Khi bạn và bạn thân cùng “cảm” một chàng trai…
Đùng một cái, cả bạn và cô bạn thân của bạn cùng “rung rinh” trước một anh chàng. Phải làm gì đây?
Mình có nên “ rút lui”?
Rất nhiều bạn gái khi rơi vào tình huống này đã chấp nhận rút lui để bảo vệ tình bạn của mình. Nhiều người sẽ cho rằng bỏ cuộc là yếu đuối, là hèn nhát, nhưng thực ra, người dám từ bỏ rung động của con tim để giữ lại tình bạn là người rất dũng cảm và chín chắn. Điều này chứng tỏ bạn ấy là một người biết hi sinh vì người khác.
Tuy nhiên, không phải cứ “rút lui” là dũng cảm đâu nhé. Nếu bạn chịu “đầu hàng” chỉ vì “đối thủ” là cô bạn thân, trong khi rõ ràng chàng trai kia “sinh ra để dành cho bạn”, thì đó lại là hèn nhát và không biết đấu tranh vì tình yêu của mình đấy.
Vì thế, bạn hãy cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định có “rút” hay không. Chỉ khi bạn chắc chắn rằng việc thích cậu bạn kia chỉ là “say nắng” đơn thuần chứ không thể tiến xa, thì hãy “nhường” cho người phù hợp hơn – là cô nàng bạn thân của bạn nhé.
Thông thường, khi nói đến “rút lui”, chúng ta sẽ nghĩ ngay đến việc người này “nhường” người kia. Thế nhưng, cũng có những trường hợp cả hai cùng “rút lui” vì cho rằng đó là cách giải quyết hợp lý hơn.
Thu (19t) chia sẻ: “Đầu năm học lớp 12, tớ và Mai – nàng bạn thân “con chấy cắn đôi” – gặp cậu bạn ấy ở lớp học thêm. Cả hai bọn tớ đều bị cuốn hút bởi cách nói chuyện dí dỏm và vẻ đẹp trai của cậu ấy. Ban đầu, hai đứa còn giấu kín tình cảm của nhau, âm thầm “chinh chiến”.
Nhưng rồi một thời gian sau, hai đứa chợt nhận ra thời gian hai đứa đi chung cùng nhau ít hơn, khoảng cách cũng dần xa hơn, trong khi cậu bạn kia vẫn đối xử với cả hai đứa như nhau chứ chẳng có tí ti “thiên vị” tình cảm nào cả.
Video đang HOT
Cuối cùng, cả hai bọn tớ quyết định “trút bầu tâm sự” với nhau, rồi cùng “rút lui”, chú tâm vào học hành. Bây giờ thỉnh thoảng kể lại, hai đứa vẫn còn buồn cười, suýt nữa thì “te” nhau chỉ vì một cậu bạn”.
Âm thầm cạnh tranh
Đây là trường hợp cả hai bạn đều không muốn từ bỏ và không muốn mất cơ hội trở thành bạn gái của chàng trai đó, thế nên cả hai im lặng và âm thầm cạnh tranh với nhau. Đây là điều cực kì nên tránh nếu bạn không muốn đánh mất tình bạn lâu nay của mình, bởi việc cạnh tranh sẽ dễ dàng dẫn đến những hiểu lầm từ nhỏ đến lớn.
Trang (19t) nói: “Mình và cô bạn cùng thích một người. Dù không ai nói với ai nhưng qua cử chỉ, lời nói, bọn mình đều nhận ra được. Kết quả là hai đứa ngốc nghếch lao đầu vào “đấu” nhau trong im lặng, dù bên ngoài vẫn nói cười như không có gì, để rồi hai đứa “chiến tranh lạnh” một thời gian dài. Mà cuối cùng thì bạn trai kia lại không chọn ai trong hai đứa mình cả. Sau đó, cô bạn đã chủ động làm lành với mình bằng việc… bắt mình khao một chầu trà chanh. Cũng may mà tình bạn của hai đứa không mất đi sau vụ “cạnh tranh” đó”.
