Khi bà cô bên chồng lên tiếng
Ông bà ta có câu “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Phải chăng, xếp sau mẹ chồng thì bà cô bên chồng cũng đã trở thành một thương hiệu cho sự đành hanh, chua ngoa và là nỗi ám ảnh của các cô dâu Việt. Nhưng có ai hiểu, bên chồng cũng có năm bảy loại bà cô và không phải loại bà cô nào cũng là
Lắm lúc, tôi thấy mình như một bà cô kiêm luôn bà mẹ chồng.
Tôi là một bà cô bên chồng. Một bà cô có hai chị dâu. Người ta bảo, có chị dâu, bà cô bên chồng như tôi sẽ sung sướng lắm, chẳng phải làm việc nhà, chẳng phải nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, sẽ được hách dịch, này nọ. Ấy vậy mà tôi chẳng sung cũng không thèm sướng, thế mới buồn cười. Hai ông anh lấy vợ, tôi được mẹ giao cho nhiệm vụ cao cả là truyền đạt lại gia quy cho các chị (vì mẹ tôi ngại tiếng mẹ chồng nàng dâu) bằng cách là không sách vở, không lí thuyết, không lời. Tôi phải làm việc nhà nhiều hơn bình thường, nấu ăn thêm cho hai người, chưa kể là còn phải xử lí những món cháy đen, cháy sém- sản phẩm của hai bà chị.
Ngày xưa, tôi vừa làm việc vừa nghe nhạc. Bây giờ tôi vừa làm việc, vừa nói, chỉ cái này, dẫn cái kia, cái nào các chị chưa hiểu thì phải nói lại cho các chị hiểu. Lắm lúc, tôi thấy mình như một bà bảo mẫu, à không là một bà cô kiêm luôn bà mẹ chồng. Tôi không dám chê mấy bà chị dâu sai cái này, hư cái nọ, hay nhiều chuyện, hay ngại ngùng, hay e thẹn… Vì mỗi gia đình đều có những lối sống riêng, những cách hành xử riêng nên chuyện giải thích cho các chị là điều hiển nhiên. Mẹ tôi bảo, “mày phải làm cho quen, các chị chưa hiểu thì chỉ cho các chị, sau này mày cũng phải lấy chồng, cũng phải biết nghe con”. Và tôi cứ như thế, khoa chân múa mép suốt hơn một tháng. Tưởng mọi chuyện đã êm xuôi. Ai nấy đều biết việc của mình để làm, tôi có thể thoải mái tập trung vào việc học. Thế nhưng…
Chị dâu tôi không phải là người lười biếng. Tôi biết điều đó, mỗi tội, cái gì chị làm cũng chậm chạp, kỹ lưỡng như sợ mọi thứ mình làm sai sót một tí ti thì sẽ hỏng bét hết. Đôi khi tôi chỉ muốn làm lẹ cho xong, nhìn chị làm từng thứ một, tôi chỉ muốn ngáp dài mà nằm ngủ. Thật là nhẹ nhàng và thật là chậm… Tôi bắt đầu chán ngán với mọi thứ. Nhưng tôi không dám nói, vì tôi không muốn tôi và anh tôi bất hòa vì những chuyện không đâu. Thỉnh thoảng, tôi có góp ý với chị, góp ý chân thành và cũng nhẹ nhàng nốt… nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Video đang HOT
Tôi không phải là đứa nhiều chuyện , nói chính xác hơn, tôi sống nội tâm và tình cảm, ít để ý đến chuyện người khác. Nhưng chị tôi thì ngược lại. Chuyện nhà hàng xóm cãi nhau, chửi nhau thế này, gọi nhau thế kia, bà kia ăn vụng cái này, ông đó uống rượu, đánh vợ… Thường là, sau một buổi chợ, chị tôi khuân về nhà bao nhiêu là câu chuyện và thường kể với tôi. Lắm lúc tôi cũng ừ hử cho qua, đôi lúc nghe chị nói chuyện tôi cứ liên tưởng đến cái đài thông tấn xóm, sáng, trưa chiều tối hoạt động liên tục. Thành ra, ban đầu tôi cũng hời hợt, nhưng lâu dần thành quen, không có tiếng nói của chị, trong nhà buồn hẳn.
Thỉnh thoảng, anh chị giận hờn nhau, tôi phải thủ thỉ với anh, an ủi chị, bữa cơm trong gia đình đôi khi trở nên u ám, tôi sợ cha mẹ buồn, và tôi cũng buồn, nhưng không thể làm gì hơn.
Tôi quyết định đi trốn. À không, là tôi đăng ký thi đại học xa nhà. Những năm tháng trọ học ở Sài Gòn, phải xoay xở với cơm áo gạo tiền, học hành, thi cử. Đôi khi tôi cũng thầm cảm ơn hai bà chị dâu vì những dòng tin nhắn động viên, an ủi những lúc tôi nhớ nhà, những khi tôi khó khăn. Và một điều nữa, mẹ tôi bảo, không có tôi, chị dâu tôi đảm đang và chăm lo gia đình chu đáo lắm.
Cái giá của sự chạy trốn thật ngọt ngào.
Theo Eva
Đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau
Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng với em thi thật đăng đẵng.
Nhà anh và nhà em chi cach nhau môt bơ tương. Thuơ ấu thơ co đôi ba lân minh cung tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết vê đơi sông riêng của nhau. Găp anh, em cung không đê y vi anh rất đỗi binh thương. Cũng có thể vì cam xuc vi ngot đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hanh phuc bên một ngươi - người mà em tương như sẽ đem đến cho em niêm vui bất tận. Nhưng mối tinh ấy lại như môi tơ vo khiến em hoang mang trong tuyêt vong. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.
Một ngày, em lại gặp anh - ngươi hang xom nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xa giao lại cho em cai cam giac như lâp đi khoang trông trong lòng. Cung tư đo, tinh cam lơn theo thơi gian, phai chăng em đa yêu ngươi hang xom nhăn tin cho em môi ngay?
Ngay qua ngay, hinh anh cua anh lơn dân trong em tư bao giơ. Anh a, em la ngươi con gái, em cung co trai tim, cung biêt đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bât châp bông hông gai goc cua anh đê đến vơi anh. Anh đa giúp quên đi dấu vết tinh sâu, đa cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thây anh là ngươi tôt, sông tinh cam, co trươc co sau, vì thê em đa mong có anh mỗi ngày.
Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.
Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.
Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi. (Ảnh minh họa)
Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.
Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.
Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?
Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.
Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng vơi em thi thật đăng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.
Theo VNE
Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy... Bạn đừng ngại bị anh xã đánh giá này nọ. Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn là mình tưởng... Chúng em kết hôn được gần 3 tháng. Ông xã là người đàn ông đầu tiên của em. Tuy vậy, em cũng biết khá nhiều về chuyện quan hệ vợ chồng do học hỏi từ sách báo, tài...