Khi anh nói lời chia tay, em hứa sẽ chỉ đau khổ 7 ngày…
Em đọc được ở đâu đó rằng: “Chia tay thực ra không phải là một câu hỏi, mà nó là một lời thông báo.”. Chính là, dù người kia có đồng ý hay không thì chỉ cần một người buông tay thì có nghĩa là họ đã chia tay nhau rồi. Có lẽ chính vì vậy mà lúc anh nói câu tạm biệt anh chẳng cần đến sự đồng ý của em… Cứ như thế, mình xa nhau! “Em sẽ chỉ đau khổ 7 ngày”- Lời hứa ấy em nhất định sẽ thực hiện!
Người ta bảo, diễn biến tâm lý của sự đau buồn có 5 giai đoạn là: “Phẫn nộ”, “Phủ nhận hiện thực”, “Thỏa hiệp”, “Trầm cảm” và cuối cùng là “Chấp nhận”.
Còn em ngay lúc này lại chẳng thể phẫn nộ, chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhậnbuông tay.
Dẫu biết là bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, còn duyên người ở, hết duyên người sẽ phải đi; dẫu đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói vào lúc này… nhưng sau tất cả em vẫn chỉ có thể im lặng để anh đi.
Nhìn bàn tay anh, em tự hỏi mình: “Những tháng ngày sau, em phải sống như thế nào?”
Ngày đầu tiên xa anh, em không muốn rời khỏi giường. Ai cũng bảo em: “Một cánh cửa khép lạisẽ có một cánh cửa khác mở ra”, nhưng, “sẽ” là bao giờ? Chẳng phải cho đến lúc đó mọi thứ vẫn tối mịt mù sao?
Em không dám online vì sợ những lời thăm hỏi của bạn bè, cũng không dám mở điện thoại vì có quá nhiều kỉ niệm của chúng ta.
Rèm cửa vẫn buông rũ, còn em vẫn đang nằm trên giường- chẳng làm gì cả- chỉ khóc.
Video đang HOT
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, em vẫn vậy. Nếu có gì đó thay đổi thì có lẽ là rèm cửa đã được kéo lên cao, có nắng làm rõ khuôn mặt anh trên tấm hình hai đứa chụp chung.
Em mông lung nhìn chiếc lá nhỏ đang rung rinh trong gió, lại một lần nữa hỏi lòng: “Những tháng ngày sau, em phải sống như thế nào?”
Ngày thứ tư, em mở điện thoại.
Hình nền là nụ cười của anh. “Anh cười gì chứ?”
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn hỏi han từ những người bạn của chúng ta.
Lần chia tay này của chúng ta, thật sự đã làm nhiều người sốc rồi anh à!
Ngày thứ năm, em online. Em chỉ định đổi cái ảnh đại diện chút thôi, cũng định viết lách cái gì đó… nhưng có quá nhiều thông báo mới và tin nhắn khiến em thấy lòng nặng trĩu.
Ngày thứ sáu xa anh, em lục tìm hết thảy những kỷ vật. Mỗi kỷ vật là những đoạn ký ức rõ nét trong em.
Em dành ngày hôm nay để hồi tưởng.
Em vào quán quen uống một ly việt quất, ngồi ở góc quán quen thuộc, nghe bài hát quen thuộc và nghĩ về những điều thân thuộc của hai ta.
Ngày thứ bảy mình xa nhau, em tìm một chiếc rương lớn dùng để cất mọi kỷ vật.
Sách anh thích đọc, đĩa nhạc anh thích nghe, ly anh dùng để uống nước, nhẫn của chúng mình, áo đôi và rất nhiều những món đồ khác… em xếp gọn chúng vào… cẩn thận và trân trọng.
Sau đó, em cho phép mình được khóc thật to.
Ngày thứ támxa anh, em đến gặp anh.
Em đến để nhìn anh, để nói với anh rằng: “Em đã đau khổ đủ rồi, lời hứa em chỉ đau khổ 7 ngày em đã thực hiện được rồi, từ giờ em sẽ chỉ hạnh phúc, em để anh đi… anh hãy yên nghỉ!”
