Khi chồng có một không hai…
Nghe tin năm năm sống với nhau mà chồng chưa một lần to tiếng quát vợ, quên cả mật khẩu thẻ ATM mà ai nấy trợn mắt không tin, còn kết luận chồng là của quý hiếm, có một không hai, chẳng giống người thường, nói rõ hơn là… hâm!
Cũng do chồng nhất quyết không mua chiếc mũ bảo hiểm chính hãng còn mới, rất tốt mà rẻ hẳn một nửa, chỉ vì biết đó là đồ ăn cắp, mua thế khác gì tiếp tay cho phường vô lương.
Công ty nhờ đi mua hộ ít đồ mà chồng chẳng biết “gửi giá” vào hóa đơn, làm mấy cô phòng kế toán cứ ngặt nghẽo cười bảo: “Của chùa mà làm khách sạch ruột, hâm quá!”. Chồng luôn nói, thứ ấy chẳng phải của mình tham làm gì, khéo còn mất nhiều hơn.
Và càng ngày chứng hâm của chồng càng nặng, khi thi thoảng lại rình rập hôn trộm vợ một cái, đi ngoài đường lúc nào cũng phải nắm tay vợ khư khư như khẳng định chủ quyền.
Cứ đúng mười giờ bất kể đang làm gì vợ cũng bị chồng kêu đi ngủ: “Để anh còn ôm, vắng vợ ngủ thế nào được”.
Ảnh minh họa
Nhân ngày con về chơi với ông bà, chồng hì hụi bơm chiếc xe đạp từ thời lãng mạn của vợ, hai vợ chồng đèo nhau quanh thành phố, kẽo kẹt suốt từ bảy giờ tối đến mười giờ tối, mệt mà vẫn véo von: “Nhớ khi xưa anh chở em… Nhớ khi xưa bao mộng mơ…”. Làm sao mà vợ quên được.
Video đang HOT
Chồng cấm vợ không được nhuộm và làm tóc quăn, “Hay ho gì mà đổ một đống hóa chất lên đầu”, chỉ được cắt ngắn hoặc để dài thôi, rốt cuộc vợ nổi bần bật giữa công ty vì duy nhất có mái tóc đen óng. Hôm vợ cắt tóc mới, chồng bước vào nhà cất tiếng “Hú u” vợ chạy ra vờ hỏi, “Anh tìm ai?”. Chồng lại chớp chớp mắt nom vẻ rất ngây thơ: “Cô tiên nào lạc vào nhà tôi thế này”, vợ cười hí hí, “Gớm, sến rợn người!”, nhưng thực ra thì thích lắm, vợ biết chồng rất hâm và rất biết nịnh vợ mà.
Chồng chứng kiến cảnh vợ vật vã sinh hạ con mà toát mồ hôi, rưng rưng thương vợ, nên cứ luôn dặn “đẻ một đứa thôi em ạ” và giành việc kế hoạch hóa gia đình về phía mình, điều mà hiếm người chồng nào tự nguyện “cáng đáng”.
Chồng còn rất thích ngồi dựa vào lưng vợ đọc lại những lá thư ngày trước vợ gửi và cười khúc khích, song nhất quyết không nói cho vợ biết là cười cái gì.
Thi thoảng lại gửi qua điện thoại cho vợ một bài hát tình tứ, có lúc chồng nhắn tin rõ tếu, làm vợ tủm tỉm cười, khiến mấy cô đồng nghiệp cứ ngỡ vợ đang có bồ. Vợ không dám kể là của chồng gửi, kẻo họ lại thở dài, nhắc lại biệt danh của chồng.
Cứ về nhà là chồng hỏi tíu tít để vợ phải kể chuyện vui xảy ra ở công ty, chồng cũng hồi đáp bằng những mẩu tin hài hước về phòng chồng, chồng nói đó là giây phút giao lưu và giao tâm, để biết về những gì đang diễn ra quanh người bạn đời, rất cần thiết nên bận mấy cũng không được bỏ qua.
Chồng biết sửa chữa đồ điện và máy tính, những khi gặp trục trặc tưởng phải mang qua tiệm ngay, thế nào mà chồng hí hoáy một lát lại thấy chạy ro ro, vợ gặng hỏi xem hỏng nặng không, để học mót, lần sau có vướng lỗi ấy thì khỏi phiền đến chồng, vậy mà chồng như hâm, toàn giấu nghề, để lúc nào vợ cũng phải cần chồng như cây cần nước.
Song, chồng hâm thế chứ hâm gấp vài lần thế vợ cũng vẫn yêu nhiều.
Theo VNE
Mong được thứ tha
Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Tôi vẫn cần lắm, một bờ vai để tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng tôi bước đi. Tôi vẫn cứ yêu anh như ngày đầu mình bên nhau.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi là kỷ niệm một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, vậy mà tôi và anh đã không còn đi chung một con đường. Đến tận bây giờ, thật sự tôi không biết lý do vì sao đã đẩy anh và tôi xa nhau như vậy? Thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi biết mình đã sai rất nhiều, cứ mắc sai lầm này đến sai lầm khác, tôi đã cố gắng thay đổi nhiều lắm nhưng phải làm sao để anh không phải như vậy nữa? Tôi có nên tiếp tục níu giữ hay đành buông tay anh ra để anh thoải mái hơn?
Anh đã thay đổi rất nhiều, không còn muốn cho tôi một cơ hội, anh đã không tin tôi như trước đây nữa rồi. Thời gian gần đây, tôi luôn là người chủ động xin anh hãy cho mình thêm một cơ hội nữa thôi nhưng anh luôn là người muốn dừng lại với tất cả những lý do mà anh đã nói với tôi, anh thật sự muốn buông tay tôi ra. Có lẽ nào anh đã hết yêu tôi thật rồi sao?
