Khi cảm thấy chán chồng và ngán ngẩm hôn nhân, hãy đọc thật kỹ câu chuyện này
Tôi tin như thế vì tôi đã và đang trải qua giai đoạn khủng khiếp như thế cho cuộc hôn nhân chỉ mới 2 năm của mình.
Chồng tôi là một kỹ sư chuyên nghiệp. Tôi yêu anh vì sự điềm tĩnh, đứng đắn, chín chắn và tôi yêu cái cảm giác ấm áp mỗi khi tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh.
Ba năm hẹn hò và giờ đây, sau hai năm kết hôn, tôi thừa nhận mình mệt mỏi. Những điều tốt đẹp ở anh khiến tôi yêu say đắm trước kia, giờ trở thành nguyên nhân của những cảm giác bồn chồn, bất an trong tôi. Tôi là một người phụ nữ đa cảm và cực kì nhạy cảm khi nói đến mối quan hệ và tình cảm của chúng tôi.
Tôi khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, hệt như một bé gái ước ao được cho cây kẹo mút ngọt ngào. Chồng tôi thì hoàn toàn trái ngược, anh không có sự nhạy cảm, không có khả năng mang đến sự lãng mạn trong cuộc hôn nhân đang thiếu thốn của chúng tôi.
Một ngày nọ, tôi quyết định nói với anh về quyết định của mình. Ly hôn!
“Tại sao?”, anh hỏi và không giấu được cú sốc trước quyết định của tôi. “Em mệt mỏi, không phải cái gì cũng có lý do đâu!”, tôi nhẹ nhàng trả lời. Anh đã giữ im lặng suốt cả đêm, chìm sâu trong những suy nghĩ với điếu thuốc trên tay, hết điếu này đến điếu khác. Cảm giác thất vọng lúc này trong tôi liên tục tăng cao. Ngồi ở đây là một người đàn ông thậm chí không thể diễn tả cảm xúc rối bời của mình, tôi có thể hi vọng gì hơn ở anh nữa? Nhưng rồi cuối cùng, anh đã lên tiếng hỏi: “Anh có thể làm gì để thay đổi quyết định của em?”.
Video đang HOT
Tôi khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, hệt như một bé gái ước ao được cho cây kẹo mút ngọt ngào. Chồng tôi thì hoàn toàn trái ngược, anh không có sự nhạy cảm, không có khả năng mang đến sự lãng mạn trong cuộc hôn nhân đang thiếu thốn của chúng tôi. (Ảnh: Internet)
Người đời nói đúng, rất khó để thay đổi tính cách của một người, và tôi đoán rằng tôi đã bắt đầu mất niềm tin vào anh. Nhìn sâu vào mắt anh, tôi chậm rãi trả lời: “Câu hỏi này, nếu anh có thể trả lời và thuyết phục trái tim em, em sẽ thay đổi: Em muốn một đóa hoa ở trên vách núi mà nếu hái nó, anh sẽ chết. Liệu anh có lấy nó cho em?”, “Anh sẽ trả lời em vào ngày mai”, anh nhẹ nhàng đáp trả. Hi vọng của tôi bắt đầu chìm dần như chiếc tàu thủng giữa biển khơi khi nghe câu trả lời của anh.
Sáng hôm sau tôi thức dậy và chẳng thấy chồng đâu cả. Nhìn quanh quất, tôi phát hiện mẩu giấy được anh viết nguệch ngoạc đặt dưới ly sữa của tôi: “Em yêu, anh không mang đóa hoa đó về cho em nhưng hãy để anh giải thích rõ hơn…”, những câu chữ đầu tiên đã làm tim tôi tan vỡ nhưng vẫn cố gắng tiếp tục đọc những dòng tiếp theo.
“Khi sử dụng máy tính, em đã làm rối tinh rối mù mấy phần mềm trên máy. Em khóc và anh phải để dành đôi tay để khôi phục mấy chương trình đó. Em luôn quên chìa khóa nhà và anh phải để dành đôi chân để về sớm hơn, mở cửa cho em. Em thích du lịch nhưng luôn lạc đường ở mỗi thành phố mới, anh phải luôn để dành đôi mắt và chỉ đường cho em. Em hay bị chuột rút mỗi khi “đèn đỏ” ghé thăm và anh để dành đôi tay để xoa dịu cơn đau của em.
Em thích ở trong nhà, anh luôn lo rằng em có thể mắc phải chứng tự kỉ ở trẻ con. Anh luôn phải để dành miệng liên tục để chọc cười em, kể những câu chuyện cho em bớt buồn chán. Em luôn nhìn chằm chằm, “dí mắt” vào máy tính, điều đó chẳng tốt cho mắt của em. Và anh phải để dành đôi mắt để khi chúng ta già, anh có thể giúp em làm móng tay, nhổ những sợi tóc bạc. Để anh và em có thể nắm tay nhau đi dạo dọc bờ biển, để em được tận hưởng ánh nắng mặt trời, bãi cát đẹp đẽ và nói cho em biết màu sắc của những đóa hoa đẹp như sự trẻ trung trên gương mặt em vậy. Vì vậy, em yêu, cho đến khi anh chắc chắn rằng có ai đó yêu anh hơn em, anh sẽ không hái đóa hoa đó và chết đâu…”.
