Khát tình (P7)
Dương hỗn loạn vì cô muốn Thanh nhưng Thanh lại muốn một người phụ nữ khác.
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh. Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh. Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát…
Dương chải chuốt bộ dạng của mình. Cô thường ngắm nghía bản thân rất lâu trước khi ra khỏi nhà chỉ là để thỏa mãn cái đẹp của mình và hạnh phúc với vẻ đẹp đó. Cho dù, đó có là vẻ đẹp từng có trên thế gian này đi chăng nữa thì Dương vẫn tự nhận thấy, mình đẹp hơn người con gái từng ngự trị trong trái tim Thanh rất nhiều.
Hôm nay, cô thay mặt anh đến tờ tạp chí doanh nhân kia, trực tiếp gặp mặt người phỏng vấn anh hôm nọ. Cô không biết vì sao cô phải đi, chính xác hơn là vì sao anh lại đồng ý bắt đầu cuộc hợp tác kì quặc này. Tập đoàn M.E.Y.I không thiếu tờ báo đã quảng cáo, lại càng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái phóng viên thay mặt cho tạp chí kí kết hợp đồng. Về cơ bản, nó không đúng luật.
Nhưng anh lại nói “đó là công việc.”
Và Dương sẽ làm.
Thiên và Thùy An, họ giống nhau như hai giọt nước, giống nhau trong cả cử chỉ và ánh nhìn. Dường như họ sinh ra để làm Thanh hỗn loạn (ảnh minh họa)
Điện thoại reo. Là anh!
- Dương, tôi đây.
- Vâng, tổng giám đốc.
- Em không cần đến gặp cô phóng viên kia nữa đâu. Sắp xếp hộ tôi một bữa trưa cùng với cô ấy là được rồi.
- Tại sao ạ?
- Em cứ làm đi, đó là công việc!
Buông điện thoại xuống, Dương mơ hồ cảm nhận được sự lạ lùng nơi anh. Một kiểu lạ lùng rất khác với sự lạ lùng mà cô từng nhận thấy. Đúng, Dương là một cô gái nhạy cảm nhưng không đủ tinh tế, cũng không đủ trải nghiệm và càng không đủ vốn liếng hiểu biết về Thanh, để đoán xem anh suy tính những gì trong đầu.
Nó giống như một phần thất bại mà cô bắt đầu chấp nhận vậy. Nhưng không sao, đó là một cuộc chiến của cô. Và cuộc chiến mới bắt đầu.
Thùy An không biết mình có đắc tội với người đàn ông này không nhưng cô linh cảm rằng anh ta đang gắt gao đuổi lấy cô, đằng sau mặt nạ hiền hòa kia là một sự cuồng nhiệt, dữ dội.
Một bữa trưa ư? Hoàn toàn nằm ngoài ý muốn và kế hoạch của cô. Tất cả những gì bên tạp chí cô cần làm đều đã làm và mọi chuyện nên kết thúc ngay lập tức nhưng anh ta lại dây dưa đi tìm cô.
An không thích điều này. Cô từng được nhiều người theo đuổi nhưng không phải theo cái cách này. Không phải cái cách muốn tóm gọn cô trong tay như thể cô từng thuộc về anh ta. Đúng thế, chính là cảm giác này. Cô cảm nhận được hành động của anh ta giống như muốn gợi mở điều gì đó đã từng là của cô. Như thể cô và anh biết nhau. Biết nhau từ rất lâu.
- Cô gọi đồ đi!
- Anh ăn gì tôi ăn nấy là được rồi – An liếc nhìn thực đơn, thật sự không quan tâm lắm. Dù sao đây cũng là nhà hàng Nhật Bản mà đồ Nhật thì cô chỉ thích đồ ăn vặt và sushi.
“2 suất takoyaki sosu, 2 suất tempura, 2 suất sushi trứng cá hồi. Một dưa hấu ép, một legendee- Anh nhìn cô, rồi đọc thực đơn một cách máy móc.
- Chà, anh có sở thích giống tôi đấy. Thùy An ngạc nhiên vuốt tóc, dường như không thể tin nổi những thứ anh ta gọi, cô đều thích.
- Chúng ta có quen biết nhau không?
