Khi bạn thân muốn… chuyện ấy
Bà càng lớn càng đẹp. Không biết tại sao đêm qua mùi cơ thể đằng ấy khiến tôi không cưỡng lại được… Bà là người con gái đầu tiên tôi tiếp xúc và gần gũi như thế.
Từ ngày nhỏ, mình đã theo anh trai và bạn của các anh ấy (toàn con trai) đi đánh trận giả, đánh khăng, đánh đáo, đá bóng, đá cầu và thậm chí là ngủ chung giường cùng mọi người… Và cho đến tận bây giờ, khi đã trở thành một thiếu nữ, mình vẫn không phận biệt ranh giới giữa bạn trai và bạn gái.
Từ bé, mình đã chơi rất thân với một cậu bạn và tình bạn ấy vẫn rất thân thiết cho đến tận bây giờ. Cậu ta là người bạn thân thiết nhất, mỗi lúc có chuyện vui, buồn, hai đứa lại tỉ tê tâm sự cho nhau nghe… rồi mỗi khi mệt quá, hai đứa lại lăn quay ra giường ngủ ngáy ngon lành.
Bây giờ, chúng mình đều đã trưởng thành, cậu ấy đã là kỹ sư trưởng, còn mình cũng đã trở thành một nhân viên nhà nước. Hai đứa vẫn thường xuyên qua lại nhà nhau như ngày thơ bé và bố mẹ hai đứa cũng chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì khi chỉ có hai đứa ở trong phòng đóng chặt cửa để chuyện trò, tâm sự…
Nhà cậu ấy có một chiếc giường rất rộng. Từ nhỏ đến giờ, mỗi khi đến nhà cậu ta chơi, mình và cậu ấy cứ mỗi đứa nằm một góc giường và chưa bao giờ có sự đụng chạm gì về thể xác… mặc dù thi thoảng đi đá cầu mây với nhau, bọn mình vẫn thường xuyên bá vai nhau rất gần gũi, thân thiết.
Nhưng hôm nọ, mình bị ốm khá nặng. Sau khi tan sở, mình mệt quá không về nhà được nên mình lại vào nhà cậu ấy ngủ (vì nhà của cậu ấy cách cơ quan của mình chỉ vài chục mét).
Ảnh minh họa
Mình đã lăn ra ngủ khì tại nhà cậu ấy suốt đêm hôm đó. Nửa đêm, tự nhiên cậu ta cứ lăn sang chỗ mình và vồ nghiến lấy cơ thể mình. Lúc đó, mình chợt tỉnh giấc… mình lấy chân đạp cậu ta dịch lại chỗ cũ… và cứ nghĩ rằng, chắc cậu ấy ngủ mơ nên không ý thức được việc mình đang làm thôi…
Sáng hôm sau, khi mình ra hiệu thuốc để mua thuốc uống và về nhà. Tự nhiên thấy cậu ta ít nói hơn mọi ngày. Sau khi về nhà, mình nhận được tin nhắn của cậu ấy: “Đêm qua tôi có mấy hành động sàm sỡ bà có ghét tôi không đấy?”.
À! Thì ra nó không ngủ mơ à? – Tôi tự vấn bản thân mình như vậy và nhắn lại: “Không đâu. Tôi bị sàm sỡ quen rồi. Với lại tôi và ông là bạn thân mà. Nhưng tại sao ông lại làm thế? Ông coi thường tôi phải không?”.
Video đang HOT
-”Tôi không bao giờ coi thường bà cả. Nhưng bà càng lớn càng đẹp. Không biết tại sao đêm qua mùi cơ thể bà khiến tôi không cưỡng lại được… Bà là người con gái đầu tiên tiếp xúc và tôi gần gũi như thế.” – Hắn nhắn lại.
Tôi run lên…
- Nếu tôi nói tôi đã thích bà thì bà có chấp nhận tình cảm của tôi không hay là ghét tôi? – Hắn tiếp tục câu chuyện của mình.
- Tôi xin lỗi! Tại tôi quên mất là cả ông và tôi đều đã là người lớn rồi. Ở nhà tôi, tôi vẫn hay ngủ chung giường với anh tôi cho vui mà! – Tôi lấy hết can đảm để nhắn lại cho cậu ấy.
- Có khi bà nên quên tôi đi, đừng chơi với tôi nữa, nếu không những lúc không kiềm chế được tôi sẽ làm hại bà đấy. Tối qua tôi còn có ý định cưỡng đoạt bà nhưng một chút phần Người trong tôi đã ngăn tôi lại.”
- Nếu bà chấp nhận yêu tôi, tôi có thể làm tất cả vì bà.
Những tin nhắn của cậu ta không khỏi khiến mình suy nghĩ… Cậu ấy là người bạn mà mình tin tưởng và yêu quý nhất. Nhưng mình không thể ngờ là lại có lúc cậu ấy muốn… “chuyện ấy.
Thật không thể nào tin nổi… Mình đã khóc vì cảm thấy bị chính người bạn thân nhất làm tổn thương…
Làm gì có cái thứ tình yêu muốn cưỡng đoạt bạn mình như thế? Tại mình ngốc nghếch quá chăng? Mình chẳng biết có nên gặp lại cậu ta nữa hay không? Và mình cũng không biết nên nói gì cho cậu ấy hiểu được nữa…
Chẳng nhẽ không bao giờ có tình bạn trong sáng giữa hai người khác giới sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hai đường thẳng cắt nhau
Tôi và anh là hàng xóm của nhau. Lúc tôi học lớp 9 thì anh dọn về ở kế bên nhà. Mỗi buổi chiều chúng tôi cùng những người bạn trong xóm rủ nhau chơi đá cầu, rượt bắt.
Tôi là con gái nhưng tính tình thì mạnh mẽ, bướng bỉnh. Nhưng tôi lại may mắn có được một vẻ ngoài xinh xắn, thêm vào đó tôi học rất giỏi. Đó cũng chính là lí do khiến tôi rất tự cao, luôn nghĩ rằng nếu tôi mà đã để ý một ai thì người đó đừng hòng "thoát" khỏi tay tôi.
Tôi và anh chơi với nhau rất vô tư. Anh cũng nghịch ngợm nhưng thật sự tính tình hiền và hay nhường nhịn tôi. Tôi thường xưng hô với anh bằng tên bởi vì tôi lớn hơn anh 1 tuổi nhưng anh lại không bao giờ chịu gọi tôi là "chị".
Khi tôi vào lớp 10 thì anh mới học lớp 9. Suốt 1 năm đầu tiên của cấp 3, tôi đã quen với nhiều người, thích nhiều người nhưng chỉ là tình cảm tuổi học trò trong sáng.
Sau đó anh cũng thi vào trường cấp 3 của tôi. Và từ lúc đó tôi và anh như hình với bóng, đi học lúc nào cũng là anh chở tôi. Đường xa ,trời thì nắng nóng nhưng anh vẫn vui vẻ và sẵn sàng đèo tôi bằng xe đạp.
Bọn bạn trong trừơng hay chọc ghẹo tôi với anh nhưng anh chỉ cười. Còn tôi có lúc lại xao động nghĩ vẩn vơ, nhưng rồi cũng không để tâm lắm vì bên cạnh tôi có rất nhiều "vệ tinh". Hơn nữa, anh lại nhỏ hơn tôi 1 tuổi và học không giỏi.
Lúc ấy một đứa con gái cao ngạo như tôi thì làm sao có thể chấp nhận 1 người bạn trai như thế. Tôi vẫn chỉ xem anh là 1 người bạn hàng xóm không hơn không kém. Bước sang năm 12, năm học quan trọng nhất của đời học sinh. Phải chuẩn bị kiến thức để vượt qua biết bao kì thi quyết định, tôi cũng không còn thời gian để vẩn vơ và quen với người nào.
Lúc ấy anh là người bạn trai duy nhất đã ở bên cạnh tôi, động viên tôi học tập. Dần dần tôi đã quen với việc có anh bên cạnh, được anh chăm sóc. Đến cuối năm 12, tôi sắp thi tốt nghiệp và đại học, sẽ ra trường và đi học xa, còn anh thì vẫn còn học 1 năm nữa mới ra trường. Tôi sợ rằng mình sẽ không còn anh ở bên cạnh, sợ mình sẽ mất anh.
Ngày ngày tôi vẫn hy vọng anh sẽ mở lời với tôi, thế nhưng anh vẫn im lặng, vẫn làm tròn bổn phận của một người bạn hàng xóm thân thiết. Và tôi đã ngỏ lời với anh, thật không ngờ câu trả lời của anh là im lặng.
Tôi thật sự bất ngờ và hụt hẫng vì tôi luôn tự tin cho rằng anh sẽ không bao giờ từ chối tôi. Lòng tự ái của tôi dâng lên và từ đó tôi với anh không gặp nhau nữa.
Dù rằng chúng tôi vẫn ở cạnh nhà nhau, vẫn nhìn thấy nhau trên đường nhưng xem nhau như người xa lạ. Tôi vẫn mong chờ anh sẽ tìm tôi và nói lời xin lỗi, nhưng cái tôi nhận được là thái độ hờ hững của anh.
Tôi đã trải qua những ngày ôn thi tốt nghiệp và đại học kinh khủng nhất đời. Vừa đau khổ trong tình cảm, vừa căng thẳng khi kì thi sắp đến. Nhưng càng đau khổ tôi càng học chăm chỉ hơn vì tôi không muốn mình thất bại. Phải cho anh thấy giữa tôi và anh có khoảng cách xa như thế nào. Phải cho anh biết anh sẽ hối hận khi từ chối tôi. Đó là những suy nghĩ lúc bấy giờ của tôi.
Sau đó tôi đậu tốt nghiệp hạng thủ khoa và đứng trong top 5 của trường đại học mà tôi thi vào niềm vui sướng khi đậu đại học không trọn vẹn khi người mà tôi yêu không nói lời chúc mừng với tôi. Anh vẫn dửng dưng. Rồi tôi lên thành phố học. Trong suốt năm đầu tiên của đại học, có vài người đến với tôi nhưng tôi không tiếp nhận.
Tôi không thể quên được anh, không thể xoá đi tình yêu tôi dành cho anh. Những ngày ở thành phố tôi nhớ anh da diết, chỉ mong mau đến cuối tháng để được về nhà, được nhìn thấy anh. Vâng, chỉ là nhìn thấy anh thôi.
Giữa tôi và anh, 2 người đều có cái tôi quá lớn, không ai đến tìm ai. Sang năm thứ 2, tôi được biết anh cũng có rất nhiều người yêu thích. Và trong một lần chứng kiến một người con gái tặng quà sinh nhật cho anh, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Cái cách mà cô ấy tặng quà cho anh khiến tôi thật sự sốc. Đêm ấy nhà anh đóng cửa, tôi đang ngồi trong nhà thì thấy có một cô gái chạy đến trước nhà anh, sau đó leo hàng rào vào nhà anh và đặt một gói quà trong sân. Sau đó cô leo rào ra ngoài và chạy đi. Lát sau anh và em trai về nhà, vừa vào nhà anh rất bất ngờ khi thấy gói quà. Anh đã hỏi tôi: "Có phải của H. không?". Tôi bất ngờ lắm vì chợt nhận ra rằng thì ra anh cũng rất mong chờ tôi. Nhưng rất tiếc đó không phải là quà của tôi.
Sang ngày hôm sau, tôi gửi anh món quà sinh nhật muộn. Và chúng tôi hoà lại với nhau. Sau đó tôi tiếp tục việc học của mình trên thành phố, những lần về thăm nhà tôi và anh cũng gặp nhau. Nhưng giữa tôi và anh đã không còn như xưa. Chúng tôi không phải tiếp tục mối quan hệ đã bị đứt quãng suốt 2 năm qua mà đang bắt đầu lại từ đầu. Và điều khiến tôi đau lòng nhất là anh đã quên ngày sinh nhật của tôi.
Sang năm 3, trong một lần đi trên đường tôi thấy anh chở một cô gái. Hai người rất vui vẻ và hạnh phúc. Và cô gái ấy chính là người đã leo rào vào tặng món quà sinh nhật cho anh.
Tôi đã mất anh, cho dù chúng tôi đang quen nhau, nhưng trong mối quan hệ ấy chỉ có tôi là người đang cố xây dựng. Còn anh lại là người cố phá bỏ. Và anh đã thật sự phá vỡ niềm hy vọng của tôi khi để cho tôi nhìn thấy anh và cô gái kia tay trong tay.
Tôi đã sai trong cách suy nghĩ của mình, không phải một người xinh đẹp, giỏi giang thì luôn có được chiến thắng trong tình yêu. Cái mà tình yêu cần đó là sự cảm thông.
Trước khi lên thành phố học, anh đã nói "Anh từng yêu em, nhưng đó là tình yêu không hy vọng. Vì em không yêu anh, em chỉ muốn có anh. Đó là cái tôi trong em quá lớn, anh chỉ là một người bình thường. Anh không thể giữ được em và cũng không thể khiến cho em yêu anh như anh yêu em. Chính vì em không có anh nên em mới yêu anh".
Tôi đã khóc khi nghe những lời nói đó của anh. Tôi biết tôi yêu anh thật sự, nhưng chính cái cách mà tôi thể hiện với anh đã khiến cho anh nghĩ như vậy. Chúng tôi không hiểu nhau. Tôi và anh là hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau một lần trong đời và từ đó 2 chúng tôi rẽ trên 2 hướng khác nhau.
Tôi cũng chỉ biết cầu chúc cho anh hạnh phúc. Anh mãi là người tôi yêu nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phái đẹp mê đàn ông có ngón tay đeo nhẫn dài Những người đàn ông có ngón tay đeo nhẫn dài hơn ngón tay trỏ thường dễ chiếm được cảm tình của phái đẹp hơn. Trong khi đó, những người đàn ông &'nữ tính' thường có ngón tay đeo nhẫn ngắn hơn ngón tay trỏ. Các nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu với 49 nam thanh niên trẻ tuổi và một nhóm...