Khi báo chí châm ngòi cho chiến tranh
Từ một trong những quốc gia hùng mạnh nhất Trung Cận Đông, Iraq ngày nay đang đứng trước nguy cơ của sự tan rã. Và không phải ai cũng biết rằng chính báo chí Mỹ và phương Tây giữ vai trò quan trọng việc ” dọn đường” ” châm ngòi” cho chính quyền Mỹ tiến hành can thiệp quân sự, lật đổ chế độ của Tổng thống Saddam Hussein vào năm 2003.
Ký ức 10 năm sau cuộc chiến của Mỹ ở Iraq
Đó là vào tháng 9/2002, phóng viên tờ New York Times – một trong những tờ báo lớn và uy tín hàng đầu nước Mỹ Judith Miller đã dẫn nguồn tin từ các quan chức Mỹ khẳng định Iraq nhập các ống kim loại để làm giàu uranium. Miller “tiên tri” rằng: “Iraq đang tăng cường nỗ lực sản xuất vũ khí hạt nhân và mở cuộc truy lùng nhiên liệu toàn cầu để chế tạo bom nguyên tử”.
Những bài báo và nguồn tài liệu của Miller sau đó đã được chính quyền George Bush sử dụng “làm bằng chứng” để phát động chiến tranh xâm lược Iraq và lật đổ chế độ Saddam Hussein, bất chấp việc không nhận được nghị quyết phê chuẩn của Liên Hiệp Quốc (do thiếu chứng cứ) và sự phản đối của thế giới.
Hàng nghìn người lính Mỹ và thường dân Iraq đã thiệt mạng trong cuộc chiến Iraq do Mỹ phát động, với “bằng chứng” là những bài báo của nữ phóng viên Judith Miller
Mặc dù Iraq đã tỏ ra hợp tác và đã phải rất “khổ sở” cố gắng chứng minh mình chẳng hề sở hữu vũ khí hủy diệt hàng loạt, Mỹ vẫn chẳng đoái hoài và chiến tranh đã xảy đến. Điều trớ trêu là sau khi đã tiến quân vào Iraq và hạ bệ được ông Saddam Hussein, Mỹ và đồng minh của mình vẫn không tài nào tìm được vũ khí hủy diệt hàng loạt ở đây.
Vũ khí hạt nhân thì không thấy đâu, mà chỉ thấy một sự thật là hàng nghìn lính Mỹ và hàng trăm nghìn thường dân Iraq đã thiệt mạng vì một lý do bịa đặt.
Trong khi đó, cựu Tổng thống Mỹ George W Bush từng tâm sự trong cuốn Hồi ký xuất bản năm 2010 rằng vẫn cảm thấy “day dứt” vì đã không tìm thấy vũ khí hủy diệt hàng loạt tại Iraq, nguyên nhân chính khiến ông phát động cuộc tấn công lật đổ chính quyền Saddam Hussein.
Video đang HOT
Còn phóng viên Miller đã tự biện hộ: “Việc của tôi không phải là kiểm tra thông tin của chính phủ. Nhiệm vụ của tôi là nói cho độc giả tờ New York Times biết chính phủ nghĩ gì về kho vũ khí của Iraq”! Rất nhiều nhà báo Mỹ đã chỉ trích Miller vi phạm một nguyên tắc nghề nghiệp là đánh giá, phân tích thông tin.
Không chỉ Miller và tờ New York Times, mà một loạt tờ báo khác của Mỹ khi đó cũng tham gia vào chiến dịch truyền thông “lobby” cho cuộc phiêu lưu quân sự của chính phủ. Có thể kể đến những bình luận của nhà phân tích chính trị của tạp chí Times Thomas Fridedman. Fridedman khi đó nhận định rằng, can thiệp quân sự vào Iraq sẽ giúp Mỹ tăng cường ảnh hưởng trong khu vực rất quan trọng và giúp “mang lại dân chủ cho Trung Đông”. Trong khi đó, những tiếng nói phản đối chiến tranh như show truyền hình có rating hàng đầu của Phil Donahue trên kênh MSNBC thì bị hủy bỏ.
