Khám phá tình yêu phụ nữ trước và sau tuổi 25
Có những điều thú vị về tình yêu của phụ nữ mà không phải đàn ông nào cũng biết. Bạn sẽ ngỡ ngàng khi biết những sự thật sau đây. Mọi thứ đều đổi thay, tình yêu cũng thế. Trước và sau tuổi 25, suy nghĩ và hành động của phụ nữ đang yêu có khá nhiều khác biệt.
Những cô gái 20 hoặc chỉ nhỉnh hơn thế cần một người gửi cho họ những tin nhắn ngọt ngào, hài hước để thấy yêu đời hơn suốt một ngày làm việc, học tập mệt mỏi. Cần ai đó làm động lực cho họ đến phòng tập gym đều đặn và đứng trước gương ngắm nghía, tút tát rất lâu mỗi khi đi hẹn hò. Chỉ cần thế thôi đã khiến họ mãn nguyện.
Tình yêu phụ nữ sau tuổi 25 chín chắn hơn
Sau tuổi 25, họ cần một nửa kia đích thực
Phụ nữ không còn hứng thú với những tình yêu kiểu yêu cho vui hay yêu không cần biết đến ngày mai. Sau khá nhiều năm bôn ba trên tình trường cũng như trường đời, họ đã chùng chân mỏi gối, mong một bến đỗ ổn định. Lúc này các quý cô không còn thích phiêu lưu với những chuyện tình không nhìn thấy tương lai. Phụ nữ gần tiến đến tuổi 30 cần một bờ vai đủ vững chải và thủy chung.
Trước 25, phụ nữ muốn được cưng chiều, bảo vệ
Nàng sẽ phải lòng ai đó đủ quan tâm, chiều chuộng để chịu đựng những lúc nắng mưa thất thường và hành động mơ mộng, bồng bột của mình, để nhắc nhở nàng đi ngủ hoặc chăm sóc nàng cẩn thẩn, chu đáo y hệt…bố.
Bước qua ngưỡng 25, cô ấy thích bình đẳng
Lúc này, các cô gái dần trưởng thành và hiểu rõ độc lập, bình đẳng muôn năm. Họ muốn bày tỏ ý kiến trong mọi tình huống, muốn được tôn trọng và tự do tự quyết thay vì phụ thuộc quá nhiều vào nửa kia. Các nàng cũng muốn tâm sự san sẻ những gánh nặng trong cuộc sống với người ấy hơn thay vì chỉ mè nheo, nhõng nhẽo.
Khi mới 20 hoặc hơn, nàng cư xử như một đứa trẻ
Video đang HOT
Vì thời niên thiếu vẫn chưa bỏ nàng đi quá xa nên thói quen, suy nghĩ trẻ con vẫn xuất hiện với tần số cao. Người yêu phải là một anh chàng đủ kiên nhẫn và cả điên rồ để chiều chuộng và đồng lõa với những hành động nhí nhảnh, xì tin của nàng.
Sau tuổi 25, nàng muốn có một đứa trẻ
Dù đã lên kế hoạch hay chỉ suy nghĩ thoáng qua, chắc chắn ước muốn sinh con đã bắt đầu nhen nhúm trong họ. Đứng trước nửa kia, họ bắt đầu tưởng tượng đến khả năng và tư cách làm bố của anh ấy.
Trước 25, phụ nữ bị chinh phục bởi những chàng biết lấy lòng bạn bè của họ
Chỉ cần hội bạn thân gật gù khen đẹp đôi, khen người đó ga lăng, giỏi giang, cô ấy sẽ rất yên tâm với lựa chọn của mình.
Sau 25, phụ nữ tìm kiếm một đối tượng không chỉ là người yêu mà còn là bạn thân
Khi bạn bè đã mỗi người một ngả, lo cơm áo gạo tiền và lập gia đình, không còn tụ tập, thân thiết như xưa. Các cô gái bắt đầu tìm một nửa kia đảm nhiệm không chỉ trọng trách người yêu mà còn là bạn thân, tri kỷ để bù đắp cho những khoảng trống vắng bởi trong “đám xuân xanh” đã nhiều người “bỏ cuộc chơi”. Những phán xét, lời khuyên của hội bạn cũng không còn có tác động quá lớn lên tâm lý của phụ nữ trưởng thành. Họ đủ tự tin và chín chắn để tự đưa ra quyết định trọng đại.
