Khám phá nơi cô đơn nhất hành tinh
Tọa lạc ở phía bắc của hồ nước ngọt Superior, ngoài khơi bán đảo Keweenaw (Mỹ), ngọn hải đăng Stannard Rock được mệnh danh là “nơi cô đơn nhất trên thế giới”.
Theo Amusing Planet, vùng đất gần Stannard Rock nhất là đảo Manitou, cách ngọn hải đăng khoảng 40km về phía tây bắc. Đây có lẽ là lý do biến Stannard Rock trở thành ngọn hải đăng xa xôi nhất nước Mỹ nói riêng và thế giới nói chung.
Bãi đá ngầm nơi ngọn hải đăng tọa lạc ngày nay do thuyền trưởng Charles C. Stannard phát hiện vào năm 1835. Stannard vô cùng kinh ngạc khi thấy một vật cản không xác định cách xa bờ giữa một vùng nước trong vắt. Bãi đá chỉ chìm khoảng 1,2 m dưới mặt nước, thuyền trưởng nhận ra hiểm họa từ ngọn núi vô hình này đối với tàu thuyền qua đây.
Khi giao thông hàng hải ở khu vực này trở nên tấp nập hơn thì nguy cơ tiềm ẩn của rạn san hô cũng ngày càng tăng. Cơ quan Hải đăng Mỹ cho rằng cần có đèn điều hướng cho khu vực này, song không chắc chắn liệu có công trình nào trụ nổi giữa hồ nước ngọt lớn nhất thế giới, nổi tiếng với những cơn bão dữ dội như Superior hay không.
Đến năm 1868, để thử nghiệm, đơn vị này đặt một phiến đá đường kính khoảng 3,6 m ở phần nông nhất của bãi đá ngầm, phía trên dựng một đèn hiệu ban ngày cao 6 m. Một vài năm sau, khi thấy công trình này vẫn có thể đứng vững sau những cơn bão và băng tuyết, các kỹ sư mới tự tin họ hoàn toàn có thể dựng một ngọn hải đăng trên bãi đá ngầm mà Charles C. Stannard phát hiện ra.
Phải mất tới năm năm đầy khó khăn và gian khổ các kỹ sư mới có thể hoàn thành việc xây dựng ngọn hải đăng này. Mỗi mùa xuân, họ trở lại bãi đá ngầm để khắc phục những gì mà cơn bão mùa đông năm ngoái đã phá hủy. Đôi khi, những công nhân than vãn rằng suốt năm năm, họ đã sửa nhiều hơn là xây. Vào mùa hè, công việc cũng thường xuyên bị đình trệ vì thời tiết xấu. Trong khoàng thời gian từ năm 1878 – 1879, đội thi công chỉ có thể làm việc 61% quỹ thời gian vì bão.
Tòa tháp cuối cùng đã được hoàn thiện và thắp sáng lần đầu tiên vào năm 1882. Nó cao 23,7 m, với 7 tầng, gồm bếp, các phòng ngủ, thư viện, phòng quan sát và kính viễn vọng… Tổng cộng 240.000 tấn sắt thép và đá được sử dụng, nhờ vậy ngọn hải đăng mới có thể tồn tại suốt hàng trăm năm qua.
Cuộc sống ở tiền đồn xa xôi này vô cùng cô đơn và khắc nghiệt. Những người canh giữ ngọn hải đăng Stannard Rock đa phần là các thanh niên độc thân không có vợ hay bạn gái nơi đất liền để giảm đi nỗi nhớ nhà. Nơi này xa xôi đến mức lính tuần duyên Mỹ ngày nay vẫn truyền tai nhau câu nói: “Nếu anh gây rắc rối đủ tệ, họ sẽ đày anh ra thẳng Stannard Rock”.
Louis Wilks, người giữ ngọn hải đăng từ 1936 đến 1956, đã lập kỷ lục 99 ngày liên tiếp sống trên Stannard Rock. Đó là một kỳ tích chưa ai có thể vượt qua, bởi mỗi người chỉ được phép vào bờ một lần mỗi ba tuần.
Video đang HOT
Nỗi cô độc đến cùng cực là mà những người canh gác ngọn hải đăng này phải đối mặt. Hàng ngày họ chỉ luẩn quẩn trên tháp canh, không thấy đất liền và chỉ có lũ chim mòng biển kêu gào, bao quanh là sóng vỗ ầm ầm. Một người từng đe dọa sẽ tự bơi vào bờ, nếu không có thuyền đến đón ngay. Thậm chí có tin đồn một người đã phát điên và bị trói chân tay khi đưa đi.
