Khi bố mẹ chồng không muốn cho cháu về ngoại
Cả chồng tôi và bố mẹ chồng tôi có tư tưởng không muốn cho cháu về ngoại, chỉ cần nói về ngoại là nổi khùng lên.
ảnh minh họa
Tôi sinh em bé được hơn 7 tháng rồi. Trước khi sinh con tôi đi dạy nhưng chỉ là dạy hợp đồng. Cơ chế xin việc khó nên tôi không thi được vào biên chế vì vậy sinh em bé xong là ở nhà luôn.
Tôi xác định khi con lớn đi làm thì cũng chỉ làm công nhân thôi. Nhưng trớ trêu, sau khi sinh xong tôi lại bị một số bệnh liên quan sau sinh: Nào là bị trĩ, loét ống hậu môn (do khi sau sinh có mỗi mình tôi chăm con, không kiêng khem, gần đây tôi mới chuyển về sống chung với bố mẹ chồng, còn chồng thì đi làm xa).
Hiện nay tôi vẫn còn bị trĩ nhưng bác sĩ bảo do tôi vẫn đang cho con bú nên không được cắt. Thấy con mình cũng đã lớn mà đúng lúc này em họ tôi muốn tìm người quản lý cây xăng hộ để trông coi sổ sách. Tôi cũng muốn đi làm nên có xin phép ông bà nội gửi cháu để đi làm. Ông bà không cho gửi còn làm ầm lên, nói tôi ngu …
Video đang HOT
Bố mẹ chồng tôi lấy lí do cháu còn nhỏ, bé, bảo được một năm mới cho gửi. Bên cạnh đó mẹ chồng tôi lại gọi điện bảo với chồng tôi là ở nhà tôi cãi tay đôi với ông bà. Chồng tôi cũng muốn con được một năm rồi để tôi đi làm may gần nhà.
Trong khi đó, công việc sắp tới mà tôi có thể làm cách nhà vài cây và chỉ làm từ 7h sáng đến 5h chiều.
Trước đó, tôi cũng đã nói với chồng tôi về chuyện định đi làm thì anh nổi khùng bảo đợi một năm đi làm và từ hôm đó anh không thèm liên lạc với tôi, tôi gọi cũng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời lại. Tôi định gửi cháu về bà ngoại để đi làm. Bà ngoại cũng có ý nói ông bà nội bận thì để bà bế cháu cho tôi.
Còn về phần chồng tôi, khi nghe mẹ chồng tôi gọi điện bảo tôi cãi nhau tay đôi với ông bà, anh không gọi hỏi tôi tình hình thế nào mà anh gọi điện thẳng cho mẹ đẻ tôi bảo tôi cãi tay đôi với mẹ chồng rồi bảo nếu kiên quyết đi làm thì trả con lại cho anh ta. Mẹ tôi hỏi liệu chồng tôi có đi làm nuôi hai mẹ con tôi không thì anh nói với mẹ tôi sẽ nuôi được một năm rồi cho đi làm may.
Cả chồng tôi và bố mẹ chồng tôi có tư tưởng không muốn cho cháu về ngoại, chỉ cần nói về ngoại là nổi khùng lên, ngay cả đợt mới đẻ chồng đi vắng, tôi bảo chồng cho tôi về bà ngoại chăm vì có hai mẹ con mà cháu quấy, tôi lại đau nhưng chồng tôi nghe lời bố mẹ, kêu cháu nhỏ không cho về để ông bà nội chăm nhưng thực chất thì chả trông gì đến cháu.
Hiện nay, mẹ tôi có ý muốn bế hộ con để tôi đi làm nhưng cũng e ngại bởi chồng tôi gọi điện nói với bà như vậy.
Theo mọi người, tôi có nên bế cháu về bà ngoại trông hộ để đi làm không? Chứ bảo để vài tháng nữa tôi đi làm may thì tôi cũng không đồng ý vì tôi bị trĩ không nên ngồi nhiều. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Theo Giadinh.net
Sống độc thân, có gì là sai?