Thực tế thì hành động trên cũng chỉ là một chuỗi dài các hành động khiêu khích chiến tranh trong lịch sử của truyền thông Mỹ. Trong những năm 1890, các nhà báo đã dùng ngòi bút và thậm chí đôi khi còn “tự sản xuất” ra một loạt các sự cố trong hàng loạt các bài báo đăng trên tờ Hearst để kích động Mỹ lao vào cuộc chiến với Tây Ban Nha ở Cuba. Chiến tranh Tây Ban Nha – Mỹ đôi khi được gọi là “nạn nhân” đầu tiên và không phải là “nạn nhân” cuối cùng của “chiến tranh phương tiện truyền thông”.
Nhưng một cuộc chiến như vậy là một sự thất bại của trí tưởng tượng, không suy nghĩ sáng tạo về các lựa chọn thay thế cho cuộc xung đột bạo lực, ví dụ như sử dụng giải pháp ngoại giao hòa bình. Đó là lập luận của “Báo chí Hòa bình”, một lĩnh vực nghiên cứu và thực hành lần đầu tiên xuất hiện vào những năm 1970 từ những công trình nghiên cứu của nhà xã hội học và hoạt động hòa bình người Na Uy, Johan Galtung.
Phóng viên người Australia Jake Lynch viết: “Báo chí hòa bình là khi biên tập viên và phóng viên biết lựa chọn viết cái gì và viết như thế nào để tạo cơ hội cho xã hội nói chung xem xét và đánh giá giá trị của bất bạo động so với xung đột vũ trang”.
Người phóng viên không tạo ra chiến tranh nhưng ở vị trí người quan sát trung lập, họ có thể thổi bùng ngọn lửa chiến tranh, tuyên truyền cho những mục đích không minh bạch của chính phủ với những thông tin, bình luận bất cẩn cũng như có thể hướng công chúng vào những câu chuyện đơn giản về bản chất của cuộc xung đột và đề ra những giải pháp.
Sự thực là chúng ta đang sống trong thời đại bùng nổ thông tin và báo chí, truyền thông có một sức mạnh ghê gớm, được coi là cơ quan quyền lực thứ 4 trong xã hội. Mỗi sản phẩm thông tin do nhà báo cung cấp cho bạn đọc có ảnh hưởng không chỉ với một cá nhân mà còn với cả cộng đồng, xã hội, quốc gia và thế giới. Vậy với quyền năng to lớn đó, mỗi nhà báo, xin hãy có trách nhiệm với thông tin!
Theo PetroTimes
Mỹ giải bài toán Iraq, Trung Quốc sẽ mất Iran
Trong sức nóng của cuộc khủng hoảng Iraq, người ta càng nhận ra tính đúng đắn của triết lý "kẻ thù của kẻ thù là bạn". Khi cùng phải đối phó với kẻ thù chung là những kẻ thuộc lực lượng nổi dậy Hồi giáo Sunni tại Iraq, Mỹ và Iran đang xích lại gần nhau. Thậm chí, họ lúc này được coi như đồng minh.
Mỹ và Trung Quốc đều muốn kết thân với Iran
Mỹ đang cần Iran
Trong vài ngày qua, Washington và Tehran đã tìm đến nhau một cách thận trọng. Nhưng đó là những tín hiệu cực kỳ tốt lành sau 30 năm đầy rẫy nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí có người vì von hai nước có sự thù địch không dễ dàng vượt qua.
Trong bối cảnh các cuộc đàm phán về chương trình hạt nhân của Iran tiếp tục giậm chân tại chỗ; việc quan hệ giữa Mỹ và Iran khởi sắc trở lại vì tình thế bắt buộc sẽ là tín hiệu đầu tiên giúp họ hiểu nhau hơn.
Hơn lúc nào hết, cả hai đều hiểu họ rất cần nhau trong việc chống lại phiến quân tại Iraq. Quyền lợi của Mỹ tại Iraq rất lớn nên khi chính quyền Baghdah yêu cầu Washington can thiệp, thậm chí ném bom lên đầu lực lượng nổi dậy thì Mỹ không thể làm ngơ.
