Khi bình yên, người ta vội quên người từng bên họ lúc giông bão
Có những người mình nguyện đi cùng họ lúc bão giông, nhưng lúc đã bình yên họ lại ở bên một người khác. Không thể trách người ta vội thay lòng, chỉ trách bản thân đã đặt niềm tin sai chỗ.
Có những tình yêu bắt nguồn từ sự hy sinh, có những niềm thương, bắt nguồn từ một cái nắm tay tin tưởng. Ngày hôm qua, khi chúng ta hoang hoải giữa những nỗi cô đơn và tìm hoài không thấy một bàn tay nắm chặt. Người ấy xuất hiện và rồi sẵn sàng đồng hành cùng chúng ta bước qua những khó khăn. Cùng chúng ta gây dựng sự nghiệp, cùng xây cho chúng ta một hạnh phúc vẹn tròn.
Người con trai đang đứng ở giai đoạn bắt đầu sự nghiệp, họ chưa có gì trong tay, hoàn toàn là những thất bại, mất mát, những niềm tin vỡ vụn mà tìm được một người con gái sẵn sàng ở bên cạnh, lo lắng, quan tâm, nhất định không rời xa, nhất định muốn cùng anh vượt qua tất cả, đó là sự may mắn mà đi tìm cả đời, có những người cũng sẽ không thể nào có được.
Người con gái chấp nhận hy sinh cả thanh xuân, họ dùng bản năng yêu thương để che chở người con trai mình yêu. Họ sẵn sàng đón nhận mọi cuồng phong của cuộc đời, chỉ để người đàn ông của mình bình yên, an tâm mà đi tiếp. Họ mặc mọi rào cản, mặc sự phản đối của mọi người.
Mặc t.iền tài, sự nghiệp, địa vị của anh chưa có gì. Họ tin tưởng vào sự chờ đợi và hy sinh của mình là xứng đáng. Họ cần nụ cười của người yêu, cần sự hạnh phúc của người ấy để thành động lực cố gắng mỗi ngày.
Suy cho cùng đàn bà vẫn là những người thiệt thòi trong tình cảm.
Để rồi bữa cơm không đủ ngon, áo chưa đủ đẹp, những ngày lễ, tết không quà cáp, không được ở cạnh người yêu. Là những đêm buồn thức trắng cũng chỉ để lo cho người con trai ấy, họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ buông tay đàn ông khi giữa chừng.
Thế nhưng đàn ông suy cho cùng vẫn chỉ là một giống loài kỳ lạ, họ nhận tất cả những yêu thương và hy sinh ấy như một lẽ tự nhiên phải có, họ không nghĩ mình phải cho đi, họ cũng chưa từng nghĩ đàn bà phải chịu đựng những gì.
Để rồi đến khi bình yên, người ta quên rằng có người đã đồng hành cùng mình lúc khó khăn, giông bão, thứ mà người ta vẫn bảo là “phụ tình”.
Đàn ông phụ tình xưa nay không thiếu, nhưng đàn ông phụ người đàn bà đã hy sinh cả thanh xuân dành cho mình cũng chẳng có nhiều.
Ngày trước nghe chuyện tình của Lý Phương Châu và Lâm Vinh Hải tôi từng khóc rất nhiều chỉ vì một điều: “Lý Phương Châu đã dùng cả thanh xuân của mình đ.ánh cược, đ.ánh cược thua tới mức, mọi cố gắng của bản thân đổ sông đổ biển chỉ vì người đàn ông ấy quên cả tình, quên cả nghĩa. Bình yên rồi thì tìm một người nào đó có điều kiện tốt hơn.”
Khi bình yên người ta vội quên người bên cạnh mình khi giông bão.
Video đang HOT
Những lời hứa hẹn người nói ra thì đã quên nhưng người nghe thì nhớ mãi. Tổn thương sau cùng, vẫn chính là người đã hy sinh nhiều, tin tưởng nhiều khi yêu. Nơi này bình yên rồi, người con trai cũng thành công rồi nên người ta cũng không cần một người ở bên như trước nữa. Khi đã đứng trước sự hào nhoáng, xa hoa của thế giới, họ có chắc lòng mình sẽ không bị hấp dẫn bởi những lấp lánh ngoài kia!
Và rồi họ quên tình, quên nghĩa, họ phản bội lại những lời yêu thương, họ bỏ rơi người đã chưa từng nghĩ một lần bỏ rơi họ. Họ quên rằng: “Tình yêu và thanh xuân của người con gái ấy sẽ không bao giờ lấy lại được nữa”.
