Khát tình (P5)
Người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.
Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.
Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát…
Thanh từng nghĩ rằng, nếu một ngày có thể ném mình vào khoảng không ngoài kia, liệu anh có thể gặp lại Thiên. Nhưng trước khi anh kịp buông bỏ mình, một cô gái khác giống Thiên lại xuất hiện.
Anh đã nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện của Dương, sau đó chỉ mỉm cười. Một nụ cười đầy đau đớn. Anh bắt đầu nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt đầy nhiệt huyết kia. Cô quá rực rỡ với tuổi trẻ của mình, còn anh, bắt đầu cuộc sống nhiệt huyết ở tuổi hai tám.
Anh bắt đầu lau khô linh hồn mình, cẩn thận hé mở một phần trái tim, bắt đầu đón nhận sự xuất hiện của Dương và mỗi đêm đều trăng trở về Thiên. Phải, anh mở cửa trái tim mình ra, là vì Thiên, nhưng lau khô linh hồn mình, cũng là vì Thiên.
Tim anh chưa bao giờ có chỗ cho Dương.
Dường như tim Thanh chưa bao giờ có chỗ cho Dương (Ảnh minh họa)
- Giám đốc, chiều nay anh có hẹn phỏng vấn, lúc 4h30.
- Em xem hộ tôi họ hẹn ở đâu, liên lạc và hẹn lại xem có thể chuyển địa điểm đến phòng họp của tôi không. – Anh nhìn Dương, đan tay vào nhau, rồi trầm ngâm quan sát cô.
Lúc đó, anh thấy đôi mắt cô lấp lánh. Đôi mắt của Thiên chưa bao giờ rực sáng khi nhìn thấy anh cả. Một sự so sánh xuất hiện, rồi miên man kéo dài những khoảnh khắc của anh.
Dương sải bước trên nền gạch hành lang sáng bóng, chợt bị giật lại bởi một tiếng gọi lạ hoắc.
- An, nhanh chân lên em! Mà nãy chị thấy em mặc bộ khác cơ mà- Một cô gái trẻ chạy đến kéo lấy tay Dương, trên tay là một túi đựng ống kính máy ảnh.
- Xin lỗi, hình như chị nhầm tôi với ai rồi, tôi là Dương, nhân viên tại công ty này. – Dương giật mình, sau đó cười tươi đáp lại và đưa thẻ nhân viên của mình cho người đối diện xem.
Như không tin vào mắt mình, cô gái trẻ trước mặt ngẩn người, giật mình rồi cười xuề xòa.
- Xin lỗi cô, tôi nhầm cô với đồng nghiệp của tôi.
- Không sao. Người giống người là chuyện thường. – Dương gật đầu, sau đó đi tiếp.
“Nhưng giống đến thế quả thật khó tin!”.
***
- Trang, chị làm gì ở đây thế? Đi thôi! – An tiến đến, lẳng lặng quan sát người chị kia, rồi kéo tay cô ta đi.
- …
- Đây là buổi phỏng vấn quan trọng, chị cố gắng chụp càng nhiều ảnh càng tốt nhé!
- An, chị mới gặp một cô gái giống em như đúc.
- Người giống người là chuyện hết sức bình thường mà. Đi nào!
“Anh đừng bao giờ tin vào số mệnh nghe chưa? Vì bất kể thứ gì xảy đến với anh, đều là do anh tạo ra”.
“Vậy em trả lời xem, tại sao lại xuất hiện thêm một cô gái giống em nữa?”
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thanh khi người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ, bình thản và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.
Nhìn An, Thanh như thấy một bầu trời hửng nắng, bầu trời mà anh có khi Thiên chưa ra đi (ảnh minh họa)
Video đang HOT
- Xin chào, tôi là Vũ Thùy An, phóng viên từ tạp chí…, cảm ơn anh đã nhận lời mời phỏng vấn của tôi ngày hôm nay.
Cô gái ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, bình tĩnh nắm tay anh thật chặt và lắc nhẹ. Anh chết sững người, ngay cả việc hít thở cũng đột nhiên trở nên quá đỗi nặng nề.
Anh từng bất ngờ khi gặp Dương nhưng cảm xúc của anh, đối với cô gái Thùy An này khác hắn, chua xót và hạnh phúc đan xen. Trực giác mách bảo anh rằng, cô gái ấy là linh hồn sót lại của Thiên. Thiên của anh. Thiên của anh chết rồi.
