thảng thốt đẩy anh ra... Chúng mình đã xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Chính cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô được yêu thương là khi nào? Đứng dậy sau một tình yêu và niềm tin tan vỡ, cô mang theo vết thương rất sâu...