Ừ, thì không cần nữa, thì chia tay. Nhưng sao không nói chia tay, nói không cần nữa ngay từ lúc ban đầu? Mà lại đợi đến khi lấy sạch của người con gái ấy vốn liếng yêu thương, sự chân thành, niềm tin, thời gian, mọi thứ rồi bỏ rơi cô ấy? Nực cười và chua xót làm sao? Nếu không thể chắc chắn cho cô ấy một hạnh phúc vẹn vuông tròn, ngay từ lúc đầu, hãy để cô ấy rời đi để có một hạnh phúc khác?
Sự ích kỷ ấy đã khiến người chờ đợi mất đi cả năm tháng thanh xuân để rồi chìm vào vực sâu của tuyệt vọng. Biết bao giờ họ mới có thể thoát ra. Chàng trai à, nếu có ý định buông tay người con gái đi cùng mình khi giông bão, hãy làm ơn đừng nói hai tiếng “bắt đầu”.
Bình yên rồi đấy, người ta hay quên người đi cùng mình khi giông bão lắm, con gái à, hãy ích kỷ hơn đi!
Theo Emdep
Say xe, cô gái nôn sang người anh bên cạnh, rồi 'bất ngờ' trước yêu cầu 'đền bù' của anh
Chưa cả nói xong anh kia đã kéo Liên lên xe rồi đưa cô vào cái nhà hoang ở cuối làng. Sợ hãi khi anh ta đưa mình đến chốn đồng không mông quạnh thế này, Liên run sợ hỏi...
Mẹ đứa thân mất đột ngột, Liên vội vã ra bến xe bắt xe về quê nó chia buồn với nó và gia đình. Vừa nhìn thấy xe khách cái Liên đã choáng váng hết cả đầu óc và muốn đưa hết mọi thứ trong bụng ra rồi. Cuộc đời cô khổ nhất là say xe, cứ đi ô tô khách là say lả lướt đến mệt phờ người ra. Nhà nó thì xa, không đi được xe máy hay tàu về Liên đành cắn răng lên ô tô ngồi vậy.
Ngồi hàng ghế giữa, Liên cứ ấn cái bánh mì vào miệng để khỏi say thế nhưng không ăn thua gì với cô cả. Mấy túi bóng cứ thế đùm hết "sản phẩm" của Liên mà không ai dám ngồi cạnh cô. Đi đến nửa đường thì có 1 anh lên xe, hết ghế anh ta đành ngồi ghế bên cạnh Liên.
Mệt rũ xác không buồn nhìn người bên cạnh Liên cứ mệt lả nằm ra đó nhưng 5 phút sau thì nôn ọe dữ dội sang người anh bên cạnh. Anh ta vừa sốc vừa bất ngờ khi hứng chọn tất cả "sản phẩm" của Liên từ ngực đến chân. Xấu hổ, ngại với anh đó Liên vội rút khăn ra lau khắp người anh mà cuống cuồng xin lỗi.
Lau đến chỗ đai quần, định lau tiếp nhưng đó là vùng nhạy cảm của anh mà Liên lại nôn vào chỗ đấy nhiều nhất khiến cô ngại quá, nhưng sợ đụng chạm lên rụt tay lại vội. Thế nhưng vừa rụt tay lại thì anh đó lại kéo tay Liên ấn vào chỗ nhạy cảm đó mà trợn mắt quát.
- Đền bù đi!
- Dạ, em xin lỗi. Đền bù thế nào bây giờ ạ. Đợi xuống xe em sẽ mua đền anh bộ quần áo mới được không ạ. Em say xe quá không chịu được nên lỡ, anh thông cảm cho em.
Làm đi, cô phun vào thì phải lau chúng đi chứ? (ảnh minh họa)
- Mua đền bộ quần áo mới thôi à? Đơn giản quá vậy. Tôi muốn cô đền tôi thứ khác, nhưng giờ thì lau sạch chỗ này đi, cô định để tôi ôm cái mớ bẩn thỉu này của cô suốt cả dọc đường đi hả?
- Dạ, nhưng đây là chỗ nhạy cảm của anh, em chạm vào không tiện lắm.
- Làm đi, cô phun vào thì phải lau chúng đi chứ? Nhanh lên trước khi tôi còn bình tĩnh.
- Dạ.
