“Khát khao” sau bao ngày đã xa cách
Những ngày được ở bên nhau là những ngày chúng tôi trọn vẹn nhất với tình yêu và cả tình dục.
Tôi đã từng nghĩ mình không yêu chồng nữa và nên ly hôn để giải thoát cho anh (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng kết hôn được 1 năm thì anh tìm được học bổng MIBA ở Singapore. Tuy không muốn xa chồng nhưng cả hai đều biết đây là một cơ hội quá tốt không thể bỏ qua. Chúng tôi còn trẻ, chưa vướng bận con cái, nếu lúc này không tập trung vào công danh sự nghiệp thì còn đợi đến lúc nào. Đi học về anh sẽ có cơ hội thăng tiến hơn, rồi cuộc sống gia đình sẽ khá giả… Hai vợ chồng an ủi và hứa hẹn với nhau rất nhiều, để lấy thêm động lực.
Nói thì nói vậy nhưng vợ chồng son xa nhau làm sao chịu nổi. Suốt 1 năm cưới nhau, không có ngày nào là chúng tôi không cuốn lấy nhau mỗi đêm. Vậy mà giờ đây chỉ còn một mình tôi… 3 tháng đầu tiên không có chồng bên cạnh, hầu như ngày nào tôi cũng khóc. Tôi viết mail cho anh than thở rất nhiều, thậm chí còn bảo hay là anh quay về đi. Biết chuyện, mẹ chồng đã gọi tôi đến và trách rằng cái tính “đàn bà” của tôi sẽ cản trở chồng. Phần vì tự ái, phần vì biết bà nói đúng nên tôi đã tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên.
Tôi nhận thêm việc làm để không còn rảnh rỗi nhớ nhung sầu muộn nữa, hạn chế viết thư gọi điện cho chồng và luôn tỏ ra là tôi đã thích nghi được, khi có thời gian thì tôi đi chơi với bạn bè như thời còn chưa cưới. Mỗi tối, tôi tự thỏa mãn mình để vơi đi nỗi nhớ chồng và rồi tôi nhận ra mình thậm chí còn dễ thăng hoa hơn khi “tự xử”.
Tôi cứ ngỡ đó là dấu hiệu tốt đẹp, rằng tôi sẽ ổn cho tớ khi chồng về. Nhưng cuộc đời mà, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Những email giữa tôi và chồng cứ thưa thớt dần, tôi không còn bám lấy anh trên mạng sau mỗi giờ làm việc nữa. Vì có gì để nói đâu, tôi có cuộc sống của tôi còn anh có việc học tập của anh. Chồng tôi bắt đầu than phiền là tôi không còn yêu anh nữa, anh nghi ngờ tôi phản bội và nói nhiều câu hằn học với tôi. Ban đầu tôi gạt đi, nhưng có một lần tôi đi chơi với bạn suốt 2 tuần liền mà không hề nhớ đến chồng một lần. Lúc đó tôi hoảng hốt với cái ý nghĩ rằng anh ấy đã chẳng còn là gì với cuộc đời tôi nữa rồi.
Video đang HOT
Tôi không dám tâm sự với chồng. Chẳng lẽ lại nói “anh ơi em hết yêu anh rồi”. Thay vì vậy, tôi lại càng lạnh nhạt hơn với anh và thậm chí còn nghĩ đến chuyện ly hôn, bởi giờ đây ngay cả việc trò chuyện với chồng tôi cũng cảm thấy bực bội.
May mắn thay, khi mọi việc dường như tồi tệ hết thuốc cứu thì tôi tâm sự với một người bạn. Chị ấy đã cho tôi một số lời khuyên rất đáng suy nghĩ về việc tìm lại tình cảm với chồng. Tôi phải lấy lại cảm giác thèm muốn, nhớ nhung, trông đợi vào anh ấy…
Hôm đó, tôi gọi điện cho chồng và xin lỗi anh vì kiểu cư xử của mình trong thời gian vừa qua. Tôi kể hết về việc mình đã cô đơn như thế nào, để rồi tự dựng lên một hàng rào tự vệ cho mình. Lâu rồi tôi mới khóc cho chồng nghe. Và tối hôm đó, chúng tôi đã giải tỏa cơn thèm tình dục cho nhau qua điện thoại. Tôi lên đỉnh cùng tiếng thở dốc của anh ấy, cảm thấy như có anh ấy ở kế bên. Từ hôm đó, chúng tôi bạo dạn hơn trong việc thể hiện tình cảm và cả nhu cầu của mình. Điện thoại, nhắn tin, webcam… đều là công cụ để tôi và chồng chia sẻ đời sống tình dục – điều mà trước giờ tôi nghĩ rằng thật “bệnh”. Nhưng thà như vậy còn hơn là mất dần cảm giác với nhau, để rồi coi nhau như xa lạ.