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một con đường sống khác nhau,hãy tin rằng em đang đi đúng đường cho dù con đường đó thật không dễ dàng...
Em vẫn nhớ như in ánh mắt của bố, của mẹ và của tất cả mọi người nhìn em khi em tuyên bố rằng suốt cả cuộc đời này em sẽ ở vậy. Em biết họ buồn nhiều lắm, khuyên nhủ nhiều lắm, nhưng biết sao được đây khi mà em đã quyết định là sẽ không thay đổi. Từ khi sinh ra em đã vậy rồi, ngang bướng và chỉ thích làm theo ý của mình, bố mẹ đánh mắng em cũng chỉ lặng lẽ khóc và chịu đựng. Em không nhận mình là một cô gái mạnh mẽ càng không cho mình quá giỏi giang. Em bình thường, yếu mềm như những người con gái khác. Chỉ là em không muốn chung sống cùng ai trọn đời, không muốn phải ràng buộc vào một mối quan hệ nhất định nào đấy.
Em chỉ muốn tự do, muốn được sống, được làm những gì mình thích. Người ta nói có phải em đi học xa nhà, ra chốn đô thị hiện đại mà đua đòi theo lối sống của phương Tây, của mấy người ngoài đó không? Nếu không phải như vậy cớ làm sao em lại muốn một mình đơn độc đi trên con đường đời ấy, cớ gì em lại nhất quyết không chọn cho mình một bến đỗ hạnh phúc và chấp nhận cuộc sống bình thường như bao người con gái khác. Tại sao em lại cứ phải làm khổ mình trong khi em có quá nhiều sự lựa chọn, đâu phải không ai yêu em, đâu phải không ai muốn lấy em. Vậy vì lý do gì mà em lại quyết định như thế hả em, vì sao lại khiến cho gia đình và những người yêu thương em phải buồn.
Đơn giản vì em thật sự thấy cuộc sống hiện tại vô cùng thoải mái, em vẫn đang làm việc đang sinh hoạt vô cùng điều độ đó sao?. Khi buồn em đi chơi, tụ tập bạn bè, em có vô vàn cách khác nhau để không phải dựa dẫm vào bất kỳ ai, hay bất kỳ người đàn ông nào cả. Em là một cô gái độc lập, có thể tồn tại giữa dòng đời xô đẩy này, hơn nữa em còn thấy vui vì những gì em đã và đang làm được. Chẳng phải em vẫn đang cống hiến hết mình cho đời cho đất nước đó hay sao? Vậy mà sao không ai ủng hộ cho quyết định của em, không ai đứng về phía em?
Em đã 28 tuổi rồi, giờ này để nói yêu có lẽ là điều gì đó còn xa sỉ hơn cả những thứ đắt tiền khác. Liệu rằng em có tìm được hạnh phúc thật sự hay cũng chỉ là những tình cảm thoáng qua, phút chốc vụt tan biến mất đi. Em hoàn toàn không muốn, không cần đến những tình cảm ấy. Em thấy rất ổn khi không có ai bên cạnh chăm sóc, lo lắng, em vẫn có thể tự lo cho cuộc sống của mình, vẫn thấy hạnh phúc đong đầy đó thôi.
Vì thế quyết định ấy của em, em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, em đã thật sự trưởng thành để có thể tự lo cho cuộc đời của mình. Và em mong em cũng sẽ được đồng ý, được ủng hộ như trước kia mọi người đã từng ủng hộ em...
Theo Guu
Mùa đông rồi, mình đừng chia tay nhé! Đông lạnh lắm! Đừng rời xa nhau, đừng chia tay nhau! Dù ở đâu, chỉ cần nghĩ rằng vẫn còn có anh, thế là đủ rồi! Em yêu anh nhiều, anh biết rồi chứ! Vậy là sang tháng 11 rồi! Cũng phải viết cái gì đó để chào mừng chứ nhỉ? Bắt đầu ngày đầu tháng bằng đợt gió mùa ùa về. Ngồi...