Khi chồng “có họ” với Hoạn Thư
Dù không làm điều gì khuất tất nhưng nhiều bà vợ vẫn bị chồng ra sức giày vò tinh thần bằng bản tính ghen tuông thừa hưởng từ “họ hàng” Hoạn Thư.
Xưa nay, máu ghen tuông thường được “ưu ái” dành phần nhiều cho phụ nữ. Nhưng trên thực tế vẫn không ít cánh mày râu dường như có họ hàng với Hoạn Thư.
Vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, Kim (Cầu Giấy, Hà Nội) đã nhấp nhổm đi về. Trong khi bạn bè đều tới từ sớm nên ai cũng chê trách việc Kim đến muộn. “Cả năm mới họp lớp Đại học một lần, mình đã nhắc mail và điện thoại cho tất cả mọi người từ cách đây cả tuần lễ, vậy mà có bạn vẫn không thể sắp xếp được là thế nào. Nếu bạn nào cảm thấy không thoải mái thì có thể không cần đến, cả lớp không muốn để bạn phải khó xử” – Lơp trưởng tuyên bố trước đông đủ cả lớp, khi thấy Kim đến.
Tuy không chỉ đích danh nhưng ai cũng đoán được câu nói đó được dành cho Kim nên đều quay sang nhìn cô ái ngại. Chỉ có vài cô bạn thân thì hiểu và hết sức thông cảm. Không phải Kim không muốn góp vui cùng bạn bè, mà chỉ bởi trót lấy phải ông chồng có “họ hàng” với Hoạn Thư.
Sáng nào cũng vậy, hai vợ chồng cùng dậy, cùng đi ăn sáng và chồng Kim lại đưa vợ đi làm. Đều như vắt chanh, lịch tiếp diễn cả 30 ngày trong một tháng, 4 năm kể từ khi cưới. Lấy lý do là đi cùng một xe cho tiết kiệm xăng, nhưng Kim thừa hiểu là do anh chồng muốn quản lý vợ. Chứ cơ quan hai người ngược đường cả 5 cây số, Kim làm kế toán, thi thoảng vẫn phải chạy lên cục thuế làm giấy tờ, toàn phải mượn xe chị đồng nghiệp, nay mượn người này, mai quay sang người khác. Trong khi, xe Kim vứt xó ở góc nhà.
Kim đến khổ sở vì trót lấy phải ông chồng ghen tuông quá độ (Ảnh minh họa).
Ngày mới cưới, có lần Kim cũng bàn bạc với chồng về việc đi lại không hợp lý, thì chưa dứt câu, chồng Kim đã gạt phăng đi: “Em làm văn phòng, mấy khi phải đi ra ngoài đâu mà cần đi riêng. Hay là em muốn tự do hẹn hò với người khác, thì từ mai em cứ lấy xe đi, anh không cấm cản”. Nói xong, chồng vùng vằng bỏ cơm cả tuần lễ, khiến Kim phải quay ra nịnh nọt đến khổ sở. Thôi thì, đành sống chung với lũ, lâu dần Kim cũng coi việc lúc nào cũng có chồng đưa đi thành thói quen.
Video đang HOT
Chỉ có điều, từ ngày lấy chồng, Kim gần như đoạn tuyệt với bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới. Ngay cả mấy cô bạn gái thân, ai trót mời Kim đi café hay tham gia tiệc tùng gì đấy một lần, lần sau đều lắc đầu lẽ lưỡi không dám mời lại. Ai đời, mời đi sinh nhật toàn các mẹ, các chị, tự nhiên lòi đâu ra một ông cục cằn, cả buổi không buồn nói câu nào, chỉ chăm chăm soi hành động của bạn vợ.
“Mình thực sự thấy nản khi chồng quá ghen tuông như vậy, từ lâu rồi, thậm chí mình còn chưa có lấy một lần đi uống café sáng đúng nghĩa với bạn. Toàn tranh thủ, nói dối là đi chợ hay sang nhà ngoại rồi tạt ngang 15, 20 phút đã phải chuồn về, sợ chồng phát hiện ra thì lại rách việc. Cũng may là vợ không phải xinh đẹp thuộc hàng Hoa hậu, chứ không thì chắc chồng cấm cửa cả đời luôn”, Kim rầu rĩ.
Cũng chung cảnh ngộ như Kim, Linh (Thường Tín) luôn nằm trong danh sách đen của bạn bè, đồng nghiệp trong các cuộc tụ tập, bởi chẳng ai muốn chuốc lấy rắc rối vào người. Thành – chồng Linh có máu ghen ghê gớm. Anh tuyên bố thẳng thằng trước bạn bè chung từ khi cưới Linh về rằng khi yêu thì không nói nhưng đã lấy nhau rồi, Linh sẽ là “của riêng” của Thành, bất kỳ ai muốn nếm mùi đau khổ thì cứ dại dột động tới Linh!