Run rẩy Liên vội vàng nhắm mắt lau thật sạch "chỗ ấy" của anh ta ngay. Thế nhưng vừa lau thì anh ta cứ thở gấp rồi cúi xuống nhìn Liên với vẻ mặt nham hiểm. Lau xong Liên nằm vật ra ghế thở luôn vì mệt. Đến điểm xuống Liên xuống thì anh kia cũng xuống, nhìn anh ta Liên hỏi.
- Nhà anh ở đây à? Vậy thì tốt rồi, em về đám ma mẹ đứa bạn trong làng. Tối em hẹn anh ở đây nhé.
- Lỡ cô chuồn thì sao? Đưa điện thoại đây tôi lấy số. Đúng 8h tối cô phải có mặt ở đây không tôi vào tận đám ma tìm đó.
- Anh nhìn em còn đủ sức để tính mưu kế hay chạy không?
Không nói nữa, Liên bắt xe ôm vào nhà đứa bạn mà người mệt muốn c.hết quách đi cho xong. Nghỉ ngơi dự tang lễ mẹ nó đến tầm 8h Liên mặc váy ra chỗ xuống xe ban chiều gặp anh kia. Vừa tới nơi, Liên đã thấy anh ta ở đó.
- Cô đến muộn đấy. Sao, đỡ mệt chưa? Đủ sức để đi mua quần áo đền cho tôi chứ?
- Đỡ hơn chút ạ, nhưng cũng đủ sức đi cùng anh.
- Vậy thì tốt.
Anh... anh làm gì thế, buông tôi ra (Ảnh minh họa)
Chưa cả nói xong anh kia đã kéo Liên lên xe rồi đưa cô vào cái nhà hoang ở cuối làng. Sợ hãi khi anh ta đưa mình đến chốn đồng không mông quạnh thế này, Liên run sợ hỏi.
- Chẳng phải anh nói đi mua quần áo sao? Anh định làm gì tôi thế này.
- Tôi không thích đền bù bằng quần áo, tôi muốn cô đền bằng thứ khác.
- Thứ gì? Anh đừng làm liều nhé, tôi la lên bây giờ?
- Ở đây là đồng vắng không có ai đi ngang qua đâu mà nghe tiếng. Cô nợ tôi thì phải trả đi chứ?
- Anh... anh làm gì thế, buông tôi ra.
Mặc Liên kêu la, chống cự nhưng anh ta cứ vật cô xuống mà ân ái như đúng rồi. Thỏa mãn xong anh ta nằm vật ra bảo.
- Cô tuyệt vời đấy. Tôi hài lòng về sự đền đáp này.
- Đồ tồi, tôi hận anh.
- Cô làm gì mà ghê gớm thế. Trinh của cô đã thuộc về tôi rồi, cơ mà gái mất trinh thì khó lấy được chồng lắm. Hay là vậy nhé, cô làm vợ tôi đi vậy là hòa.
- Anh bị khùng à? Tôi chưa điên!
- Đàn ông thằng nào cũng trọng trinh, cô sẽ không yên ổn nếu thằng chồng tương lai cô biết cô mất trinh đâu. Lấy tôi là lựa chọn duy nhất rồi.
- Anh...
Uất ức, tủi nhục Liên cứ thế mà chạy về nhà con bạn. Không biết sau anh ta biết địa chỉ nhà Liên trên Hà Nội mà cứ suốt ngày đến đợi trước cổng, nhắn tin gọi điện làm phiền suốt khiến cô phát bực. Liên càng trốn tránh thì anh ta càng lầy và xuất hiện trước mặt cô nhiều hơn. 1 thời gian được anh ta tán tỉnh, Liên cũng thấy anh ta là người tốt, chu đáo nhưng cô cứ nghĩ đến vụ anh ta đòi mình lấy tấm thân ra đền bù vụ say xe thì cô lại phát điên lên. Liệu Liên có nên cho anh ta 1 cơ hội và lời anh ta nói con gái mất trinh là không lấy được chồng hoặc có lấy cũng không hạnh phúc là đúng chứ? Cô nên làm gì đây?
Hạ Vi/Theo Thể thao xã hội
Gửi cho anh, một chàng trai mà em sẽ yêu! Anh ơi anh ơi, sao anh còn chưa xuất hiện? Em không biết anh là ai, đang ở đâu, làm nghề gì và đang tay trong tay với cô nàng nào đó... Em chỉ cần biết là vào một ngày đẹp trời, sau khi tất cả sự chờ đời của em gần như đi tới hồi tuyệt vọng, thì anh cũng sẽ xuất...