Nhiều bạn vì tính hiếu thắng của mình mà luôn muốn tỏ ra hơn “đối thủ”, rồi dần dần trở nên ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình. Có những bạn cố gắng làm đủ mọi thứ chỉ để có được “người ấy”, đến khi có được rồi mới nhận ra cái giá phải trả đắt hơn rất nhiều lần, đó là đã mất đi tình bạn – thứ vô cùng quý giá. Rất khó để có thể dung hòa giữa tình bạn và tình yêu, vì vậy bạn hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi “hành động” nhé!
Công khai đối đầu
Không âm thầm cạnh tranh, có nhiều đôi bạn thẳng thắn thể hiện tình cảm với “chàng trai trong mộng” và thực hiện một cuộc “chạy đua vũ trang” công khai. Tinh thần của các bạn thì rất “fair play” – thẳng thắn trò chuyện và nói rằng: “Tớ cũng thích cậu ấy! Chúng ta hãy cạnh tranh một cách công bằng, dù kết quả là thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn!”.
Nếu chọn cách này, người “thắng” cũng không bị áy náy, mà người “thua” cũng không cảm thấy khó chịu, ấm ức, vì cả hai đều đã công khai trên con đường “giành” lấy tình yêu của mình.
Minh Hải (18t) kể: “Mình và con bạn thân chơi với nhau lâu lắm rồi. Vào đại học, hai đứa “đổ” ngay chàng hot boy của khoa. Lúc đầu, mình cũng băn khoăn rất nhiều không biết phải làm gì: nên tiếp tục hay dừng lại và “nhường” cho cô bạn.
Nhưng rồi, khi mình còn chưa kịp quyết định thì cô bạn ấy nói với mình: “Cả hai ta đều thích cậu ấy. Hãy cùng thể hiện tình cảm nhé. Dù sao thì tớ cũng sẽ không thua cậu đâu.” Thế là hai đứa thực hiện “chiến dịch cưa cẩm”, công khai và thậm chí còn “báo cáo” lại hàng tuần với người kia. Cuối cùng, người “thắng” lại là mình, nhưng cô bạn thân không hề cảm thấy khó chịu, trái lại bọn mình còn thấy vui và thấy “chiến dịch” vừa qua thật đáng nhớ với tình bạn của hai đứa”.
Hãy cứ là những “chiến binh dũng cảm”, dù người đó có chọn ai đi thì bạn cũng sẽ không mất đi tình bạn. Nếu là người “chiến thắng” thì cũng đừng “vô tình bỏ quên” mất bạn mình nhé! Còn nếu bạn “thua cuộc” thì cũng hãy vui vẻ rút lui và “chúc phúc” cho bạn mình. Cứ coi như đó là một kỉ niệm trong tình bạn của hai đứa thôi mà!
Và còn một điều khá quan trọng mà nhiều khi chúng mình quên mất trước khi quyết định, đó là nên tìm hiểu kĩ xem chàng trai kia có xứng đáng để mình và cả bạn thân chinh phục hay không đã nhé!
Nhiều khi “đối đầu”, “âm thầm cạnh tranh” hay “rút lui” rồi, cả hai mới phát hiện ra anh chàng kia chẳng hay ho đến mức để hai đứa phải “chiến đấu” với nhau, lại còn mất thời gian, thì thật không nên chút nào!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên giữ lại đứa con
Em đang mang trong mình đứa con đã được hai tháng nhưng em không đủ can đảm để giữ nó lại. Em thương con, yêu anh nhưng em cũng thương bố mẹ. Em sợ bố mẹ sẽ sốc khi biết đứa con ngoan, hiền, niềm tự hào của mình đã làm ô nhục gia đình.
Em mới 21 tuổi. Em đang là sinh viên của một trường đại học, em đã yêu một người đàn ông được hơn hai năm. Anh ấy là một người rất tốt và yêu thương em. Chúng em dự định sang năm em ra trường sẽ làm đám cưới vì anh ấy cũng đã nhiều tuổi, năm nay đã ngoài 30. Gia đình anh ấy thúc giục nhưng vì đợi em nên đến bây giờ, trong khi bạn bè đã có con lớn, anh ấy vẫn chưa lấy vợ. Khi yêu nhau, trong lúc không kìm nén được tình cảm của mình, em và anh ấy đã làm chuyện đó và một điều mà em không bao giờ ngờ tới là em đã có thai.