Vài tháng sau, tôi dành dụm được tiền và bay sang thăm chồng một cách bất ngờ. Khi lao vào vòng tay anh ấy, tôi nhận ra mình yêu chồng và thèm hơi chồng đến mức nào. Chúng tôi chỉ kịp kéo nhau vào phòng riêng, rồi sau đó là những nụ hôn tới tấp… Những ngày được ở bên nhau là những ngày chúng tôi trọn vẹn nhất với tình yêu và cả tình dục. Thậm chí tôi cảm thấy nó còn tuyệt vời hơn cả thời điểm mới cưới nữa.
Và rồi khi trở về nước, tuy vẫn đau lòng, vẫn không muốn rời xa nhưng trong tôi là một cảm giác thỏa mãn rằng mình vẫn yêu chồng, chúng tôi vẫn yêu nhau. Vậy là đủ rồi.
Theo 24h
"Tình cũ không rủ cũng đến" sau 10 năm xa cách...
Rồi em và anh ấy đi dự đám cưới của một người bạn. Hôm đó em mặc chiếc váy hở cổ, đeo sợi dây chuyền thủy tinh. Không ngờ anh ấy nhận ra em. Hai đứa đã khóc khi nhận ra nhau.
Ảnh minh họa
Dạo này em hay mơ thấy anh ấy, chúng em rượt đuổi nhau trên cánh đồng lúa vàng. Sau đó bị người ta đuổi bắt, rồi hai đứa lạc nhau. Lúc tỉnh dậy, mồ hôi em đầm đìa, nước mắt ướt đẫm.
Cách đây 10 năm, em được gửi về quê sống với bà ngoại một thời gian. Thời gian đó, em chơi rất thân với một cậu bạn hàng xóm. Sáng sáng cùng nhau đến trường, buổi chiều ở nhà, hai đứa chơi lang thang, hết ngồi lưng trâu lại đi thả diều; ngày nghỉ hai đứa rủ nhau tát ao bắt cá, đào khoai nướng ăn.
Một lần, sau khi em ốm dậy, anh ấy tặng em một hộp quà rất xinh, bên trong có hai con thú bằng thủy tinh. Anh đưa em giữ con thú tuổi của anh, còn anh sẽ giữ thú là tuổi của em. Anh bảo, như thế hai đứa sẽ luôn nhớ đến nhau, sau này nếu có mất liên lạc, những con vật ấy sẽ giúp chúng em sẽ nhận ra nhau.
Sau đó chúng em mất liên lạc thật. Và con thú thủy tinh ấy em vẫn đeo trên cổ.
Mới đây, công ty phân công em đón tiếp một đối tác làm ăn quan trọng, nghe đâu anh này rất trẻ, vừa học nước ngoài về. Khi em và anh ấy gặp mặt, bắt tay nhau, em không thể diễn tả cảm xúc của mình. Bởi anh ấy có một nốt ruồi ở nơi khóe miệng, làm em nhớ đến người bạn cũ. Nhưng nhìn danh thiếp thấy cái tên lạ hoắc.
Thật ra em và anh ấy chia tay nhau lúc mới lên 13, 14 tuổi, bây giờ cả hai đều lớn, có gặp lại nhau cũng khó nhận được nhau.
Em và anh đối tác kia cùng làm việc nhưng ít có khi nào để nói chuyện riêng. Nghe nói anh ấy có vợ sắp cưới, là con gái của ông chủ một tập đoàn xây dựng.
Rồi em và anh ấy gặp lại nhau tại đám cưới của một người bạn. Hôm đó em mặc chiếc váy hở cổ, đeo sợi dây chuyền thủy tinh. Không ngờ anh ấy nhận ra em. Và hai đứa đã khóc khi nhận ra nhau.
Anh bảo, lúc nào cũng nhớ đến em và mỗi lần nhớ anh ấy lại lấy sợi dây chuyền ra ngắm. Sau đó, chúng em đã trở về quê để ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu...
Em thật cảm động trước tình cảm này. Nhưng có quá muộn không khi anh ấy đã có vợ sắp cưới? Em không muốn phá vỡ tương lai tốt đẹp của anh ấy. Song em thật đau lòng khi chúng em phải chia tay một lần nữa. Giờ em chưa chính thức yêu ai...
Em phải làm sao đây?
Theo VNE
Muốn bên nhau sau hơn 40 năm xa cách Ngày trong quân ngũ, tôi có quen và yêu một cô gái làng nơi chúng tôi đóng quân, cô ấy kém tôi hơn 20 tuổi. ảnh minh họa Tình yêu mới chớm nở thì tôi chuyển đến nơi khác chiến đấu. Sau đó chúng tôi mất liên lạc, mỗi người đi một hướng tôi cũng không xây dựng gia đình với ai. Sau...