Vào thẳng vấn đề, Thùy An bắt chéo tay, đặt lên bàn và rướn người về phía trước, cẩn thận quan sát Thanh.
Sững người trước câu hỏi này, nhưng cũng rất nhanh, anh mỉm cười, khẽ đáp lại.
Video đang HOT
- Chẳng phải tôi và cô đang quen biết nhau sao?
- Không phải, ý tôi, trước đây, chúng ta có quen biết nhau không?”
- Tôi thấy cô giống một người quen của tôi thôi. Rất giống!
- Anh định đem tôi thành vật thế thân à?- An nhướn mày, giọng nói đột ngột cao hơn một chút. -Nếu thế thì thôi nhé.
- Không, tôi chỉ muốn ngắm nhìn một người giống cô ấy mà thôi. Thức ăn lên rồi, cô thử xem – Anh mỉm cười, người phục vụ đặt trước mặt hai người hai đĩa takoyaki rồi đi mất.
Cô chống đũa nhìn anh, rồi lắc đầu.
- Tôi nhớ rằng, bên cạnh anh còn có một cô gái giống hệt tôi.
Đúng thế, Dương và Thùy An đều giống một nguyên mẫu đã chìm nghỉm dưới đất đen. Cha mẹ của Thùy An thật may mắn. Cùng hai con người ấy, giống nhau đến bất ngờ, trên một chuyến tàu và chỉ có một người sống sót. Đau đớn thay, người sống không phải là Thiên.
- Tôi vẫn thắc mắc về mục đích bữa ăn này. Anh cần gì ở tôi?”
- Tôi không thể mời cô với tư cách bạn bè sao?
Hằng đêm, Thanh vẫn mơ màng trong cơ mê về Thiên. Càng như vậy, anh lại càng muốn ôm chặt lấy Thùy An, người đang hiện hữu trước mắt anh (ảnh minh họa)
An dừng lại, suy nghĩ một chút. Cô không muốn làm phật lòng vị khách này, nhưng đồng thời cũng không muốn khiến anh ta suy nghĩ hay kì vọng quá nhiều, cho nên cô mỉm cười và chọn cách câm lặng. Sự câm lặng như nước đi cầm chừng này một lần nữa khiến Thanh có cảm giác run rẩy và sợ hãi.
Trái ngược với Dương và trái ngược với những gì anh tưởng tượng, cô ấy giống hệt Thiên. Ngay cả cách chống đũa và im lặng. Anh thật sự rất muốn bứt sợi tóc của cô và bứt sợi tóc của em gái Thiên rồi đi xét nghiệm AND nhưng có vẻ như bất khả thi.
- Thực ra, tôi nghĩ mối quan hệ của tôi và anh, ngài tổng giám đốc của M.E.Y.I đây là bạn bè – Cô nghiêng người.
Và Thanh nghĩ anh nên ngừng gặp cô.
Bên cạnh cô, anh như ngạt thở vì mỗi cử chỉ của cô đều thuộc về Thiên. À không, Thiên có phần mơ màng hơn, Thiên như kẻ lạc giữa dòng đời và vội vã từ bỏ thế giới, còn An, có vẻ như cô thật sự đang sống.
Họ im lặng và bữa ăn qua đi như thế. An không lúng túng nhưng Thanh thì khó xử. Anh băn khoăn và hoang mang trước sự lạnh lùng xa vời này của cô và bắt đầu muốn tiến xa hơn một chút.
- Vậy cô nói rằng việc hợp tác với quý báo sẽ là với người khác sao? – anh nhíu mày trước nụ cười nhỏ nhắn trên gương mặt cô.
- Phải, hôm đó tôi chỉ làm thay cho một người đồng nghiệp thôi, nhiệm vụ của tôi vốn không phải là đi phỏng vấn – An định thêm vài chữ kiểu như phỏng vấn doanh nhân nhưng sợ anh tự ái, nên lại nuốt phần cuối của câu vào bụng mình, rồi mỉm cười:
- Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn rằng người này sẽ rất tốt, làm việc vô cùng thành thục, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Cũng phải, tôi tin tưởng tạp chí của cô – Trong vòng nửa giây, anh muốn bóp chết nụ cười của cô.