Theo Him
Nương tựa vào ai ngoài chính mình?
Nếu để tiêu khiển, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì đừng...
Thuở bé, tôi mơ mình có được một người bạn hiểu mình và có thể chia sẻ được tất cả mọi điều. Nhưng thật éo le, gia đình tôi là gia đình nhập cư, những người bạn cùng trang lứa với tôi dường như xa lạ. Họ không cùng những kỉ niệm chăn bò, thả diều, bắt cua hay kéo tép... Hát ca dao hay vè cùng nhau càng không. Nên tôi thường lủi thủi một mình.
Bạn của tôi hầu như là sách. Những cuốn sách tha về từ tiệm sách cũ, những cuốn sách ấy tâm sự cho tôi nghe nhiều điều lạ lẫm thú vị cũng như những đau khổ của trần gian... Tôi đọc chúng, như tìm hiểu một người bạn. Tuy nhiên, những trang sách chỉ có thể nói cùng tôi nhưng không nghe được tôi nói. Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí.
Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí!
Tôi viết vào đó những điều mình nghĩ, tôi tâm sự thật nhiều về những cảm xúc thiếu thời. Cho đến một ngày... tôi gặp anh - người bạn trai đầu đời.
Ban đầu anh cũng như là cuốn sách, nói cho tôi nghe về thế giới của anh - thế giới của một người từng trải ở đất nước Thái Lan xa lạ, thế giới của một thanh niên cảm nhận về xã hội Việt Nam đang thay đổi cũng xa lạ với tôi.
Sau đó là anh nghe tôi nói. Nhưng chúng tôi đã nói gì với nhau? Không rõ. Hình như là những vấn đề viển vông nhất thế gian! Bởi vì, những điều đó không hề thực tiễn và cũng không thể nào thực hiện được. Tôi từng tham lam, tôi muốn anh là tri kỉ của mình, hơn là một người yêu đầu đời thật sự. Còn anh, anh không biết thế. Nhu cầu của người đàn ông luôn khác người đàn bà trong tình yêu. Phải không nào?
Những quan điểm của tôi về thế giới tôi đang sống, những cảm xúc vụn vặt hay những suy tư về kiếp nhân sinh. Những điều như vậy? Tôi có thể nói cùng ai khi tôi 17 tuổi. Đi tìm tri kỉ. Ở đâu? Tri kỉ không có trong người yêu đầu đời, tôi tiếp tục tìm trong những câu danh ngôn của thánh nhân. Và tất nhiên, cũng vì lẽ đó, tôi thường kết thân hơn với những người lớn tuổi hơn mình. Tôi già khi 20 tuổi? Không phải, nếu tôi có được tri kỉ, tôi sẽ không già!
"Trần ai tri kỉ khách tài tình / Ngộ dễ mấy ai hay / Cõi nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày / Say cũng lụy không say thời cũng tục..." (Hát văn - sưu tầm)
Người xưa còn vậy, huống chi nay. Nên tìm được tri kỉ cho mình không phải dễ.
Tôi đã từng muốn người yêu là tri kỉ, và nghĩ ý đó cho đến bây giờ vẫn chưa cũ. Tuy nhiên, thực tế cho thấy là không nên. Nếu mình nói tất cả những điều mình nghĩ, hoặc xảy ra với mình cho người ấy nghe. Thành thói quen. Đến khi, có một điều gì đó mình không nói, lập tức, mình trở thành kẻ... nói dối.
Có lẽ là tôi không được may mắn, nên gặp một người yêu đã muốn kiểm soát tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi. Sau một thời gian, cả tri kỉ và người yêu đều mất. Mất hay là biến đi! Trong rủi có may, những tháng ngày nhàn hạ của người cô độc thật là thú vị. Tôi tiếp tục có tri kỉ là sách vở và những cuốn sổ xinh xắn quanh mình.
Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Ảnh minh họa
Cũng đôi lần, ngỡ người đồng nghiệp là tri kỉ. Điều này thật nguy hiểm, nên thôi. Con người rày đổi mai thay, đến cả bản thân mình đôi khi còn không tin tưởng được, liệu có thể tin đồng nghiệp hay không? Làm nghề viết lách và biên tập, đồng nghiệp cũng là những người rất đáng yêu. Họ nồng nhiệt, giúp đỡ và thấu hiểu. Và đương nhiên, tôi rất đỗi ngây thơ. Liệu có cần nói ra tất cả? Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Và thế là, nỗi nguy hiểm rập rình. Tai nạn đến. Đớn đau.
May mắn thay, đôi khi, thầy cô có thể là tri kỉ. Họ từng trải và không bao giờ muốn... hại học trò. Vậy nên đó là người có thể chia sẻ những suy tư của mình về cuộc sống, nhất là những người thầy người cô dạy văn chương. Tôi có thể tâm sự những điều mình trăn trở nhất với thầy cô. Tuy nhiên, họ khá bận và những đề tài bị giới hạn bởi thời cuộc và thế hệ. Có những điều không thể hiểu như nhau. Nhưng đôi khi, con người chỉ cần được nói. Khi biết nói một cách thành thật, tôi tự tìm ra lời khuyên cho chính bản thân mình.
Còn bạn nữ thì sao? Cùng là phụ nữ, được "tám" với phụ nữ là đã nhất chăng? Phức tạp và không chịu được đơn độc giống như nhau. Mà đã gọi là tri kỉ thì có cần giấu bớt đi những điều cần thiết hay không? Không! Tôi thường nói tất cả! Và... cũng gặp không ít phiền não về những điều mình nói ra, nhưng không rút kinh nghiệm được. Có chăng, đã là nữ nhi thì phải... thường tình?
Có những điều khá đơn giản, nhưng khi nói ra với phụ nữ, nó lại trở nên phức tạp. Có những điều tẻ nhạt, nhưng khi tám với phụ nữ, nó trở nên thú vị và... lạ lùng. Nếu để tiêu khiển, thì quả thật, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ luôn là người không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì không nên.
Làm sao để không cần phải nói gì mà vẫn giữ được thăng bằng? Có những giai đoạn không nên nói gì, mà nên làm gì mới quan trọng. Nhưng thảo luận là một nhu cầu cần thiết của bất kì ai. Vậy nên, người ta mới cần sống chung với nhau.
Nói vòng vò một hồi, tôi vẫn không chỉ ra "Trần ai tri kỉ" cho mình và cho bạn. Phải chẳng thời này chỉ tìm tri kỉ ở những mảnh ghép thôi không? Tôi vẫn chờ...
Tôi vẫn chờ... chính tôi, khi mà tôi đủ trưởng thành để trở thành tri kỉ của chính mình. Thật ra mà nói, mình rất khó nương tựa vào ai ngoài mình. Bởi bất kì điều gì ngoài mình đều không thể nắm bắt, đều không thể chắc chắn. Biết là sao! Xúc cảm là vô thường, nay rày mai khác. Làm sao có thể tin tưởng ai đó để chia sẻ hết bí mật đời mình? Thế nên, người thật sự trưởng thành là người có thể sống chan hòa trong cô độc. Vui buồn tự cảm nhận và đau thương chẳng phải kêu ca.
Tôi chờ tri kỉ... chính là tôi khi đã trưởng thành.
Theo Plo
Tôi rất cần anh làm 'người tình hờ' Chỉ cần tựa vào vai anh mỗi lúc mệt mỏi, chia sẻ với anh nỗi buồn phiền chứ không xen vào cuộc sống của nhau. Với tôi, thế là đủ. Phải thật sự can đảm lắm, ngay lúc này tôi mới dám trải lòng cùng trang báo. Bởi tôi là một người rất dễ bị tổn thương khi gặp chỉ trích nhưng cũng...