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau là cả một câu chuyện dài. Nói chính thức là một năm nhưng trước đó là cả một quãng thời gian dài yêu trong thầm lặng. Anh đã từng yêu say đắm một cô gái khác ...trước tôi. Họ yêu nhau rất nhiều, anh dành cho cô ấy một tình yêu thuần khiết và say đắm nhất, để rồi, bất chợt một ngày, cô ấy nói với anh rằng cô ấy sẽ kết hôn với người yêu cũ của cô ấy, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu anh, chỉ mượn anh để quên người cũ đó, nhưng nay người cũ trở lại, cô ấy xin anh cho cô ấy trở về đúng với trái tim cô ấy. Anh đã chẳng nói gì, chấp nhận buông tay và tôi biết sự đau khổ của anh.
Anh là anh khoá trên của tôi, là thần tượng của tôi. Là thần tượng thôi vì tôi biết anh đã có người yêu nên biết chắc tình cảm đó không nên lớn thêm nữa. Tối hôm đấy, như thường lệ, vừa thấy anh onl yahoo, tôi buzz ngay để hỏi chuyện câu lạc bộ (tôi với anh ở cùng câu lạc bộ tiếng Trung ở trường). Anh không trả lời, tôi buzz thêm lần nữa. Anh chuyển sang chế độ busy và để một cái stt: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi giật mình và biết là có chuyện không hay, vì anh là người chưa bao giờ để stt yahoo cả.
Tôi vội vã phóng xe qua nhà anh và lôi anh ra quán bia gần đó. Anh em chúng tôi thường đùa nhau, nên giải quyết nỗi buồn bằng bia vì uống vào là dễ ra ngay, thoải mái, khỏi ấm ức. Anh ngồi im, chẳng nói gì. Anh kể chuyện anh đã bị người đàn bà đó phũ như thế nào, rồi...anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy đàn ông khóc. Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Từ giờ phút đó, tôi mặc định anh là người yêu của tôi, dù anh chưa chính thức nói ra bất cứ điều gì. Với tôi, anh im lặng là đồng ý rồi.
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. Dù đôi lúc hình ảnh người cũ hiện lên rõ quá, anh ôm chặt lấy tôi, tôi cũng ôm anh để anh biết đó chỉ là quá khứ, tôi đang là hiện tại. Rồi một ngày anh nói yêu tôi. Anh bảo với tôi anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, và anh bảo trái tim anh giờ chỉ có tôi. Tôi nhớ, đó là một ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Anh rất yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó trong từng cử chỉ và ánh mắt của anh. Anh luôn yêu tôi hết mình, vì anh bảo muốn bù đắp cho tôi hai năm về trước. Tôi ra trường, được nhận ngay vào một tập đoàn lớn làm việc. Công việc đã chiếm phần lớn theo gian của tôi. Anh bắt đầu giữ tôi thật chặt, bắt đầu quản lí tôi. Tôi mệt mỏi đến nghẹt thở.
Mối quan hệ xã hội của tôi tăng lên nhiều và tôi được tiếp xúc với nhiều anh chàng giỏi giang và thành đạt. Tôi bắt đầu xiêu lòng với Lâm, một đối tác của công ty tôi. Cái vẻ lãng tử và thành đạt của anh cứ như bỏ bùa tôi và tôi bắt đầu cau có với tình yêu của mình.
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. Tôi sợ hãi và chẳng biết giải thích với anh thế nào. À không, tôi chẳng có gì để giải thích. Tối đó, anh để lại một stt từ rất cũ: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi thấy mình nghẹt thở. Có gì đó ùa về, tôi khóc và chạy đến nhà anh. Anh mở cửa, chỉ đợi có thế, tôi lao vào ôm chầm lấy anh, tôi rối rít xin lỗi anh, anh đẩy nhẹ tôi ra. Chẳng nói gì, vẫn là cái im lặng như vài năm về trước.
Cả tuần nay anh không nói gì với tôi, anh tránh tôi như tránh tà, anh còn chán không thèm nhìn vào mắt tôi, anh còn chán đến độ còn không về nhà. Mặc tôi cầu xin, mặc tôi khóc lóc, mặc cho tôi van nài, anh không có lấy một sự bao dung cho tôi. Tôi biết tôi có lỗi với anh nhiều lắm, nhưng tôi cũng yêu anh nhiều lắm.
Hôm qua tôi bảo anh: "cho em một cơ hội để sửa sai đi anh, nếu không em chết mất". Anh lạnh lùng đáp: "Vậy thì chia tay đi". Tôi không muốn thế, ba năm của chúng tôi không đủ để anh tha thứ cho tôi một lần hay sao? Biết anh chưa yêu tôi, tôi vẫn sẵn sàng ở bên anh đấy thôi. Tôi phải làm sao đây? Tôi ân hận lắm. Nếu anh không tha thứ cho tôi, chắc tôi không sống nổi mất. Xin anh !
Theo VNE
Một ngày ta suy tư Tâm hồn ta là những tổn thương mà chính ta cũng thấy ghê sợ bản thân mình. Đã bao lâu rồi ta sống trong cô đơn ta cũng chẳng nhớ nữa... 5 năm, 6 năm hay nhiều hơn thế. Ta chẳng dám hờn trách số phận hay hờn trách ai... bởi đơn giản đó là con đường ta đã chọn, đã sống hết...