Theo PNO
Vào viện thăm em kết nghĩa của chồng sinh con, tôi chế.t điếng khi nhìn thấy mặt thằng bé..
Thằng bé quá giống con trai tôi, điều đó làm tôi vừa hoang mang lại ngỡ ngàng. Có lẽ nào...
Ảnh minh hoạ
Tôi năm nay 27 tuổ.i, chồng hơn tôi 1 tuổ.i. Chúng tôi kết hôn được 3 năm và có 1 cậu con trai 2 tuổ.i kháu khỉnh và giống chồng tôi tất cả mọi nét trên khuôn mặt. Sau khi sinh con đầu lòng, tôi gần như không còn nhiều cảm xúc chăn gối với chồng. Mặc dù vậy anh vẫn hết lòng yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho tôi và con.
Chồng tôi có một cô em kết nghĩa dưới quê. Nghe chồng nói thì trước đây c.ô b.é ấy có tình cảm với chồng nhưng anh yêu người khác vì thế cô ấy xin nhận chồng làm anh kết nghĩa. Họ chơi với nhau khá thân thiết. Có lúc tôi cũng phải ghen tỵ nhưng cả hai đều rất chừng mực trước mặt tôi.
Hồi nọ cô ấy lên thành phố tìm việc, ban đầu chưa tìm được nhà nên có tá túc ở nhà tôi vài bữa. Chồng tôi đối xử với cô ấy như em gái ruột của mình vậy. Cô bạn thân của tôi vẫn hay nhắc tôi cẩn thận. Nhưng tôi tin chồng sẽ không bao giờ có chuyện như thế.
Sau đó 1 năm, tôi hay tin cô ấy có bầu nhưng người đàn ông kia không cưới vì đã có vợ. Tôi cũng có đến thăm cô ấy một lần. Bình thường như nhiều phụ nữ, gặp tình cảnh đó sẽ đau khổ, bứt rứt nhưng cô ấy thì khác. Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Dường như chuyện đó là do cô ấy tự nguyện vậy. Chồng tôi cũng không có biểu hiện gì lạ thường.
Ngày cô ấy sinh, chồng tôi tất tả chạy vạy lo cho cô ấy. Thì cũng đúng thôi, cô ấy không có người thân thích trên thành phố, mà kể cả có cũng đâu dám nói chuyện cô ấy không chồng mà chửa đẻ. Thế nên mọi việc chồng tôi lo tất. Cô ấy sinh mổ nên chồng tôi lại càng lo lắng. Điều đó làm tôi có dự cảm không lành.
Hôm ấy là cuối tuần, tôi sắp xếp công việc dẫn con trai vào viện thăm cô ấy. Lúc này thấy chồng đang chạy ra ngoài mua cháo. Cô ấy và con đang ngủ. Lúc nhìn đến mặt thằng bé, tôi như chế.t lặng, nó quá giống con trai tôi.
Nếu người đi đẻ không phải cô ấy mà là tôi, thằng bé con kia là con tôi và là em trai của con trai tôi thì chắc cũng không ai phản ánh gì. Tôi vừa hoang mang vừa ngỡ ngàng. Có lẽ nào chồng và cô ấy...
Tôi vội vã để túi đồ lại rồi dắt con trai ra về. Tôi vô cùng bứt rứt không biết có nên nói chuyện thẳng thắn với chồng hay không. Nhưng quả thực lòng tôi đang rất rối bời. Nếu chuyện đúng như tôi nghĩ thì chúng tôi sẽ thế nào, lỗi là cô ấy hay ở chồng tôi. Tôi phải làm sao bây giờ?.
Theo Phunutoday
Đã là người yêu cũ, lằng nhằng chỉ khiến ta thêm đau lòng... "Ai yêu nhau mà không từng đau khổ, chúng ta - người yêu cũ của nhau, đã đi chung một đoạn đường, nhưng lại xa nhau ở một ngã rẽ, con đường em đi và con đường anh chọn, nó không giống nhau, ngày xưa đã không giống, thì nhất định bây giờ và cả sau này cũng sẽ không thể giống nhau....