Rồi họ đứng lên, anh không để cô chia tiền và rồi chia tay trước cửa nhà hàng. Gần như đuối sức khi cố gắng bắt kịp cô, anh đứng lại và ngắm nhìn bóng dáng cô dần hòa vào dòng người.
Vũ Thùy An.
“Nếu một ngày em chết, anh gặp người giống hệt em, anh sẽ yêu cô ấy chứ?”
“Chỉ khi đó là em thôi.”
Thanh đã trả lời như thế, ôm Thiên vào lòng và đặt cằm mình lên đầu cô. Những kí ức mãi mãi tồn tại trong quá khứ và chỉ quá khứ mà thôi.
***
Thanh đang bấn loạn trước Thùy An bởi, cô gái đó quá giống Thiên. Liệu Thanh có tiến đến với Thùy An và nếu như vậy Dương sẽ ra sao? Hãy cùng đón đọc phần tiếp theo vào 00:00 ngày 27/10.
Theo Hoàng Trà/24h
Khát tình (P8)
Chính Thùy An cũng hoài nghi về chính mình. 7 năm về trước, cô là một cô gái như thế nào?
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh. Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh. Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...
- Tổng giám đốc, anh về rồi! - Dương bước ra đón anh và hồ hởi với một thùng giấy lớn trên tay.
Anh nhìn cô và thấy mắt cô sáng lấp lánh.
- Hộp gì đây em?- anh nhìn chiếc hộp to và không khỏi băn khoăn.
- Em thấy văn phòng của anh có nhiều rác quá nên em đem vứt bớt đi ạ! - Cô cười rất rạng rỡ, trong khi gương mặt anh chợt biến sắc.
- Tôi có thể xem được chứ? Mang về văn phòng cho tôi.
Dương tần ngần rồi đi theo anh. Trong văn phòng, anh có một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi vào buổi tối mỗi khi quá bận rộn với công việc. Và quả thật là nó quá bừa bãi. Đặc biệt sau đêm qua, anh gần như đem xé tất cả những gì có thể xé được rồi rải ra đất. Sáng dậy, anh chán nản nhìn và định bụng sẽ gọi người đến dọn. Cho đến khi anh nhận ra những thứ anh xé vô tình lại là những mẩu giấy của Thiên.
Thùy An quyết định cho mình một ngày nghỉ ngơi để đi tìm bản ngã (ảnh minh họa)
Đổ chiếc hộp giấy ra, anh thấy những mẩu giấy nhớ nhăn nhúm và rồi quyết định cất chỗ này vào một góc trong căn phòng kia.
- Dương, lần sau, trừ phi tôi yêu cầu, em đừng vào phòng nghỉ của tôi nữa!
- Em hiểu, thưa tổng giám đốc.
Dương mỉm cười, là thật sự cười.
Cô đã liếc qua rất nhiều mẩu giấy vụn nát ấy, đều có những dòng chữ nắn nót của cô gái tên Thiên kia.
"Nhớ uống thuốc!"
"Trời lạnh nhớ uống nước ấm!"
"Anh không được để tóc ướt đi ngủ!"
Toàn bộ, tất thảy đều là câu nhắc nhở kèm dấu chấm than mệnh lệnh và kiên quyết. Dương cảm tưởng mình nhìn được phần nào khác của Thiên, nhưng cô bị nhầm lẫn. Toàn bộ dòng chữ kia đều là anh nắn nót bắt chước nét chữ của Thiên mà viết cho chính mình trong suốt năm đầu tiên cô biến mất.
***
Thiên mãi mãi là một vết thương không lành nổi trong trái tim của Thanh.
"Anh rất yêu em sao?"
"Ừ, anh rất yêu em".
"Vậy..." ... (Thiên thở dài)... "Nếu như một ngày nào đó, em biến mất, anh sẽ sống ra sao?".
Cô ra đi, bỏ lại anh cô đơn đến mức nào? Anh không nhìn được bản thân, đào sâu trong trái tim mình, tầng tầng lớp lớp đều là hình ảnh của cô. Mỗi giây phút cùng cô, anh đều tái hiện lại để không thể lãng quên. Anh không cho phép mình lãng quên, không thể quên được...
"Anh lạc lối rồi, em dẫn anh về đi!"