Thật lòng, khi nói ra điều này, em rất đau khổ và tủi nhục vì em được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Bản thân em cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, ngoan hiền, nết na. Em đã luôn cố gắng để giữ mình nhưng cuối cùng... Xảy ra chuyện này, em không dám đổ lỗi cho bất cứ điều gì cả bởi đó là lỗi của em. Em đã sống trong những ngày tháng đau khổ với sự dày vò, mệt mỏi. Điều khiến em cảm thấy được an ủi là người mà em yêu thực sự là một người tốt và yêu em hết lòng. Nhưng bây giờ, em không biết làm thế nào với đứa bé trong bụng đã hơn hai tháng?
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, em cảm nhận được một điều đặc biệt đến thế. Biết tin em có thai, anh ấy rất hạnh phúc và chăm sóc em hơn. Anh ấy khuyên em bảo lưu học tập một năm để làm đám cưới và sinh con nhưng thực sự là em không đủ can đảm. Một gia đình gia giáo, một đứa con gái vốn được tiếng ngoan hiền, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa có gì trong tay... những ánh mắt của người đời, nhất là ở một vùng quê còn mang nặng tư tưởng phong kiến như nhà em, cú sốc của bố mẹ em (bố mẹ em rất yêu thương và tự hào về em) rồi gia đình anh ấy nghĩ về em thế nào... rất tất cả những điều đó khiến em ngã gục. Em chỉ biết khóc và đập phá mọi thứ.
Thể trạng của em không tốt, khi mang thai lại càng có nhiều vấn đề nhưng em không chăm sóc sức khỏe của mình. Em ăn uống thất thường, mất ngủ, không uống thuốc... mặc dù người yêu em đã cố hết sức để chăm sóc em. Em không đủ can đảm để giữ lại đứa bé, em quyết định đi bỏ nhưng lúc đặt chân đến bệnh viện, người em run lên, nước mắt trào ra và không thể làm gì được nữa. Đứa bé là con em, nó đã có tim thai rồi. Em không chịu nổi cảm giác "giết" con mình, cũng không chịu nổi khi thấy ánh mắt xót xa của anh ấy khi em bảo đi bỏ con. Nhìn anh ấy háo hức mỗi lần xoa bụng em và gọi "con gái ơi", "con gái của anh đấy"... em không thể nào chịu nổi. Em thương con, thương anh ấy vô cùng. Cứ thế... hai lần đến bệnh viện là hai lần em quay về với đứa con nguyên vẹn trong bụng.
Trong đầu em luôn mang suy nghĩ là phải bỏ nó nhưng thực sự trong sinh hoạt đời thường, bản năng làm mẹ khiến em luôn muốn bảo vệ nó. Những lúc đi nhanh trên đường, em giật mình đi chậm lại vì sợ mất con. Đang mùa nhãn, em thèm lắm nhưng cũng không dám ăn vì người ta bảo có thai kiêng ăn nhãn. Người yêu em lúc đầu xin em đừng bỏ đứa con nhưng rồi thấy em như thế, anh ấy đành lòng chiều theo ý em dù rất đau khổ. Thật sự tâm trạng em đang rối bời, cái thai cứ lớn dần, em yêu con và sợ cứ thế này, sau này bỏ đi sẽ rất nguy hiểm.
Còn giữ lại, cuộc sống rồi sẽ như thế nào khi trong mắt bố mẹ, em vẫn là đứa trẻ con, tương lai, sự nghiệp còn chưa có gì. Em còn hai đứa em nhỏ, chúng sẽ nghĩ như thế nào về chị gái? Còn bao nhiêu chông gai kia nữa. Khi viết những dòng này, em thực sự không còn đủ sức để khóc. Mong mọi người hãy cho em một lời khuyên để em có thể vượt qua những ngày tháng này. Em xin cảm ơn tất cả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
I miss you very much! Tôi đã muốn quên anh ngay khi anh không về Tết như lời anh đã hứa. Tôi đã rất đau khi nghe tụi Bao Lộc bảo anh nói sợ ngay cả số điện thoại của tôi, lúc đó tôi thấy lòng tự trọng của tôi bị tổn thương kinh khủng, cơn giận trong lòng tui đã khiến tôi quên anh ngay, quên anh...