Nước mắt tôi rơi lã chã trên lá thư làm nhòe đi những dòng chữ thân thương của anh. Rồi tôi vẫn cố đọc tiếp: “Giờ em đã đọc xong câu trả lời của anh. Nếu hài lòng, em hãy mở cửa bởi anh đang ở trước cửa nhà mang chiếc bánh mì em yêu thích và ly sữa tươi cho em đây”. Tôi lập tức lao ra cổng, nhìn thấy gương mặt lo lắng của anh, tay vẫn nắm chặt bánh mì và sữa…
Giờ thì tôi đã chắc chắn rằng không ai yêu tôi hơn anh và quyết định đặt đóa hoa đó một mình.
Cuộc sống là thế, tình yêu là thế. Khi một người được bao bọc bởi tình yêu, cảm giác hứng thú sẽ dần mất đi và ta sẽ có xu hướng bỏ qua tình yêu đích thực. Tình yêu xuất hiện ở muôn hình vạn trạng, thậm chí nó sẽ rất nhỏ để thấy. Chẳng bao giờ có được một hình mẫu tình yêu chuẩn. Hoa, quà, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là bề nổi của một mối quan hệ thôi mà bên dưới chúng là chỗ đứng của một tình yêu chân thật. Đó là cuộc sống và tình yêu của chúng ta đó.
Theo Phununews
Không phải nước mắt, đàn bà thế nào thì đáng sợ nhất?
Có người nói đàn bà sợ nhất khi họ khóc, nhưng thực ra còn khóc là còn vương. Họ thực sự đáng sợ khi im lặng và bất cần.
Có người nói với tôi, cái họ sợ nhất ở một người đàn bà, là những giọt nước mắt. Nhưng tôi lại nghĩ khác, đàn bà trở nên đáng sợ nhất là khi họ rơi vào trạng thái bất cần. Khi giọt nước mắt cũng dần trở nên xa xỉ, đàn bà điềm tĩnh đón nhận mọi biến cố đến với đời mình một cách vô thức, đó cũng chính là lúc không một người đàn ông nào, dù tốt và chân thành đến đâu đi chăng nữa, có thể lay chuyển được tảng băng giá buốt vây lấy trái tim họ.
Là đau lòng, là tủi thân, là muôn vàn thứ vô hình vạn trạng. Thế mà vẫn cứ mạnh mẽ đi hết năm tháng ấy, chẳng níu kéo lấy một lần. Bởi có lẽ có níu kéo cũng vậy, chi bằng lặng thinh, xa nhau bình thản như thế.
Đàn bà như con mèo, có lúc rất đáng yêu, có lúc rất hung dữ. Vuốt ve che chở thì ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ta. Nhưng chỉ cần xua đuổi, com mèo hiền dịu đó sẽ giơ vuốt, nhe nanh tấn công ngay thôi!. Đàn bà là thế, họ dịu dàng bao nhiêu thì họ sẽ càng tàn nhẫn bấy nhiêu, Sư trơ vê cua môt ngươi đan ba không đơn thuân như nhưng ngươi đan ông. Khi đan ba ho quay lai thương ho đem theo nhưng vu khi huy diêt, nhe thi thương long, năng thi mât "xac".
Vậy đàn bà thế nào thì đáng sợ nhất? Không phải khi họ khóc, không phải khi họ si tình, mà là khi họ vô tình, im lặng và bất cần.
Đừng bao giờ nghĩ đàn bà thì không thể lạnh lùng, cho dù trước đó họ yêu bạn thế nào, thương bạn thế nào, thì khi chạm đến tận cùng nỗi đau, họ sẽ cho bạn thấy, họ còn dư sức khiến bạn phải bất ngờ, phải thoảng thốt. Chẳng thế mà đã từng có câu: "Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất ở nơi tấm lòng".
Tuổi xuân của mỗi người quá ngắn ngủi cho việc dằn vặt và trách móc chính mình hay ai đó. Khuếch đại nỗi đau không mang lại hạnh phúc, chỉ mang lại sự chán chường và thất vọng cho chính mình và những người xung quanh mà thôi. Rồi họ sẽ từ bỏ một kẻ suốt ngày đắm chìm trong những nỗi buồn xưa cũ để đi tìm hạnh phúc của riêng họ, chỉ còn một kẻ cứ mãi buông mình rơi xuống vực thẳm của nuối tiếc thê lương, không bao giờ chạm đáy.
Theo Phununews
Chấp nhận tuyệt tự để cưới vợ vô sinh, sau 5 năm vợ lại đẻ sòn sòn 3 đứa con Chấp nhận dòng họ sẽ tuyệt tự để cưới cô vợ vô sinh về ngay khi bị cả nhà ngăn cấm, nào ngờ nhờ vợ mà sau 5 năm tôi đã có 3 con đủ nếp đủ tẻ đến khó tin. Ngày Tú đưa Liên về nhà ra mắt và xin bố mẹ cho cưới, cả nhà ai nấy cũng tức giận và...