Anh thở dốc và nặng nề nói. Anh không biết nữa, anh lạc thật rồi. Làm sao mà đi đúng đường, khi ánh sáng của anh không ở đây?
"Em dẫn anh về đi, Thiên!" nức nở và nghẹn ngào, anh khó thở trước những tấm hình giăng đầy trong phòng ngủ của mình. Kí ức của anh, tuổi trẻ của anh và linh hồn của anh, chôn chặt dưới nấm mồ của Thiên.
Thanh không phải kẻ nghiện rượu. Chỉ là thi thoảng, khi quá nhớ Thiên, anh sẽ tìm đến rượu để giải sầu. Số lần "thỉnh thoảng" ấy, em gái anh đếm sơ sơ cũng khoảng mười lần trong tháng. Nhưng anh uống rất ít. Đủ để biết mình bắt đầu say và ngủ, rồi chìm vào mộng mị cùng nước mắt. Uống nhiều đến mức bắt đầu không còn thấy say, đó là lúc anh thật sự lo sợ.
Anh lo sợ cùng cực vì cảm giác trống rỗng khi không có cô ở bên.
***
Thùy An ngẩn người rồi nhíu mày trước quyết định lạ lùng của mẹ cô.
- Mẹ nói gì cơ?
- Mẹ muốn con sang Mỹ cùng mẹ! - bà gần như khẩn khoản, nắm lấy bàn tay cô và run rẩy.
- Mẹ à, sao tự dưng lại muốn con sang Mỹ? Mẹ biết con có công việc ở đây mà! - An mỉm cười, vỗ về và an ủi bà.
Bảy năm qua, vẫn luôn như thế, bà dường như lo sợ cô một lần nữa biến mất. Không trách bà được, cô cũng chỉ dịu dàng trấn an mẹ mình, rồi thật tâm an ủi. Cô biết, ký ức của cô trước đây biến mất hoàn toàn, vùng trắng xóa kia khiến bố mẹ bất an nhưng cô không rời khỏi nhà, cô vẫn sống cùng bố mẹ mình, đôi khi quá vội vàng trong nghề báo nhưng sau đó, cô vẫn trở về. Nhiều lúc cô thấy mình ích kỷ, nhưng...
- Mẹ à, có chuyện gì thế, nói con nghe!
- Con sẽ không biến mất nữa đúng không, An? - bà gần như bật khóc.
- Con sẽ không.. - An lắc đầu, rồi dụi vào lòng mẹ. - Con vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
Rồi bà ôm cô, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô làm sao biết được sự thật và những nỗi đau kia chứ? Cô làm sao biết được... vốn dĩ, cô không thuộc về ai... và Thùy An là một cái tên đáng giá như thế nào!
Thùy An đôi khi cũng hoài nghi chính mình. Cô có tham vọng của bản thân, nhưng dường như tham vọng đó không thuộc về lý tưởng của cô. Cô không thể giải thích bản thân mình, chỉ có thể lý giải hình như con người trước kia của cô rất khác, sau khi suýt chết một lần liền ý thức được mình phải sống ra sao.
Không ít lần cô muốn thử buông bỏ một chút, nhưng rõ ràng là không thể... Không phải vì không muốn mà là vì không thể. Thùy An như thế, giống như là chính mình, lại giống như không phải...
Cắn bút một hồi, cô quyết định đứng lên và đi ra ngoài. Đâu phải lúc nào cũng cần vùi đầu vào việc đâu, cô cũng nên được thư giãn.
Thùy An khổ sở vì không kiếm được một người bạn nào đi cùng. Nói cho cùng, gọi bạn đồng nghiệp vào lúc này thì chẳng tiện, mà gọi bạn thân thì chúng nó đều đuề huề chồng con. Cô lại lắc đầu rồi dò tìm một quán pub trong nội thành.
Cuối cùng thì như chơi đùa cùng số phận, cô lại gặp anh ở chỗ đó.
(Còn nữa)
Sẽ ra sao khi Thanh và An một lần nữa chạm mặt nhau? Liệu họ có được một bước tiến nào xa hơn sau cuộc gặp gỡ này? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0H00 NGÀY 28/10/2015
Theo Hoàng Trà /24h
Khát tình (P5) Người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh. Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của...