Nói là làm, Thành triệt để thực hiện kế hoạch giữ vợ, bất kỳ đi đâu làm gì cũng yêu cầu vợ phải báo cáo, thậm chí căn đúng giờ, khi chưa thấy vợ về là tự động gọi điện thoại nhắc.
Linh làm marketing cho một công ty nước ngoài, khá quảng giao lại cư xử khéo léo, nhiệt tình nên rất được lòng sếp và đồng nghiệp. Giữa giờ làm, cả phòng rất hay rủ nhau đi café “chém gió”, tiện thể bàn bạc công việc.
Có lần, Linh và một đồng nghiệp nam xuống quán café trước cổng công ty ngồi đợi trước, khi đang ngồi nói chuyện rôm rả, bỗng Thành xông vào, gây sự với anh bạn kia, với lý do “dám động chạm tới vợ mình”. Hóa ra là vì Thành đến từ trước, đúng lúc nhìn thấy anh đồng nghiệp đưa tay gỡ chiếc lá nhỏ vô tình nằm trên tóc Linh, khiến ông chồng sẵn máu Hoạn Thư lại càng nổi cơn ghen. Lúc sau, cả phòng phải xúm vào khuyên can, giải thích mãi thì chuyện mới tạm êm xuôi, Thành chịu ra về trong cơn hậm hực.
Sau vụ “ghen hụt” đó, Linh bỏ hẳn thói quen đi ăn với đồng nghiệp, lấy lý do là nấu cơm mang từ nhà đi cho đảm bảo, dù ai cũng biết tỏng rằng cô sợ ông chồng lại bất chợt đến đánh ghen thêm lần nữa.
Lần khác, Linh nhằm lúc chồng vui vẻ nên “xin phép” đi sinh nhật con anh bạn học chung Đại học. Không biết nghĩ thế nào mà Thành lại đồng ý , không quên dặn vợ về đúng giờ. Y lời chồng, đúng 10h tối, Linh cáo từ bạn trở về nhà, chẳng ngờ lúc đó mới nhận ra lốp xe xẹp lép. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì một anh trong nhóm khách mời nhìn thấy, vui vẻ dắt xe đi tìm nơi vá xăm trong đêm hôm, lại còn nhiệt tình đi cùng một đoạn.
Vừa đến đầu đường rẽ vào nhà, Linh tái nhợt khi nhận ra bóng dáng quen thuộc của chồng đang đứng trên vỉa hè. Cô vội vàng quay ra “đuổi khéo” anh bạn tốt tính, nhưng Thành đã nhanh chân hơn, nhận ra sự có mặt của “vệ tinh lạ”. Trong bóng tối, Linh lao xe đến chắn ngang trước mặt chồng, miệng hét lên cảnh báo anh bạn nọ. Thành thì ra sức chửi bới, nhục mạ vợ, lại còn đòi “dọa giết” khiến anh kia mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu xe phóng thẳng không dám ngoái nhìn lại.
“Sau lần đó, chồng tôi càng được thể nghi ngờ vợ, mặc dù tôi đã giải thích rõ ràng, còn nhờ anh bạn chủ nhà gọi điện lại nói thêm vào. Nghĩ lại đến giờ vẫn sợ, lúc ấy mà tôi không cản kịp thì có khi đã xảy ra tai họa lớn”, Linh lắc đầu ngán ngẩm.
Theo VNE
Người đàn bà cười
Mọi người cố nhịn cười còn thị lại phấn khởi cười suốt. Lần đầu tiên thị cười "thoải mái" như thế vì có hàm răng mới. Hơn nữa đây lại là ngày mà gần 40 năm qua thị chờ đợi: Ngày thị lấy chồng.
Cả làng được phen choáng váng khi thị trở về sau chuyến lên thủ đô thay hàm răng mới. Mọi người vốn đã quen với hàm răng vổ của thị bao nhiêu năm qua. Chẳng hiểu sao 4 chị em của thị đều xinh xắn, dễ thương, duy chỉ có thị không chỉ "tươi quá quy định" mà đường nét góc cạnh chả thứ gì hòa hợp. Có lẽ cũng bởi thế mà gần bước sang tuổi 40 thị vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ngày thị còn trẻ, bạn bè thường trêu "Sau mày tính hôn người yêu thế nào?". Thị đáp chẳng cần đắn đo: "Không hôn trực tiếp thì hôn gió, chả sao". Khổ một nỗi, bao nhiêu năm qua đến cả một nụ hôn gió thị cũng chẳng kiếm được chàng trai nào muốn nhận.
