Khéo léo khi chồng bị đồng nghiệp mồi chài
Chồng tôi đã tự động thú nhận sai lầm của mình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.
ảnh minh họa
Vợ chồng trẻ mới cưới được hơn một năm, dù thấy anh tính tình thật thà, “nhát gái”, yêu thương chiều chuộng tôi hết mực nhưng vì anh khá phong độ, lịch lãm lại giỏi giang trong công việc, sợ nhiều cô gái trẻ đẹp “xiêu lòng” nên ngay ban đầu, tôi đã có ý thức cảnh giác để “giữ chồng”.
Gần đây, ngoài làm việc ở tòa soạn, tôi còn viết bài cho một số công ty quảng cáo nên thời gian quan tâm, để ý đến “ông xã” ít hơn trước rất nhiều. Một phần cũng vì chủ quan này nọ, cứ nghĩ chồng mình “ngoan” tuyệt đối.
Cho đến một sáng chủ nhật nọ, tôi được nghỉ nên tranh thủ dậy sớm giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa thay cho bác giúp việc (bác xin nghỉ về quê). Lúc kiểm tra áo quần trước khi cho vào máy giặt, tôi ngỡ ngàng phát hiện ra một mẩu nhỏ vỏ bọc ngoài của bao cao su trong túi quần chồng.
Hai chúng tôi chưa có kế hoạch sinh con nên vẫn hay dùng bao cao su mỗi lần ân ái, nhưng loại “áo mưa” hay dùng khác hẳn với loại tôi tình cờ trông thấy lúc đó. Nghi ngờ chồng “ăn chả” bên ngoài, mặc dù giận run người nhưng tôi vẫn cố kìm nén, làm như chưa thấy gì, âm thầm điều tra xác minh sự thật và nghĩ cách để cứu vãn tình hình.
Video đang HOT
Tôi dành nhiều thời gian quan tâm, khéo léo để ý những thay đổi nhỏ nhất của chồng (giờ giấc làm việc, nói chuyện điện thoại với ai, gặp gỡ người nào, cách chồng ăn mặc có gì lạ không). Kiên trì được 4 ngày, một buổi tối, lúc chồng đang tắm, điện thoại anh có tin nhắn gửi từ số lạ. Tôi mở ra xem thì đọc được tin nhắn: “Anh đang làm gì vậy?”. Đoán biết đây là nguồn cơn của mọi lo âu mấy hôm nay, tôi nhắn lại: “Anh đang tắm, còn em? Có gì mai gặp rồi nói chuyện”, cô ta trả lời: “Vâng, em đang ở nhà, nhớ anh, muốn nói chuyện, mai gặp ở cơ quan nha!”. Tôi đáp trả (tương tự một lời răn đe): “Xin lỗi, mình là vợ anh Tuấn, anh ấy đang tắm nên mình nhắn tin thay, có gì tí nữa ảnh xong thì mình nhắn giúp cho”. Cô ta chắc được phen hoảng hồn: “Dạ thôi! Chỉ là chuyện công việc, em bàn với anh ấy sau cũng được ạ! Xin lỗi vì phiền chị!”.
Tôi sững người không muốn tin vào sự thật. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chắc như đinh đóng cột là anh bị cô đồng nghiệp kia cố tình mồi chài. Dù là lý do gì đi nữa, bằng mọi giá tôi phải kéo chồng quay về với mình, sẽ cho cô gái kia thất vọng ê chề, còn “non” như vậy thì làm sao đủ đẳng cấp để “cướp chồng” từ tay một cô vợ bản lĩnh như tôi!
Để ngầm cảnh báo cho chồng biết rằng mình không phải là một cô vợ dễ bị “cắm sừng”, ngay khi anh tắm xong, tôi hỏi: “Có cô đồng nghiệp nào nhắn tin hỏi anh kìa, bữa nay anh còn mang cả công việc về nhà nhỉ? Gớm, còn bảo nhớ với chả nhung cơ đấy! Em không cấm anh mở rộng quan hệ nhưng nhớ đừng làm tổn thương em đấy nhé chồng to bự của em, việc lần này em không để tâm, lần khác là chết với em”. Chồng tôi đỏ mặt, gãi đầu gãi tai vâng vâng dạ dạ như trẻ con bị bắt quả tang tội ăn vụng. Đáng đời! Cho chừa! Tôi vẫn đang còn giận lắm!
Kể từ hôm ấy, tôi “cố tình” yêu thương chồng nhiều hơn để ông xã cảm thấy ăn năn, hối lỗi vì đã trót “phụ bạc” một người vợ tử tế như vậy. Vì quen biết nhiều người ở cơ quan chồng, tôi hay hỏi han tình hình từ họ hoặc kiếm cớ xuất hiện ở đó để tình địch của tôi trông thấy cảnh ấy mà “đầu hàng không điều kiện”.
Tôi còn tranh thủ mời cả mẹ chồng ở dưới quê lên nhà mình chơi vài hôm để tranh thủ tình cảm của bà, để chồng tôi nhìn thấy mà yêu gia đình hơn, trân trọng tình cảm, sự hy sinh của tôi hơn. Đặc biệt, tôi còn chú ý làm đẹp hơn cho bản thân (chăm sóc da, ăn mặc quyến rũ, nói chuyện ngọt ngào hơn…), chủ động và cố gắng làm mới đời sống chăn gối để tạo cho ông xã sự mới mẻ, hấp dẫn, mãn nguyện.
Kết quả thật bất ngờ, sau một thời gian thực thi chiến dịch, chồng tôi đã tự động thú nhận sai lầm trước kia của mình, rằng anh chỉ vì một phút nông nổi, anh mong tôi bỏ qua và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Cô gái kia cũng hết nhòm ngó chồng tôi và đã có người yêu mới, chúng tôi có đi cà phê với nhau một vài lần.
Cuộc sống hai vợ chồng tôi bỗng nhiên hạnh phúc và ngập tràn tiếng cười hơn cả trước kia. Tôi chợt nhận ra rằng trong cuộc sống gia đình, có những lúc hạnh phúc nằm trong chính sự bất an, đổ vỡ. Vấn đề là người trong cuộc như bạn nên nhìn nhận sự việc đó một cách toàn diện, không được nóng vội và phải có cách hành xử thông minh để lật ngược tình thế.
Theo Khampha
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...