Buổi phỏng vấn nhẹ nhàng trôi qua, anh vẫn đan tay vào nhau, bình tĩnh cười đáp trôi chảy, chỉ có mình anh biết, lòng bàn tay anh lạnh ngắt.
- Câu hỏi cuối cùng, thưa anh. Người ta nói đằng sau một người đàn ông thành công, luôn có bóng hình của một người phụ nữ, xin hỏi, câu nói này có đúng với anh?
- Có phần nào. – Anh nheo mắt nhìn cô, tâm trí muốn gào lên rằng người phụ nữ đó giống hệt cô, người phụ nữ đó đã chết, người mà anh yêu nhất đã chết và anh làm việc chỉ để quên cô. – Nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi. Tôi chưa vợ, cũng không có bạn gái, bóng hình phụ nữ sau lưng tôi chỉ là mẹ và em gái tôi thôi.
- Vậy sao? Vâng, cảm ơn anh vì buổi phỏng vấn này. Bài phỏng vấn sẽ được lên ngay số báo tuần sau, mong anh đón đọc. – Thùy An nghiêng mình, mỉm cười và ra hiệu cho nhóm phỏng vấn thu dọn đồ nghề.
“Cách cô nghiêng mình sao giống hình ảnh của Thiên quá!”
“Tôi có thể có số điện thoại của cô được không?” – Anh đã định nói thế nhưng không, anh lẳng lặng nhìn cô, đoán xem liệu cô có đưa cho mình danh thiếp hay bất cứ thứ gì tương tựkhông.
- Đây là danh thiếp của tôi. Tôi chỉ hy vọng nếu có lần phỏng vấn sau, mong anh chiếu cố cho.- Cô nửa đùa nửa thật, đôi mắt vẫn thế, không lấp lánh, thong thả và dịu dàng.
- Tôi hiểu, còn đây là danh thiếp của tôi.- Thanh đưa cho cô danh thiếp của mình, mỉm cười và từ biệt.
Ngày hôm nay là một ngày kì diệu, mọi thứ cuốn hút anh và anh biết, anh cần tìm hiểu về cô gái tên Vũ Thùy An kia.
Nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Sao?
- Tìm hiểu hộ tôi phóng viên báo… Vũ Thùy An.
- Hơ, sao tôi phải giúp cậu? Cậu hứng thú với một em gái xinh tươi nào rồi à?
- Cậu cứ tìm đi, rồi sẽ hiểu thôi.
Anh dập máy, ngón tay vân vê chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út bên tay phải, trầm ngâm nhìn về khoảng xa xăm nào đó.
“Vũ Thùy An, em là ai?”
***
Dương lặng mình trước tấm gương, trân trân nhìn vào dung nhan rạng rỡ đến rực sáng của mình, rồi nước mắt lăn dài.
Cô đã gặp cô gái ấy. Cô gái mà giống cô đến mức khiến người ta nhầm lẫn. Nhưng cô ta còn giống với “bản gốc” trong lòng anh hơn. Cô ta kì lạ, lãng đãng, tự thu mình. Cô ta không giống cô, sức sống tuổi trẻ ở cô ta khác cô. Nhưng Dương lo sợ, cô thật sự lo sợ vì cô đã nhìn thấy cách Thanh nhìn cô gái kia.
Dương khóc.
Cô và cô ta đều là bản sao từ một bóng hình mà giờ đã lặng yên dưới nấm mồ đen đặc.
Cô và cô ta đều là những kẻ tài năng và đoạt được những thứ mình muốn.
Có điều, cô ta không muốn anh. Còn cô thì có.
“Tình yêu như một con chó”- Dương rủa thầm “Mình chạy, nó đuổi, mình đuổi, nó chạy, mình đứng yên thì nó cắn”.
Gạt nước mắt, cô lại ngắm nhìn mình thật lâu, rồi lại hồ hởi: “Mình là chính mình. Cố lên, mày luôn biết cách chiếm hữu mà”.
(Còn nữa)
Thanh không thể nào ngờ được có một người con gái lại giống với Thiên của anh như đúc vậy? Còn Dương, chắc chắn sẽ rất lo sợ khi chưa chiếm được tình cảm của anh thì Thùy An lại xuất hiện. Và giữa hai người con gái này, Thanh sẽ chọn ai? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 25/12/2015.
Theo Thu Hà/24h
Khát tình (P4)
Dương đã biết được bí mật của Thanh, thấy buồn, thấy tị nạnh rồi lại thấy hy vọng. Bởi người con gái Thanh yêu đã chết rồi
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh. Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh. Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...
Tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Thanh uống tạm cốc nước rồi đến công ty. Trong đầu anh chỉ lơ mơ về hình ảnh một cô gái mặc váy đỏ thẫm, đứng giữa bầu trời và ôm lấy đóa dã quỳ. Là Thiên hay Dương? Thiên không bao giờ mặc màu đỏ nhưng cô ấy lại rất thích dã quỳ. Bật cười, thật đáng buồn khi bên cạnh anh lại có Dương.
- Giám đốc, anh không khỏe à?
- Tôi ổn! Lịch hôm nay của tôi thế nào?
- Buổi sáng họp cuộc họp cổ đông, buổi trưa đi tiếp khách, đầu giờ chiều đi đánh golf và...
- Bỏ hết cho tôi, hôm nay tôi có việc!- Thanh nhìn Dương, hơi mỉm cười - Nhờ em đi mua cho tôi cốc cà phê.
- Vâng!
Dương gật đầu, đón chờ ánh mắt anh rồi hy vọng. Cô không thể để bản thân mình trở nên thấp kém trong mắt anh. Dương muốn anh phải toàn tâm toàn ý thuộc về cô...
Đầy hứng khởi, cô gái trẻ bước đi mà quên lãng cả điều cô băn khoăn: việc quan trọng gì lại khiến anh bỏ hết mọi cuộc họp?
Dương có chút tị nạnh nhưng rồi lại hy vọng khi biết Thanh đang yêu một cô gái đã chết (ảnh minh họa)
Thanh không hướng theo cô, anh chậm rãi xoay cây bút trên tay, ánh mắt có chút tư lự rồi thở dài. Đã 7 năm sau ngày Thiên ra đi, anh ghê sợ cảm giác trống rỗng trong những ngày này. Anh ghê sợ nó khi nhận ra Thiên không có ở đây. Bảy năm, anh chôn vùi mình vào kí ức cùng cô, chôn vùi mình trong những hư ảo về cô, để cô luôn ở sát bên mình.
Chỉ trừ ngày giỗ cô, anh mới buộc mình bước ra khỏi bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói lọi kia, đối diện với sự thật rằng, Thiên không còn nữa. Cô đã chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy, là Trang, em gái anh.
- Anh, mấy giờ anh đến?
- Tầm mười hai giờ trưa. Mọi người cứ chuẩn bị trước đi, anh sẽ ra mộ sau.
- Anh, anh phải tập quen với việc đi ra mộ cùng mọi người đi.
- Ừ, có lẽ nên thế thật. Mẹ và cô thế nào hả em? Đã bày xong món chưa?
- Rồi, đợi anh đến thôi. Nhanh nhé!
- Mới hơn chín giờ sáng, được rồi, lát sau anh đến.
- Vâng.
Trang cúp máy, anh dập máy, rồi lại tiếp tục với đống giấy tờ.
- Giám đốc, của anh. - Dương bước vào với cốc cà phê trên tay.
- Cảm ơn em!
Thanh gật đầu, đón lấy cốc cà phê và không để ý gì đến Dương nữa.
***
"Anh này, tình yêu bao nhiêu là đủ?"
Thiên hỏi vu vơ, rồi cười. Còn anh, khi đó, lúc ôm cô trong vòng tay và vuốt tóc cô, anh không đáp, chỉ áp lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
- Có bao giờ em thấy anh yêu em đủ?
- Quá đủ!- Thiên thành thật đáp lời.
Thanh giật mình. Vừa rồi anh lại lỡ ngủ quên trên bàn. Lại mơ về cô. Lại nhìn thấy cô, hiện hữu, xinh đẹp và xa cách. Thở dài, Thanh đứng lên, xách cặp và đến thẳng nhà Thiên.
Lại một mùa nữa, cô không về.
Lại một mùa nữa, anh không cười.
Dương không biết vì sao anh lại rời đi quá nhanh thế. Lần này, anh đeo kính râm. Anh cứ thế đi, không ai lấy làm lạ, chỉ có Dương thấy một sự mơ hồ.
Không tiện dò hỏi mọi người xung quanh nên cô đành lẳng lặng bám theo Thanh.
Cho đến khi anh đến nghĩa trang ngoại ô, cô mới thấy anh tháo kính, cầm trên tay một bó hoa ly, rồi quỳ dưới mộ ai đó. Anh không khóc. Chỉ chậm rãi đặt hoa, đốt nhang và lẳng lặng hút thuốc.
"Thiên, bao giờ em về?"
"Em không trả lời, lần nào em cũng im lặng."
"Thiên, em còn yêu anh không?"
"Thiên, anh yêu em, sao em không về? Anh đã có một căn nhà của riêng mình. Về đi!"
Anh lẩm bẩm một mình, quá nhỏ để Dương có thể lắng nghe. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được có một nỗi đau trong anh và sự trống trải lạ lùng mà cô chưa bao giờ tiếp nhận. Dương tò mò, thật sự tò mò nhưng cảm nhận rằng, nếu cô bước ra lúc này, cô sẽ mãi mãi không đến gần được anh.
Dương ra về. Chỉ là cô không biết, khi cô quay gót, Thanh đã thấy cô. Rồi cảm xúc trên cơ mặt anh co giật. Thì ra, người con gái kia lại có những hành động ngu xuẩn như thế.
***
Dương lẳng lặng sắp xếp lại tài liệu rồi chăm chỉ làm việc như chưa hề một lần bước chân khỏi công ty. Cô cũng bắt đầu lân la với các nhân viên khác, dò hỏi và vỡ lẽ: hôm nay là ngày mất của cô gái tên Vũ Thiên. Cô gái ấy là người mà Thanh yêu tha thiết.
Rồi Dương nảy sinh lòng ái mộ xen chút tị nạnh với cô gái đã khuất xa kia và tự tạo hy vọng cho mình.
"Anh ấy không yêu mình, là vì một cô gái đã chết. Dương à, cố lên, mày sẽ chiếm được Thanh!".
Dương nằm trong mộng ảo, Thanh chìm trong quá khứ. Họ đều thuộc về một thế giới mà không nên tồn tại.
Dương hoàn tất công việc của ngày hôm nay một cách nhanh chóng. Trước khi về nhà, cô nhắn tin cho Thanh rồi mỉm cười.
- Anh đừng buồn!
- Ý em là gì?
Đáp lại gần như ngay lập tức, Thanh nhíu mày. "Cô gái này không phải sẽ thú thật rằng cô đã xuất hiện tại nghĩa trang chứ".
- Em đã đi theo anh ngày hôm nay và em đã biết được câu chuyện đó. Em chỉ muốn an ủi anh thôi.
Thanh cười, không đáp lời, lẳng điện thoại lên giường rồi nằm xuống. Đưa tay tháo cà vạt cho bớt đi ngột ngạt trong người. Anh chăm chú nhớ lại quãng thời gian bảy năm qua. Bảy năm không có người nói với anh câu an ủi. Bảy năm qua, họ để anh chìm trong kí ức về Thiên. Rồi Dương xuất hiện. Thật buồn cười. Anh cảm thấy không thích cô gái này, nhưng thật lòng cảm kích cô ta vì sự xuất hiện ấy lôi anh ra khỏi thế giới ma mị kia.
- Cảm ơn em!
Anh quyết định trả lời và nhanh chóng rồi tắt máy. Lần đầu tiên, anh hy vọng sẽ không gặp lại Thiên trong giấc mơ của mình.
Phải rồi, bảy năm đã kết thúc. Tuổi trẻ của anh đã kết thúc. Tình yêu của anh cũng đã tàn.
Năm nay, anh hai tám tuổi. Mọi chuyện với anh mới chính thức bắt đầu.
Trên đời này, đau buồn nhất là bị lãng quên.
Thật đáng tiếc, bao nhiêu bất hạnh anh có đủ.
***
Liệu với sự đeo đuổi dai dẳng cùng tình yêu chân thành của mình, Dương có chiếm được trái tim Thiên? Và Thiên sẽ phải làm sao để quên đi được ký ức đau lòng về mối tình đầu đẹp như thơ của mình? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 24/10/2015.
Theo Thu Hà/24h
Khát tình (P3) Trong bộ váy đỏ cúp ngực quyến rũ, Dương kiêu hãnh và tự tin có thể hút được hồn Thanh trong đêm nay. Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô,...