Trời sinh thị "tươi tắn" nên lúc nào thị cũng cười. Thị ý thức được "vẻ đẹp" của mình. Thị có cái ham muốn hừng hực của một người đàn bà ế. Nhưng lại có cái kiêu kì, khinh khỉnh của một người đàn bà có học. Nhiều gã trai làng cho rằng thị xấu giờ có thằng sờ tới là mừng lắm nên giở trò sàm sỡ, bờm xơm, cợt nhả. Thị lớn tiếng quạc lại không chút nể nang:
- "Đồ vô văn hóa, tưởng chị đây thèm cái loại người như mày hả! Mày còn lâu mới xứng được với chị, chị chả thiết".
Mọi người thấy thế cười nghiêng ngả. Người cười tên bị làm cho bẽ mặt, người cười sự hống hách của thị. Thị chả quan tâm. Thị vẫn tuyên bố "Không tìm được người xứng đáng, thà ở vậy còn hơn".
Ở thị, người ta thấy một lòng yêu sống bản năng, không lo sợ trước cuộc đời, không âu sầu oán trách số phận. Thị chấp nhận cuộc đời và đón nhận mọi thứ trong lạc quan. Thị ham học hỏi, hiểu biết khá nhiều và là người có tấm lòng chân thật. Ẩn sau cái vẻ bề ngoài "hâm hâm" và xấu của thị là cả một tâm hồn đẹp mà nếu ai đó không dành thời gian để hiểu sẽ khó mà nhận ra. Thị cầm tiền đi chợ nhưng nếu giữa đường gặp ăn xin là thị cho hết với lí lẽ:
- "Nếu người ta là ăn xin thật, mình không cho thì thật tàn nhẫn. Còn nếu người ta là ăn xin giả thì việc chường mặt đi xin cũng là đáng thương rồi. Coi như xem kịch trả tiền".
Thị tốt một cách kì lạ. Bất kì người nào trong làng, thân hay quen sơ sơ thậm chí chả biết tuổi tên, gặp việc gì cần giúp đỡ là thị giúp. Nhiều bữa giúp người ta xong, mệt người còn mất của, nhưng thị vẫn thấy vui. Thị bảo "Miễn mình vui, người ta vui là được. Đời sống được bao lâu, thấy vui thì làm".
Rồi thị gặp anh. Anh góa bụa, vợ mất sớm. Thị gặp anh ở chùa, trong ngày rằm. Thị vẫn lên chùa thường xuyên để giúp chùa quét dọn sân vườn. Hỏi thăm biết anh lên chùa để thắp nén hương cầu khẩn cho người vợ quá cố, thị rưng rưng xúc động. Gần một năm qua đi, thị và anh gặp nhau đều đặn vào mỗi ngày rằm, mồng một. Hơn một năm sau anh mới ngỏ ý đón thị về sống cùng một nhà, vui lúc về già cho đỡ cô quạnh. Thị chẳng đắn đo, đồng ý luôn. Còn bảo: "Thấy anh tốt bụng, hiền lành hợp với yêu cầu của em nên em đồng ý".
Thế là thị cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chưa hết, thị còn "hào phóng" chi một khoản tiền dành dụm được đi thẩm mĩ viện, thay toàn bộ hàm răng "quá khổ" của mình. Hỏi lí do thì thị bảo: "Gặp được người đàn ông tốt, yêu mình nên muốn được hôn thật chứ không hôn gió". Ai cũng phải cười ra nước mắt trước cái căn nguyên "thật như đùa" của thị.
Thị nhận lời anh vì anh là người đàn ông chừng mực, không vồ vập, cũng không nhìn vào cái vẻ bề ngoài của thị mà đánh giá. Anh "cố tìm mà hiểu" cái bản chất tốt đẹp trong thị. Thị không ham hố giàu sang, tiền bạc, thị chỉ cần có một mái ấm, một người chồng để mình yêu thương, một đứa con để hi vọng, một tổ ấm để sớm tối quây quần. Tất cả những cái đó thị gọi là hạnh phúc. Với thị mọi sự phù phiếm xa hoa, mọi cám dỗ vật chất chẳng nghĩa lí gì. Còn anh yêu thị có lẽ cũng vì thấy được cái lòng tốt nguyên thủy của thị, không tính toán, suy bì thiệt hơn, làm mọi việc đơn giản chỉ vì "Thấy cần phải làm thôi".
Ngày cưới, thị cười suốt. Trông thị xinh đáo để. Thi thoảng thị không ngần ngại đặt một cái hôn lên má chồng rồi cười tít mắt. Có ai đó nói bâng quơ trong đám cưới: "Nhìn họ thấy cuộc đời thật hiền".
Theo VNE
Gặp lại Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi. Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời...