Khi bạn có niềm tin

Theo dõi VGT trên

Trong cuộc sống có những thời điểm mỗi người chúng ta mang trong mình cảm giác mất đi niềm tin.

Mất niềm tin vào một mối quan hệ, mất niềm tin vào bản thân, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng vào thời điểm ta cảm thấy chông chênh nhất ta vẫn luôn tìm kiếm một sự vỗ về, một bàn tay nắm chặt tiếp thêm sức mạnh, đó chính là lúc ta đang tìm lại niềm tin để tiếp tục cuộc hành trình. Vẫn cứ đặt niềm tin vào cuộc sống bạn nhé! Bởi đôi khi ta đặt niềm tin lạc đường, nhưng trên đời này con đường nào cũng sẽ có ngã rẽ. Nếu niềm tin lạc đường, hãy tìm cho mình ngã rẽ chân thành bình yên nhất!

Khi bạn có niềm tin - Hình 1

Bài học về niềm tin!

Trên núi có một tiều phu chuyên sống bằng nghề kiếm củi. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng anh đã dựng được một ngôi nhà che mưa che nắng cho mình.

Một ngày nọ, sau khi đã đốn được một đống củi to, anh vội gánh vào thành giao cho khách. Không ngờ khi trở về thì ngôi nhà của anh lại đang cháy dữ dội.

Hàng xóm vội vàng kéo đến giúp anh dập lửa, nhưng vì chiều gió rất to, nên mọi người đành bất lực nhìn ngọn lửa nuốt chửng ngôi nhà.

Khi lửa đã tắt, người tiều phu cầm một chiếc gậy lao vào trong đống tro ra sức lục lọi tìm kiếm. Mọi người đều rất ngạc nhiên vây kín lại, vì tưởng anh đang tìm bảo vật gì. Một lúc sau, mọi người thấy anh tiều phu reo lên sung sướng:

- Tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi!

Mọi người tò mò lại gần xem trong tay anh là báu vật gì, không ngờ đó chỉ là cây rìu không đáng tiề.n. Rồi anh tra cán vào cái rìu, tự tin nói:

- Chỉ cần có cái rìu này thì tôi sẽ dựng lại một căn nhà còn chắc chắn hơn nữa! (- Truyện ngụ ngôn về niềm tin-)

“Tất cả chúng ta đều có cuộc đời riêng để theo đuổi, giấc mơ riêng để dệt nên, và tất cả chúng ta đều có sức mạnh để biến mơ ước trở thành hiện thực, miễn là chúng ta giữ vững niềm tin” -Louisa May Alcott-

Khi bạn có niềm tin - Hình 2

Ngã rẽ của niềm tin

Hãy cứ đặt niềm tin vào cuộc sống em nhé! Bởi đôi khi ta đặt niềm tin lạc đường, nhưng trên đời này con đường nào cũng sẽ có ngã rẽ, hãy tìm cho mình ngã rẽ chân thành bình yên nhất.

Sài Gòn là những chiều một mình lang thang vô định qua những con phố. Thấy lạc mình giữa dòng người ngược xuôi qua lại không tên. Là những khi ta thả trôi những cảm xúc của cuộc sống bồng bềnh khó tả!

Nhìn bóng mình đổ dài theo từng bước chân trong một chiều chưa kịp tắt nắng. Những lời em nói cứ quẩn quanh trong đầu chẳng thể nào dứt… thấy lòng buồn vô hạn.

Trong điện thoại những lời nói của em bị những tiếng nấc nghẹn ngào cắt ngang. Em khóc… Sợ hãi và vô vọng. Người bạn em luôn dành tất cả sự tin tưởng, chân thành. Người mà em yêu quý như người thân trong gia đình mình lại có thể khiến em lạc niềm tin như vậy. Tôi biết em đang buồn và điều này có thể sẽ rất tồi tệ. Nhất là với một cô gái vô tư, trong sáng, luôn sống hết mình vì mọi người như em. Em nói mình không còn đủ niềm tin để tin được cái gọi là tình cảm chân thành. Bởi lẽ em đang buồn lắm.

Em hỏi tôi: “Cuộc sống này là gì hả chị? Còn điều gì tốt đẹp hơn tình nghĩa trên trời này?” Một câu hỏi mà tôi chẳng thể cho em câu trả lời chính đáng. Biết khuyên em điều gì đây khi mà chính tôi cũng chẳng thể nào tìm được câu trả lời cho chính mình. Chỉ nói với em rằng, cuộc sống này vốn dĩ nặng lắm! Rồi sẽ có lúc em cảm nhận được theo cách của riêng mình.

Khi bạn có niềm tin - Hình 3

Lặng im theo từng tiếng nấc nghẹn ngào của em, vô hình làm tim tôi đau nhói, tiếc rằng khoảng cách địa lý giữa tôi và em quá xa để có thể chạy ngay đến cho em dựa vào lúc này.

“Cuộc sống này là gì? Mối quan hệ giữa người với người là gì?” Cũng đã biết bao lần tôi tự đặt ra câu hỏi đó. Nếu chẳng để cho cái vị kỉ xem vào đây thì câu hỏi này dễ trả lời rồi. Thế nhưng sự chân thành không phải luôn luôn tồn tại. Bởi thế để có một mối quan hệ lâu dài và bền vững, ai cũng phải bỏ qua cái bản ngã của riêng mình. Nếu ai may mắn có được một mối quan hệ như thế thì khi đó tôi sẽ chẳng ngại ngần mà nói rằng “Tôi thật sự ganh tị với bạn”.

Cuộc sống này có quá nhiều xô bồ, ai cũng có cuộc đời riêng của mình, cùng những lợi ích của mình để tồn tại trong cuộc sống đầy rẫy khó khăn và cạm bẫy này. Để rồi ai cũng sợ mình bị lợi dụng, thì tình cảm chân thành dành cho nhau giống như sự xa xỉ. Nhưng rồi vẫn tin rằng cuộc đời này hẳn còn rất nhiều điều xa xỉ hơn thế nữa.

Càng nghĩ lại chỉ càng thấy lòng mình chao đảo. Bởi chẳng chính bản thân mình cũng như vậy. Tôi có thể hiểu những tổn thương mà em đang chịu lúc này. Đôi khi lại tự cười một mình khi nghĩ rằng, mỗi người đúng là một diễn viên xuất sắc. Một vai diễn nhiều mặt hay nhiều cung bậc cảm xúc tài tình biến tấu khôn lường.

Sài Gòn có những ngày trôi qua trong lòng mình với niềm tin vụn vỡ mà nếu cóp nhặt lại thấy những vết cứa đáng buồn. Và cuộc sống cùng thời gian chính là những viên thuộc thần kì làm lành những vết cắt ấy.

Thế nên em ơi và tôi ơi! Vẫn cứ đặt niềm tin vào cuộc sống em nhé! Bởi đôi khi ta đặt niềm tin lạc đường, nhưng trên đời này con đường nào cũng sẽ có ngã rẽ. Nếu niềm tin lạc đường, hãy tìm cho mình ngã rẽ chân thành bình yên nhất.

Theo blogradio.vn

Chỉ cần chúng ta yêu nhau!

Đây là câu chuyện về tình yêu, lỗi lầm và sự tha thứ. Những việc làm sai lầm trong quá khứ đôi khi có thể ảnh hưởng lớn đến hiện tại và tương lai của một con người người.

Nó có thể hủy hoại một tình yêu, cũng có thể chứng minh cho ta thấy đâu mới chính là tình cảm chân thành thật sự. Tình yêu chân thành giống như bông hoa giọt tuyết cuối mùa đông. Sau khi chịu đủ rét buốt và giá lạnh, vào lúc tia nắng xuân đầu tiên xuất hiện, những cánh hoa sẽ nở rộ và đẹp rực rỡ như chưa hề bị băng tuyết vùi lấp.

"Chỉ cần chúng ta yêu nhau, bố mẹ cuối cùng cũng sẽ hiểu thôi. Chẳng lẽ em lại không thể vì tình yêu của chúng ta mà dũng cảm cùng anh đối mặt sao?

Một lần nữa, cái chai lại xoay vòng. Và lần này, nó dừng lại, hướng về phía tôi.

- Sự thật hay hành động? - Có tiếng reo hò của một đám đông nào đó bên tai tôi.

Tôi ngồi yên, đôi mắt nhìn chăm chú vào cái chai thủy tinh rỗng đang đặt trước mặt.

- Sự thật! - Tôi đáp.

- Hãy nói ra bí mật lớn nhất của bạn!

Lại có tiếng người nói xôn xao. Tôi không rõ đó là ai bởi lẽ lúc ấy bản thân đang bị thu hút bởi cái chai thủy tinh trong suốt đặt trên mặt bàn. Cái chai dài, thon gọn, miệng chai hướng thẳng về phía tôi. Là tôi, tại sao lại là tôi? Là sự thật? Tại sao lại là sự thật? Tại sao? Đầu óc tôi quay cuồng, choáng váng, cảm giác như có ai đó đang dùng tay bóp chặt lồng ngực. Không thể thở được nữa. Không thể...

Tôi giật mình mở mắt, bất giác có chút ít hoảng sợ trong suy nghĩ. Nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Hẳn là trời đang mưa. Có tiếng những giọt nước vỗ mạnh vào mái tôn và gió đang lùa qua khe cửa sổ. À, thì ra tôi đang ở trong phòng. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ. Thật may vì tôi vẫn chưa nói ra bí mật lớn nhất của mình. Thật may nhưng cũng thật đáng thương. Một cảm giác trống rỗng len lỏi trong trái tim. Không hiểu sao nước mắt lại rơi....

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 1

Sáng hôm sau, trời vẫn mưa rả rích. Cảm giác ám ảnh từ giấc mơ đêm qua vẫn đeo bám lấy tôi không buông. Gió tràn vào phòng, chạm nhẹ lên ngực áo tôi. Bỗng có cảm giác bản thân lại chơi vơi giữa những thứ cảm giác xưa cũ, những ký ức xưa cũ và những hoài niệm xưa cũ. Cứ tưởng mọi thứ đã bị cuốn trôi đi xa lắm nhưng hôm nay một lần nữa chúng lại làm tôi đau, rất đau.

Tôi ngước mắt nhìn lên chiếc giá đựng sách đã cũ kỹ ngay phía đối diện. Giữa tầng tầng lớp lớp những quyển sách kia, lọt thỏm trong những trang giấy đã úa màu thời gian là một quá khứ, một ký ức mà tôi luôn cố phủ nhận. Phải, tôi đã luôn muốn trốn chạy nhưng hôm nay, trong cái tiết trời ảm đạm của một ngày cuối đông, bỗng nhiên tôi lại muốn được chạm vào dĩ vãng một lần nữa.

Tôi bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh chiếc giá gỗ rồi đưa tay lấy quyển sách màu đỏ nằm ở tầng thứ ba. Lật nhanh những trang giấy mỏng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc bao thư màu nâu đã cháy xém một góc. Tôi đã có lúc muốn đốt nó nhưng rồi lại không thể. Cái thứ ký ức bi thương ấy đến bây giờ vẫn cứ ám ảnh tôi theo một cách nào đó. Cầm trong tay chiếc phong bì, tôi không thể nào thôi nghĩ về những ngày tháng đầy nước mắt trong quá khứ.

Vẫn đang miên man trong những thứ hoài niệm xưa cũ, thì chợt điện thoại đổ chuông làm tôi bất giác giật mình. Thì ra là Thành... Giữa lúc tâm trạng đang rối bời như thế này thì cuộc gọi của anh lại càng làm tôi cảm thấy bất an hơn. Lưỡng lự đôi chút, cuối cùng tôi cũng quyết định bắt máy.

- Alo! Em nghe.

- Em hả? Lát nữa anh đến chở em đi uống café nhé. Anh có chuyện muốn nói.

- Vâ... vâng... _ Tôi miễn cưỡng đáp lại, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

- Thế em sửa soạn đi. Khoảng 20 phút nữa anh đến.

Nói rồi, Thành cúp máy, để lại tôi một mình với khoảng không trống rỗng và vô định. Nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích.

Kể từ khi Thành đề nghị chuyện ra mắt gia đình, trong lòng tôi luôn thấy bất an và lo lắng. Thứ quá khứ xưa cũ tưởng như đã ngủ yên và bị chôn vùi vĩnh viễn thì đột nhiên lại trỗi dậy khiến lúc nào tôi cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ. Trong mắt Thành, tôi luôn là một cô gái dịu dàng và trong sáng nhưng... sự thật không phải thế. Tôi đã không dám thừa nhận quá khứ của mình vì sợ mất anh. Nhưng hôm nay... đã đến lúc tôi phải ngừng sợ hãi. Sẽ là không công bằng cho tất cả mọi người nếu tôi cứ tiếp tục lừa dối Thành như thế này.

Sau rất nhiều lần đắn đo, dằn vặt, cuối cùng tôi cũng quyết định thử dũng cảm một lần. Cầm chặt bì thư màu nâu trong tay, tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ với lòng rằng sẽ nói thật tất cả với Thành, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 2

Một tiếng sau, tại quán café Snowdrop...

- Anh đã nói với bố mẹ về chuyện của hai đứa mình rồi. Tuần sau em có thời gian rảnh không? Cùng anh về quê thăm bố mẹ. - Thành đề nghị, giọng nói trầm ấm một cách kỳ lạ.

Tôi nhìn anh chăm chú, không biết phải mở lời thế nào. Cảm giác có gì đó cứ nghẹn ứ trong cổ họng và trái tim thì dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phải mất khoảng năm phút tôi mới có thể lên tiếng:

- Thật... thật ra... Hôm nay... trước khi gặp mặt gia đình anh.... Em cũng có chuyện muốn nói.

Thành nheo mắt nhìn tôi, vẻ khó hiểu:

- Sao em trông có vẻ căng thẳng thế? Em yên tâm đi. Mẹ anh không quá khắt khe đâu. Chỉ cần hiền lành như em là được rồi.

- Không... không phải chuyện đó! Em... thật ra...

- Có gì cứ nói đi! Anh nghe đây. - Thành cười, nhìn tôi chờ đợi.

Tôi từ từ rút trong túi ra chiếc phong bì màu nâu rồi đặt lên bàn, ngay trước mặt anh.

- Đây! Có cái này... em nghĩ anh nên xem nó trước khi quyết định tiến xa hơn. - Tôi chậm rãi nói từng từ với anh như đã luyện tập ở nhà từ trước.

Thành đưa tay mở phong bì ra. Gương mặt anh biến sắc và bắt đầu trở nên lạnh lẽo, u ám một cách kỳ lạ.

- Thế này là sao? Em... rốt cuộc... muốn nói gì với anh? - Thành hỏi tôi, giọng điệu lạc lõng và mơ hồ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và bắt đầu kể câu chuyện của mình. Nhưng có vẻ mọi thứ không được như tôi mong đợi. Bằng chứng là nói chưa được mấy câu thì mọi vật trước mắt tôi đã trở nên ướt nhòe và tôi chẳng còn nghe rõ được giọng của chính mình nữa. Tiếng khóc của tôi hòa lẫn vào tiếng mưa tạo nên một bản hợp âm buồn bã đến kỳ lạ. Tôi cũng chẳng còn nhớ chính xác lúc đó mình đã nói những gì nữa. Mọi thứ dường như bị đảo lộn và cảm giác ngột ngạt, bức bối dần xâm chiếm lấy cả không gian.

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 3

Sau khi nghe hết câu chuyện của tôi, Thành vẫn ngồi yên, mắt nhìn chăm chú vào chiếc phong bì màu nâu, không nói một lời nào. Thái độ này... làm tôi càng thêm bất an hơn. Liệu anh đang cảm thấy gì lúc này?

Là phẫn nộ hay bi thương?

Là tức giận hay thất vọng?

Là thờ ơ hay đau khổ?

Tôi không rõ nữa. Người ta có thể cảm thấy gì được khi bị lừa dối suốt một thời gian dài như thế? Anh có thể tha thứ tất cả và chấp nhận con người thật của tôi không? Thật lòng tôi không dám nghĩ đến. Thành không nói gì nên tôi cũng chẳng thể cất lời. Chúng tôi cứ ngồi như thế rất lâu, rất lâu. Tất cả đều chìm trong im lặng, chỉ có bầu trời là vẫn khóc...

Trời mỗi lúc một lạnh hơn nhưng vẫn chưa đủ sức để đóng băng trái tim tôi nên nó vẫn cảm thấy đau, rất đau...

Đã hơn một tuần rồi chúng tôi không liên lạc với nhau. Có lẽ mọi thứ đã thật sự kết thúc. Anh không hề trách cứ hay nặng lời với tôi. Câu cuối cùng Thành nói chỉ là: "Trước kia không nói, tại sao bây giờ lại nói?". Điều đó... chính tôi cũng muốn biết câu trả lời. Tại sao lại nói ra? Có thể là vì điều gì được nhỉ? Là vì day dứt. Vì thấy tội lỗi và mặc cảm. Hay cũng có thể vì đó đơn giản là sự thật, mà đã là sự thật thì dù có tồi tệ đến đâu cũng cần phải đổi mặt. Tôi cũng không rõ nữa... Nhưng bất kể lý do là gì thì kết cục chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Tôi bây giờ lại trở về với thế giới không anh, lại sống với sự cô độc của chính mình, lại cố gắng để tồn tại, cố gắng để không gục ngã.

Trong những ngày này, khi mất anh rồi, tôi mới chợt nhận ra bản thân yếu đuối và hay sợ hãi đến mức nào. Giữa cái thứ bóng tối vô tận của những ngày đông, tôi dường như đang bị nhấn chìm trong nỗi cô đơn và lạc lõng.

Gần đây, khi không thể nào ngủ được, tôi lại hay đi bộ lang thang một mình. Và như một thứ ám ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức... những con đường tôi đi luôn luôn có đích đến cuối cùng là nhà của Thành. Tôi đến đó nhưng lại chẳng để làm gì cả, cũng không thể làm gì cả. Chỉ là cứ đứng im lặng như thế rất lâu, rất rất lâu, cho đến lúc chân tê cứng đi và không còn cảm giác nữa. Khi ánh sáng nhạt màu phát ra từ cửa sổ lầu hai vụt tắt, ngôi nhà bị bóng tối nuốt chửng một cách tàn nhẫn thì cũng là lúc tôi chầm chậm lê bước trở về với cái phòng trọ cũ kỹ, tồi tàn của mình. Một ngày của tôi cứ thế, kết thúc trong câm lặng và những nỗi đau chẳng thể cất thành lời.

Trốn chạy một lần nữa...

Hình như tôi đang ngày một trở nên điên rồ hơn với những thứ cảm xúc hỗn độn về anh, về chính bản thân tôi và về thứ quá khứ bi thương đó. Chính vì thế, tôi không thể tiếp tục ở lại thành phố này được nữa. Tôi phải rời khỏi đây và chấm dứt mọi chuyện. Vào đúng lúc tôi muốn trốn chạy nhất thì một cánh cổng giải thoát lại mở ra. Tôi nhận được giấy báo trúng tuyển là.m tìn.h nguyện viên tại Sa Pa. Đây có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nhất cho tất cả...

Tôi đến cơ quan của Thành để nói lời tạm biệt nhưng lại không dám vào, cứ lưỡng lự đứng một mình ở cổng. Có lẽ anh không muốn gặp lại tôi thêm một lần nào nữa. Vậy thì tôi còn tới đây làm gì? Phải chăng là vẫn còn muốn hy vọng, vẫn còn muốn níu kéo? Không, tôi không muốn đến đây để va.n nà.i lòng trắc ẩn trong anh. Bất giác cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Thành.

Tôi vừa định quay người, toan bước đi thì chợt đằng xa, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt tôi. Là Thành! Anh đứng đó, nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày nào nhưng ánh mắt ấm áp của anh không phải trao cho tôi mà lại dành cho một cô gái khác. Tôi nhanh chóng đứng núp vào một góc và nhìn theo bóng Thành đi xa dần cùng với cô gái nọ. Cả hai cùng trò chuyện vui vẻ và bước vào tòa nhà nơi Thành đang làm việc. Có lẽ đó là đồng nghiệp của anh, cũng có thể là đối tác hay một ai đó khác - đặc biệt hơn... Tôi không biết và thật tâm cũng không muốn biết. Hóa ra Thành vẫn sống tốt khi không có tôi bên cạnh. Có phải anh đã thật sự quên tôi rồi không?

Vẫn biết rằng một khi đã chia ly thì ắt hẳn sẽ phải chấm dứt mọi thứ, kể cả nỗi nhớ thương. Thế nhưng... lúc này đây, không hiểu sao việc bản thân bị quẳng lại trong đống ký ức thừa thải của anh lại khiến tôi cảm thấy hụt hẫng đến vậy. Trong thứ ánh sáng yếu ớt và mỏng manh của một ngày cuối đông, khi những cơn gió khẽ lùa qua kẽ tay, tôi biết mình đã đán.h mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Tuy vậy tôi vẫn không biết làm sao để níu giữ và cũng không thể nào níu giữ.

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 4

Sapa, một năm sau...

Có lúc thời gian làm cho con người ta quên nhau, cũng có lúc thời gian làm cho con người ta nhớ nhau. Và... điều tồi tệ nhất đó là khi thời gian trôi đi, một người quên còn một người thì vẫn nhớ.

Hôm nay lại là một ngày mùa đông như bao ngày mùa đông khác. Chẳng có gì quanh đây ngoài tuyết trắng xóa và cái lạnh đến thấu xương. Tôi lại bắt đầu công việc thường nhật của mình là lau dọn lại căn nhà cấp 4 đã cũ kỹ. Có lẽ bởi bất cẩn, tôi vô tình va phải chiếc giá sách ngay bên cạnh bàn làm việc. Một cuốn sổ nhỏ rơi ra để lộ chiếc phong bì màu nâu đã bị cháy xém một góc. Ký ức này... chẳng phải là tôi đã lãng quên rồi sao? Vậy mà hôm nay, nó lại hiện ra ngay trước mắt tôi một cách thật rõ ràng và chân thật.

Như bị mê hoặc, tôi vô thức nhặt chiếc phong bì lên rồi nhẹ nhàng rút từ đó ra một bức hình siêu âm đen trắng. Hình ảnh một bào thai hiện lên rõ mồn một khiến cho mọi thứ cảm xúc trong quá khứ lại chợt ùa về làm xốn xao trái tim tôi.

Có phải thật sự mọi thứ đã qua rồi không? Tại sao tôi vẫn cảm thấy đau như vậy? Có phải tôi không nên nói cho Thành biết việc mình đã từng phá thai không? Nếu không nói ra... chắc hẳn giờ này anh vẫn đang ở bên cạnh tôi. Nhưng... như vậy không phải là dối trá hay sao?

Đôi khi cũng tự mình chìm đắm trong những suy nghĩ vu vơ về quá khứ. Liệu rằng tôi có hối hận không với quyết định ngày hôm đó của chính mình? Có phải tôi đã từ bỏ quá dễ dàng không? Thật tâm tôi cũng không biết rõ câu trả lời. Nhưng dù sao thì giờ tôi cũng đã không còn bất cứ tư cách gì để làm phiền đến anh nữa. Đến cả tư cách được nhớ nhung, được mong đợi, tôi cũng không có nữa.

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 5

Trong những ngày cuối cùng của mùa đông, tôi vẫn thường lê.n đỉn.h núi phủ tuyết trắng và tìm kiếm một loài hoa mang tên "Hoa giọt tuyết". Từ rất lâu rồi, tôi đã đem lòng yêu mến loài hoa dũng cảm, mọc ngay trong tuyết lạnh giá, giữa mùa đông ảm đạm để rồi cuối cùng bung nở những cánh trắng muốt như thiên thần khi xuân vừa mới bắt đầu. Lúc trước, khi còn yêu nhau, Thành vẫn hay bảo tôi chính là bông hoa giọt tuyết của anh ấy. Chúng tôi đã định sẽ đến châu Âu để cùng ngắm hoa giọt tuyết nở nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như những mộng ước của tôi và Thành.

Những ngày gần đây, tôi hay nghe lũ trẻ trong làng truyền tai nhau về một loài hoa màu trắng nở trên núi cao, ngay trong tuyết lạnh. Có lẽ đó chính là loài hoa mà tôi đang tìm kiếm chăng? Tôi không chắc nó có tồn tại ở đây, trên vùng núi hoang vu và rét mướt này hay không nhưng chẳng hiểu sao bản thân vẫn cứ muốn tìm kiếm một điều gì đó để có thể an ủi và xoa dịu trái tim đang thổn thức vì thương nhớ của chính mình. Giống như những cánh hoa giọt tuyết trong băng lạnh, chẳng phải tôi cũng nên thử một lần hy vọng và tin tưởng hay sao?

Không biết đây đã lần thứ bao nhiêu tôi một mình băng qua những con đường lạnh giá trên núi cao để đi tìm loài hoa đó nhưng vẫn không thể thấy gì ngoài tuyết trắng và sự cô quạnh trong ý nghĩ. Có lẽ tất cả chỉ là những lời đồn đại. Chỉ có tôi là ngây thơ tin vào chúng mà thôi. Vẫn bước từng bước chậm rãi về phía trước, tôi chợt nhận ra có một vật gì đó đang nằm ngay trên mặt đất. Thì ra là một cuốn album nhỏ của ai đó đán.h rơi. "Ai lại muốn lên tới tận đây rồi đán.h rơi một thứ như thế này được chứ?" - Tôi tự nhủ và thử mở cuốn album ra xem có thông tin gì của người bị mất không. Nhưng... cái gì đây? Trong cuốn album cũ kỹ là những bức hình của tôi. Của chính tôi. Thật không thể nào tin được. Cảm giác có chút ít hoang đường trong suy nghĩ. Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Chẳng lẽ tôi đang bị theo dõi bởi một tay paparazzi nào đó? Nghe ra không phải là rất buồn cười hay sao?

Xin lỗi! Nó là của tôi. Cô... có thể trả nó lại cho tôi không?

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, xóa tan đi cái giá lạnh của những ngày cuối đông. Tiếng nói này... chẳng phải đã xuất hiện hàng trăm lần trong những giấc mơ của tôi đó hay sao? Tôi quay người lại, thấy Thành đang ở ngay trước mặt. Có thật đó là anh? Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Đây có phải là sự thật hay lại là một giấc chiêm bao? Anh không nói gì, cứ đứng đó nhìn tôi hồi lâu, khuôn mặt không rõ là ngạc nhiên hay bình thản, vui mừng hay e ngại. Chỉ biết anh đang ở đây, ngay cạnh tôi, rất gần và rất thật.

- Sao... sao anh lại đến đây?

- Anh đi tìm hoa giọt tuyết.

- Anh lên Sa Pa chỉ để tìm hoa giọt tuyết thôi sao?

- Ừ! - Thành nói, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh như nắng mùa xuân.

- Vậy... anh tìm thấy chưa?

- Rồi!

- Thật sao? Ở đâu thế? Em cũng muốn được thấy.

Im lặng một lúc, Thành chậm rãi tiến về phía tôi rồi nói:

- Đó... chính là em!

Chỉ cần chúng ta yêu nhau! - Hình 6

Tôi như không thể tin nổi những điều mình vừa nghe thấy nên hỏi lại với vẻ nghi hoặc:

- Là... là em sao? Nhưng... tại sao?

- Chẳng phải anh đã từng nói rồi sao? Em chính là bông hoa giọt tuyết của anh!

Tôi đứng ngây người trong giây lát, nước mắt không hiểu sao bỗng nhiên lại rơi:

- Nhưng... em không xứng đáng!

Đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi, Thành mỉm cười rồi nói:

- Anh thấy đáng là được.

Trong lúc tôi vẫn còn chưa biết phải phản ứng ra sao thì anh đã ôm tôi vào lòng rồi nói:

- Em có biết anh đã tìm em rất lâu, rất khổ sở không? Tại sao em lại bỏ đi mà không nói tiếng nào như vậy chứ? Anh nhớ em! Thật sự rất nhớ em!

Ngập ngừng một chút, Thành nói tiếp:

- Chúng mình bắt đầu lại... có được không em?

Trái tim tôi như muốn vỡ òa trước lời nói của anh nhưng có điều gì đó trong sâu thẳm tiềm thức lại ngăn cản tôi nói câu đồng ý.

- Nhưng... còn bố mẹ anh thì sao? Em... không thể...

Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm ánh lên cái vẻ kiên định và chững chạc của một người đàn ông đã trải qua nhiều sương gió cuộc đời:

- Chỉ cần chúng ta yêu nhau, bố mẹ cuối cùng cũng sẽ hiểu thôi. Anh đã mất một năm để tìm em. Chẳng lẽ em lại không thể vì tình yêu của chúng ta mà dũng cảm cùng anh đối mặt sao?

Câu nói của Thành như một cơn gió, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt còn sót lại nơi trái tim tôi. Bất giác, mọi nghi hoặc trong lòng tôi đều tan biến hết.

Phải! Tôi sợ hãi tương lai nhưng không có nghĩa là tôi chạy trốn định mệnh của chính mình. Vì đã là định mệnh thì dù có chạy đến đâu vẫn bị bắt được. Và vào một sớm mùa đông lạnh lẽo, tôi đã chợt nhật ra Thành chính là định mệnh của cuộc đời mình.

- Vậy... em có đồng ý làm bông hoa giọt tuyết của riêng anh không? - Thành nói rồi mỉm cười, nụ cười tưởng như có thể làm tan chảy ngay cả khối băng lạnh giá nhất.

Tôi nhìn anh rất lâu và nước mắt không hiểu sao lại rơi một lần nữa...

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Lúc bố chia đất, anh cả đưa ra tờ xét nghiệm ADN, tôi sốc nặng nhưng bố lại vo tròn mảnh giấy và giao cả gia tài cho anh ấy
05:36:27 30/09/2024
Khuyên chồng đưa lương để vợ giữ, anh đưa tôi 2 cuốn sổ tiết kiệm trị giá 1,5 tỷ
06:01:30 01/10/2024
Biết vợ cũ tái hôn với anh chàng nghèo, tôi chuyển 100 triệu mừng cưới và định tặng con gái 1 căn nhà nhưng con từ chối
05:23:50 30/09/2024
Em trai khoe lương trăm triệu, tôi ngỏ ý mượn xây nhà thì em đưa cuốn sổ dày cộm và thú nhận một chuyện ngang trái
05:32:29 30/09/2024
Lỡ miệng khoe lương cao, một ngày sau, nghe lời nhờ vả từ bác ruột mà tôi lảo đảo
05:28:08 30/09/2024
Lắp camera trông con, tôi sốc khi chứng kiến hành động của mẹ chồng với một người quen
05:19:48 30/09/2024
Tôi bật khóc khi biết lý do cả nhà chị gái không đến dự đám cưới của mình
05:58:28 01/10/2024
Biệt tích 3 năm mới về, chàng trai bật khóc khi mẹ chỉ vào nấm mồ đầu ngõ nói trong nước mắt
12:19:07 01/10/2024

Tin đang nóng

Nam thanh niên t.ử von.g khi livestream vụ sạt lở ở Hà Giang: Hiền lành, tích cực giúp đỡ hàng xóm
12:20:23 01/10/2024
"Chị đại hột xoàn" Lý Nhã Kỳ sốc khi Negav dát cả cây đồ hiệu dự sự kiện
12:56:31 01/10/2024
Vụ cô giáo "xin hỗ trợ laptop": 95% học sinh đi học trở lại, cô Hiệu phó đảm nhiệm giảng dạy
12:26:36 01/10/2024
Phát hiện nam rapper mang tiếng "phông bạt" nhất Việt Nam đi "quẩy" sau khi có phát ngôn bỏ học gây tranh cãi khắp MXH
13:09:49 01/10/2024
Ngày 2 tháng 10 năm 2024 là ngày tốt hay xấu? Xem ngày âm lịch 2/10/2024
10:13:09 01/10/2024
Hà Anh Tuấn hát trước 2.600 khán giả tại Úc, dành tặng 500 triệu đồng giúp tr.ẻ e.m khỏi nạn mua bá.n ngườ.i
13:17:53 01/10/2024
Nam chính phim Việt giờ vàng bất hiếu, vô ơn
14:03:20 01/10/2024
Bạn gái HIEUTHUHAI lộ ra 2 thứ ít khi công khai, thái độ của netizen mới đáng bàn
10:33:57 01/10/2024

Tin mới nhất

Nghe lục đục dưới bếp, dâu trẻ vác gậy đi đán.h trộm để rồi bật khóc khi ánh đèn bật lên

12:14:31 01/10/2024
Ngay cả mẹ tôi cũng đã từng chịu cảnh cơm không lành, canh không ngọt với bà nội. Vì thế, trước khi đi lấy chồng, tôi tuyên bố dù có thế nào cũng không bao giờ sống chung với mẹ chồng.

Đang đi đường thì gặp người đàn ông ăn xin, tôi thương tình ném cho đồng bạc lẻ nhưng lại thảng thốt khi người ấy ngẩng đầu

12:11:20 01/10/2024
Sau khi l.y hô.n, tôi đi học thêm về làm đẹp rồi mở một spa nhỏ. May mắn được nhiều người ủng hộ nên sau 3 năm, tôi đã mở thêm vài cơ sở...

Được nhà chồng trao chục cây vàng trong ngày cưới, dâu trẻ cười thầm nhưng rồi sập bẫy của mẹ chồng xảo quyệt

12:08:28 01/10/2024
Anh đi ô tô sang, lại yêu chiều em hết nấc. Thành ra khi có thai, em cũng chẳng nghĩ nhiều. Thấy nhà người yêu ngỏ ý muốn tổ chức đám cưới, em cũng đồng ý luôn.

Mẹ chồng dúi cho 40 triệu mua điện thoại mới, dâu trẻ hí hửng đi mua để rồi khóc nấc với cái tát trời giáng mà không biết lý do

12:05:13 01/10/2024
Trước khi kết hôn, em đã được dặn rằng chuyện mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở. Chỉ có điều vì chưa va vấp lần nào nên em nghĩ rất đơn giản.

Nghe mẹ chử.i vợ vì không biết sinh con, chồng nhanh miệng nói ra một chuyện khiến bà 'sốc ngất', bất ngờ hơn là sự thật phía sau

11:59:57 01/10/2024
Bác sĩ nói khả năng có con của em gần như bằng 0. Thành ra bọn em vẫn cố gắng như vậy, thế nhưng trong lòng cả hai đều hiểu một điều, rằng có thể mọi hy vọng đều không được đền đáp.

Thấy nhúm lông mèo dính trên áo chồng, vợ âm thầm theo dõi để rồi phát hiện bí mật không thể tin nổi

11:56:24 01/10/2024
Nói về hình thức, chồng tôi không đẹp trai, anh cũng chẳng phải là người giỏi ăn nói. Mỗi lần có công to việc lớn, tôi đều phải đứng ra lo liệu.

Mẹ chồng ra vào thùng rác lục đồ, dâu trẻ buông lời nhiếc móc nhưng lại 'rụng rời' khi thấy thứ bà lôi ra

11:52:43 01/10/2024
Năm ngoái, chồng tôi đầu tư kinh doanh. Chẳng may việc kinh doanh chỉ cầm cự được nửa năm đã phá sản. Sau chuyện này, chúng tôi nợ thêm một số tiề.n không hề nhỏ.

Chồng 'tằng tịu' với bồ đúng đêm tân hôn, tôi vẫn ngọt như mía lùi rồi ra một cú 'chốt hạ' khiến anh trở tay không kịp

11:45:28 01/10/2024
Với người khác, đêm tân hôn rất thiêng liêng và đáng nhớ. Riêng tôi, tất cả những gì còn lại chỉ là sự ám ảnh và hận thù. Hôm ấy, chồng tôi nói sẽ ra ngoài uống rượu với bạn.

Có cô em chồng suốt ngày 'đâ.m bị thóc chọc bị gạo', tôi ủ mưu 'chặt đẹp' khiến cô nàng sợ đến già

11:41:54 01/10/2024
Hồi tôi mới về làm dâu, cứ nghĩ sẽ không có chuyện chị dâu em chồng. Tôi xem em chồng như ruột thịt nên có chuyện gì cũng mang ra kể.

Đi công tác nước ngoài về, tôi tặng vợ đôi khuyên tai, không ngờ em quỳ rạp xuống rồi thú nhận sự thật chấn động

11:33:26 01/10/2024
Tôi đang chưa biết phải giải quyết chuyện nào. Gia đình đang êm ấm, bây giờ có nguy cơ nhà tan cửa nát khi vợ ngoạ.i tìn.h.

Còn đang nợ hơn 1 tỷ tiề.n mua nhà mà tôi bỗng dưng mất việc, 2 tuần nay tôi phải nói dối chồng, không ngờ lại bị anh bắt gặp

05:51:36 01/10/2024
Hai vợ chồng ngỡ ngàng nhìn nhau. Chồng hỏi sao tôi đi ăn xa thế? Tôi lại ngượng ngùng nói dối tiếp. Vợ chồng tôi mới mua nhà, hiện tại còn nợ hơn 1 tỷ.

Trong lúc vợ chồng bối rối gửi con đi nhà trẻ thì bố chồng gọi điện, chốt phương án khiến tôi tá hỏa còn chồng thì gật gù đồng ý

05:48:21 01/10/2024
Không biết có phải tôi lo lắng thái quá không, chứ tôi thấy không yên tâm chút nào. Vợ chồng tôi cưới nhau được 3 năm, hiện tại có một cậu con trai 15 tháng tuổ.i và đang loay hoay tìm trường cho con.

Có thể bạn quan tâm

Negav xin lỗi giữa liên hoàn phốt căng

Sao việt

15:57:51 01/10/2024
Nam rapper cho biết được người thân, đồng nghiệp, bạn bè... gọi điện để hỏi thăm trong mấy ngày qua. Negav gửi lời xin lỗi vì đã làm những người yêu thương anh bị thất vọng.

Chính phủ của Thủ tướng Nhật Bản Fumio Kishida đồng loạt từ chức

Thế giới

15:48:56 01/10/2024
Đây là động thái mở đường cho việc thành lập chính phủ mới do tân Chủ tịch đảng Dân chủ Tự do (LDP) cầm quyền, ông Shigeru Ishiba, dẫn đầu.

Game bom tấn bất ngờ lùi ngày ra mắt 2 tuần, lý do chỉ vì một chữ "sợ"

Mọt game

14:34:36 01/10/2024
Cái tên đang được nhắc tới trong câu chuyện lần này là The Thaumaturge, một game nhập vai theo lượt với cốt truyện siêu hấp dẫn đang chuẩn bị được ra mắt và nhận về vô số sự kỳ vọng từ phía các game thủ.

Vụ nhiều học sinh nhập viện nghi ngộ độc ở Hà Nội: Sức khỏe các em ra sao?

Tin nổi bật

14:11:26 01/10/2024
Trong đó, có 9 trường hợp nhẹ đã được chuyển xuống Khoa Truyền nhiễm, 3 trường hợp nặng hơn được điều trị tại Khoa Hồi sức tích cực.

Khán giả Việt đang bỏ lỡ một tuyệt phẩm lãng mạn gây sốt toàn cầu: Nữ chính là mỹ nhân đẹp bậc nhất thế giới

Phim âu mỹ

14:07:13 01/10/2024
Với các khán giả yêu thích dòng phim lãng mạn, Nơi tình yêu kết thúc (tựa Anh: It ends with us ) là một sự lựa chọn rất đáng xem

Jennie cười rùng rợn, cắn nát trái cherry

Nhạc quốc tế

13:26:07 01/10/2024
Sáng 1/10, Jennie (BLACKPINK) tung teaser dài 18 giây, chính thức xác nhận release MV Mantra - thuộc album solo đầu tay vào ngày 11/10 tới đây.

Muốn 'trẻ hóa' ngoại hình, nàng nhất định phải chăm diện đồ balletcore

Thời trang

13:03:55 01/10/2024
Chất liệu mềm mại, đứng phom với đường nét cắt may tỉ mỉ, cùng những thiết kế hết sức đáng yêu ngọt ngào. Tất cả những thiết kế balletcore hiện đại đều được chăm chút để mang lại cảm giác thoải mái nhất cho phái đẹp.

Đi giữa trời rực rỡ - Tập 44: Pu xúc động vì được Chải bảo vệ

Phim việt

12:50:50 01/10/2024
Thấy Pu đang bị Bảo Anh bắt nạt, Chải lập tức đứng ra xưng là chồng của Pu và bảo vệ cô. Nhìn sự mạnh mẽ của Chải khi bảo vệ mình, cô nàng cũng không khỏi ngưỡng mộ và tự hào.

Lọ Lem xứng danh đệ nhất "bạch nguyệt quang", Nàng Mơ bất ngờ bị gọi tên

Netizen

12:22:45 01/10/2024
Mới đây, cộng đồng mạng phát sốt với bộ ảnh hoa sen của Lọ Lem (Mai Thảo Linh, SN 2006) - ái nữ nhà MC Quyền Linh. Có thể nói, đây là lần đầu tiên người hâm mộ được thấy Lọ Lem diện phong cách áo yếm lụa