“Khát khao” sau bao ngày xa cách
Những ngày được ở bên nhau là những ngày chúng tôi trọn vẹn nhất với tình yêu và cả tìn.h dụ.c.
Tôi và chồng kết hôn được 1 năm thì anh tìm được học bổng MIBA ở Singapore. Tuy không muốn xa chồng nhưng cả hai đều biết đây là một cơ hội quá tốt không thể bỏ qua. Chúng tôi còn trẻ, chưa vướng bận con cái, nếu lúc này không tập trung vào công danh sự nghiệp thì còn đợi đến lúc nào. Đi học về anh sẽ có cơ hội thăng tiến hơn, rồi cuộc sống gia đình sẽ khá giả… Hai vợ chồng an ủi và hứa hẹn với nhau rất nhiều, để lấy thêm động lực.
Nói thì nói vậy nhưng vợ chồng son xa nhau làm sao chịu nổi. Suốt 1 năm cưới nhau, không có ngày nào là chúng tôi không cuốn lấy nhau mỗi đêm. Vậy mà giờ đây chỉ còn một mình tôi… 3 tháng đầu tiên không có chồng bên cạnh, hầu như ngày nào tôi cũng khóc. Tôi viết mail cho anh than thở rất nhiều, thậm chí còn bảo hay là anh quay về đi. Biết chuyện, mẹ chồng đã gọi tôi đến và trách rằng cái tính “đàn bà” của tôi sẽ cản trở chồng. Phần vì tự ái, phần vì biết bà nói đúng nên tôi đã tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên.
Tôi nhận thêm việc làm để không còn rảnh rỗi nhớ nhung sầu muộn nữa, hạn chế viết thư gọi điện cho chồng và luôn tỏ ra là tôi đã thích nghi được, khi có thời gian thì tôi đi chơi với bạn bè như thời còn chưa cưới. Mỗi tối, tôi tự thỏa mãn mình để vơi đi nỗi nhớ chồng và rồi tôi nhận ra mình thậm chí còn dễ thăng hoa hơn khi “tự xử”.
Tôi đã từng nghĩ mình không yêu chồng nữa và nên l.y hô.n để giải thoát cho anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi cứ ngỡ đó là dấu hiệu tốt đẹp, rằng tôi sẽ ổn cho tớ khi chồng về. Nhưng cuộc đời mà, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Những email giữa tôi và chồng cứ thưa thớt dần, tôi không còn bám lấy anh trên mạng sau mỗi giờ làm việc nữa. Vì có gì để nói đâu, tôi có cuộc sống của tôi còn anh có việc học tập của anh. Chồng tôi bắt đầu than phiền là tôi không còn yêu anh nữa, anh nghi ngờ tôi phản bội và nói nhiều câu hằn học với tôi. Ban đầu tôi gạt đi, nhưng có một lần tôi đi chơi với bạn suốt 2 tuần liền mà không hề nhớ đến chồng một lần. Lúc đó tôi hoảng hốt với cái ý nghĩ rằng anh ấy đã chẳng còn là gì với cuộc đời tôi nữa rồi.
Tôi không dám tâm sự với chồng. Chẳng lẽ lại nói “anh ơi em hết yêu anh rồi”. Thay vì vậy, tôi lại càng lạnh nhạt hơn với anh và thậm chí còn nghĩ đến chuyện l.y hô.n, bởi giờ đây ngay cả việc trò chuyện với chồng tôi cũng cảm thấy bực bội.
May mắn thay, khi mọi việc dường như tồi tệ hết thuố.c cứu thì tôi tâm sự với một người bạn. Chị ấy đã cho tôi một số lời khuyên rất đáng suy nghĩ về việc tìm lại tình cảm với chồng. Tôi phải lấy lại cảm giác thèm muốn, nhớ nhung, trông đợi vào anh ấy…
Hôm đó, tôi gọi điện cho chồng và xin lỗi anh vì kiểu cư xử của mình trong thời gian vừa qua. Tôi kể hết về việc mình đã cô đơn như thế nào, để rồi tự dựng lên một hàng rào tự vệ cho mình. Lâu rồi tôi mới khóc cho chồng nghe. Và tối hôm đó, chúng tôi đã giải tỏa cơn thèm tìn.h dụ.c cho nhau qua điện thoại. Tôi lê.n đỉn.h cùng tiếng thở dốc của anh ấy, cảm thấy như có anh ấy ở kế bên. Từ hôm đó, chúng tôi bạo dạn hơn trong việc thể hiện tình cảm và cả nhu cầu của mình. Điện thoại, nhắn tin, webcam… đều là công cụ để tôi và chồng chia sẻ đời sống tìn.h dụ.c – điều mà trước giờ tôi nghĩ rằng thật “bệnh”. Nhưng thà như vậy còn hơn là mất dần cảm giác với nhau, để rồi coi nhau như xa lạ.
Vài tháng sau, tôi dành dụm được tiề.n và bay sang thăm chồng một cách bất ngờ. Khi lao vào vòng tay anh ấy, tôi nhận ra mình yêu chồng và thèm hơi chồng đến mức nào. Chúng tôi chỉ kịp kéo nhau vào phòng riêng, rồi sau đó là những nụ hôn tới tấp… Những ngày được ở bên nhau là những ngày chúng tôi trọn vẹn nhất với tình yêu và cả tìn.h dụ.c. Thậm chí tôi cảm thấy nó còn tuyệt vời hơn cả thời điểm mới cưới nữa.
Và rồi khi trở về nước, tuy vẫn đau lòng, vẫn không muốn rời xa nhưng trong tôi là một cảm giác thỏa mãn rằng mình vẫn yêu chồng, chúng tôi vẫn yêu nhau. Vậy là đủ rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Như ta đã từng mơ
Giữa những ồn ào, vòng tay ta có đủ che cho em khỏi cơn mưa đời giá buốt?
Ta từng mơ ta về tuổ.i 20 để ngồi bên góc phố vắng không người. Ta ngóng về những tháng năm tuổ.i đời khát khao với sức trẻ còn đầy trong lồng ngực.
Ta cần một đôi giày để giẫm lên con đường nón.g bỏn.g ngày mùa hạ cuối. Những ký ức đã chiết khuyết như một con trăng đã mòn tháng mòn ngày. Nhìn về phía nào cũng chỉ thấy đám lá bay và ngày không em cay nồng sống mũi.
Bình yên bây giờ mang hình hài của em. Em cười thì ta không thấy đau. Em khóc thì ta thấy mình như giẫm lên trăm ngàn mảnh vỡ. Bình yên là lắng nghe tim mình. Những nỗi buồn của em cứa vào ta từng nhát cắt. Ta một mình lặn lội vào sâu trong ảo giác. Ngẫm nghĩ rằng đối với em bình yên là gì? Có phải bình yên của em là dựa vào vai ta ngắm nhìn những bông hoa rơi ngoài ô cửa sổ. Có phải bình yên của em là ngồi sau xe ta chở em dạo phố? Có phải bình yên của em là bên ta và yêu ta?
Đôi bàn chân sau 25 năm đã mỏi... Giữa những ồn ào, vòng tay ta có đủ che cho em khỏi cơn mưa đời giá buốt? Con tim của ta rộng nhưng nó chứa những mạch cảm xúc loạn nhịp. Có đôi khi vô hình ta làm em đau. Trái tim ta vốn dĩ đa tình như em nói đấy. Cái đa tình đủ để ta yêu em thật thà mê muội. Dẫu tình em trao ta cũng còn chan chứa hơn ta. Nỗi đau ấy là có thật khi ta nhìn em rơi nước mắt. Còn ta, khi ta biết rằng ta bất lực trước những điều hiện tại. Ta chỉ còn biết tìm vào men say, ta chỉ còn biết mơ về những khoảng thời gian ta chưa hề biết tới thế nào là vấp ngã.
Hãy lại đây gần hơn một chút khi ta thực sự cần em (Ảnh minh họa)
Căn nhà của ta đảo lộn trong một ngày trời êm. Tất cả mọi thứ dường như đang vỡ. Có thứ gì đó trong ta cũng đang vỡ. Ta sợ những giấc mơ cũng sẽ có ngày vỡ nát giống chiếc ly thủy tinh chiều nay đã cứa vào môi ta. Ta e sợ những cơn mưa làm ta thấy giá lạnh và thèm khát quay trở lại bầu trời quê nhà. Thèm khát vùi mình vào em để quên đi những mệt mỏi đang giằng xé tim ta.
Không biết ta còn bao nhiêu thời gian để bẻ bánh lái cho con tàu không rơi vào cơn bão. Ta một mình chèo chống với những cơn giống tố kéo về biển đời ta. Ta đau nhiều em có hay? Ta dường như có lúc tưởng mình không còn có thể đứng dậy. Ngày mai ta chế.t em có còn nhung nhớ? Đã có lúc ta nghĩ những điều dở khùng dở điên như thế. Nhưng ta biết, ta sẽ không chế.t, trừ khi...
Những nỗi buồn ám ảnh giống như khi ở trong căn phòng trắng toát lạnh lẽo với mùi thuố.c mê sực nức kinh hoàng. Mùa này thu về từ độ nào. Những hàng cây phát tang bằng hàng ngàn chiếc lá rụng đầy.
Hãy hiển hiện bên ta như những bình yên mà ta đã từng mơ. Hãy chạm vào môi ta như những giọt mật ong pha vào rượu mạnh. Hãy lại đây gần hơn một chút khi ta thực sự cần em.
Có thể ngày mai thôi con tàu ta chèo lái sẽ rơi thẳng vào vực xoáy. Ta sẽ bơi tới khi ta kiệt sức, nhưng nếu kiệt sức rồi ta sẽ mơ về em, mơ về nụ cười an nhiên trong những lúc đời ta bĩ cực.
Nếu... thì... em...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Như ta đã từng mơ Giữa những ồn ào, vòng tay ta có đủ che cho em khỏi cơn mưa đời giá buốt? Ta từng mơ ta về tuổ.i 20 để ngồi bên góc phố vắng không người. Ta ngóng về những tháng năm tuổ.i đời khát khao với sức trẻ còn đầy trong lồng ngực. Ta cần một đôi giày để giẫm lên con đường nón.g bỏn.g...