Tuy nhiên, nếu Mỹ đơn phương hành động việc này thì rất khó khăn. Người Mỹ không muốn tham chiến tiếp tại cuộc chiến vùng vịnh lần thứ 3 sau khi vết sẹo từ những cuộc chiến khác từ Trung Đông chưa lành. Việc huy động một lượng lớn khí tài quân sự và binh sĩ tới vùng Vịnh vào lúc này là bất khả thi với ngân sách quốc phòng của Mỹ, do nó phải lo cho quá nhiều chỗ.
Tehran và Washington đã bắt tay nhau
Việc kêu gọi NATO vào cùng cũng khó khả thi, vì các nước NATO cảm thấy họ quá mệt mỏi khi cáng đáng sứ mệnh tại Lybia. Do vậy, người mà Mỹ có thể trông cậy nhất lúc này là Iran.
Iran cũng lo ngại trước lực lượng phiến quân của Iraq. Trước hết, Iran không muốn lửa cháy ngay cạnh nhà láng giềng và tệ hơn, kẻ đốt lửa là những người Hồi giáo dòng Sunni vốn thù địch với cộng đồng Hồi giáo Shiite.
Nên nhớ, tại Iran thì người theo dòng Shiite chiếm đa số. Hồi thập niên 1980, Iran và Iraq chiến tranh đẫm máu cũng là do cuộc chiến nhuốm màu kỳ thị sắc tộc Sunni và Shiite.
Điều gì xảy ra khi Iran ngả về Mỹ?
Nếu Iran đơn phương can thiệp quân sự vào Iraq dưới bất kỳ hình thức nào thì cả thế giới sẽ lên án họ ngay. Nhưng khi được Mỹ "cấp giấy phép" hay đề nghị Iran đảm bảo an ninh khu vực thì Iran sẽ danh chính ngôn thuận làm điều này.
Cái lợi hơn nữa là Iran chứng tỏ cho thế giới thấy tiềm năng quân sự và trách nhiệm đảm bảo an ninh khu vực.
Tình hình Trung Đông còn lâu mới ổn định vì sự phức tạp và chồng chéo quyền lợi giữa các quốc gia, giữa các sắc tộc. Nếu Iran đảm bảo an ninh phù hợp với lợi ích Mỹ tại khu vực này thì họ sẽ được Mỹ coi trọng, thậm chí trở thành đồng minh của Mỹ.
Trung Quốc sẽ khó giữ được ảnh hưởng với Iran
Điều này đã từng xảy ra ở Afghanistan. Để đối phó với Taliban, Mỹ phải bắt tay thậm chí viện trợ cho lực lượng Liên minh phương Bắc (một đồng minh của Iran) dù trước đó, Mỹ có thái độ thù địch với lực lượng này. Nên giờ Mỹ muốn đối phó với phiến quân tại Iraq thì việc bắt tay với Iran cũng không là lạ.
"Mỹ và Iran đều muốn (Iraq) ổn định và họ không muốn có chiến tranh, thay đổi chính quyền tại Baghdah" Charles Tripp, một sử gia của Iraq tại Đại học London Nghiên cứu phương Đông và châu Phi cho biết. Do vậy, họ cần bắt tay nhau.
Sở dĩ trong thời gian qua, Iran xích lại gần Trung Quốc là do họ cảm thấy bị cô lập bởi vòng vây của Mỹ và đồng minh.
Trên thực tế, giữa Iran và Trung Quốc vẫn còn những bất đồng. Iran không muốn bị phụ thuộc vào thị trường xuất khẩu dầu mỏ Trung Quốc, không muốn Trung Quốc tạo ảnh hưởng tại các nước láng giềng của Iran. Và hơn thế nữa, Mỹ cũng không muốn Iran ngả vào vòng tay Trung Quốc. Bài toán Iraq cũng là dịp thuận lợi để Mỹ tách Iran khỏi Trung Quốc.
Theo Một Thế Giới
Iraq giao tranh dữ dội, Mỹ muốn loại Thủ tướng al-Maliki Trước nguy cơ thủ đô Baghdad bị tấn công, chính quyền Iraq đã chính thức đề nghị Mỹ không kích lực lượng phiến quân Nhà nước Hồi giáo Iraq và Cận Đông (ISIL). Theo Hãng tin AFP, tướng Martin Dempsey, tổng tham mưu trưởng liên quân Mỹ, xác nhận Washington đã nhận được đề nghị chính thức từ phía chính quyền Baghdad. "Chống...