Các cơn bão dữ dội tạo ra những cơn sóng cao đến 9 m đập vào tháp, đủ mạnh để đánh bật đồ khỏi kệ gỗ và bát đĩa rơi khỏi bàn. Nếu phải đi ra ngoài khi trời nổi gió lớn, những người gác đèn còn phải buộc mình bằng dây thừng để không bị thổi bay.
Mùa xuân đến, những người trông nom ngọn hải đăng lại phải dùng rìu lớn phá băng tuyết dày. Năm 1913, toàn bộ tòa tháp bị bao phủ trong lớp băng dày hơn 3,6 m. Một đội cứu hộ 12 người phải mất một tuần mới có thể giải cứu những người canh gác kẹt bên trong.
Tuy nhiên, thảm kịch thực sự xảy ra ở Stannard Rock là vào đêm 18/6/1961. Khoảng 21h30, hơn 3.700 lít xăng trữ cho máy phát điện nổ tung, khiến cả tháp rung chuyển. Vụ nổ đốt cháy buồng khí propane và hầm chứa than mạnh đến mức một phần đá vôi gần ngọn hải đăng bị tan chảy.
Một kỹ sư 35 tuổi thiệt mạng và ba người khác bị thương khi làm nhiệm vụ. Ba người đàn ông hy vọng sớm được giải cứu. Nhưng phải hai ngày sau, một chiếc thuyền tuần tra của canh sát biển đi qua mới nhận ra rằng đèn hiệu không hoạt động và không thể liên lạc qua vô tuyến với những người canh gác. Khi đến ngọn hải đăng, lực lượng tuần duyên phát hiện ba nạn nhân còn sống. Những người này đã phá cửa để trèo ra ban công lộng gió, lấy một tấm bạt cũ để che chắn.
Một năm sau, ngọn hải đăng được tự động hoá. Nơi này đóng cửa tham quan, do đó du khách chỉ có thể quan sát từ trên thuyền hoặc máy bay qua đây.
Hành trình đầy mê hoặc khám phá đảo Cô Tô ( Kỳ 3)
Đêm đầu tiên trên hoang hòn Khe Trâu, chúng tôi ngủ ngoài bãi biển cảm nhận hơi mát lạnh của biển cả và cả những giấc mơ phiêu lưu kỳ thú.
Kỳ cuối: Rời hòn Khe Trâu vội vã
Mặt nước biển ở Cô Tô rất yên bình nhưng đối với những tay chèo gà mờ như chúng tôi thì cũng là một sự trải nghiệm khá là mất sức nhưng đầy thú vị.
Chính xác thì những thằng con trai trải chiếu lên cát nằm nghe sóng ru vào giấc ngủ. Những cô gái xinh đẹp thì tỏ ra liều lĩnh, ở lại trong chòi đối diện với bóng đêm.
Đêm hôm ấy, tôi nằm mơ thấy một toán cướp biển đổ bộ lên hoang hòn. Đám cướp biển lên đảo, bắt đi những cô gái xinh đẹp.
Cùng lúc ấy ở trong chòi, tiếng một cô gái hét lên thất kinh làm tôi tỉnh giấc thoát khỏi giấc mơ về lũ hải tặc. Thấy chuyện chẳng lành, chúng tôi chạy vào thấy mắt cô sưng vù vì bị côn trùng đốt.
Bãi đá là một trong những điểm thu hút nhất của Cô Tô...
Buổi sớm đầu tiên trên hòn Khe Trâu, loài người bị đánh thức theo cách không tưởng. Rồi cũng ăn một bữa sáng chẳng khác mấy thời nguyên thủy với toàn ốc luộc - thứ đồ ăn duy nhất có ở thời điểm ấy.
Và bạn tưởng tượng xem, bụng thì đói cồn cào mà phải ngồi kiên nhẫn khêu từng con ốc một cho vào mồm. Hỏi đến bao giờ mới no? Thực tế mất 15 phút và chẳng ai có thể nói được khi nồi ốc hết bay. Lúc ấy, mọi ánh mắt đều dồn về đáy nồi, cùng mơ tưởng về bữa cơm canh cá chua trưa nay.
"Chúa hòn" Thanh đánh thuyền sang Khe Trâu đưa chúng tôi đi câu ở bờ Bắc, nơi có những con dê thả trên sườn núi, không màng những con sóng dữ dội dưới chân.
... Nhiều người còn mạo hiểm leo lên những mỏm đá chênh vênh. Những ngày nắng đẹp, từ đây du khách có thể nhìn rõ mặt biển xanh mướt, làn nước trong xanh tận đáy
Thuyền câu dừng được một lúc, chúng tôi chưa câu được con cá nào thì thay nhau trả lại hết những con ốc ăn buổi sáng cho biển khơi. Bấy giờ tôi mới hiểu, say sóng khi thuyền đứng yên một chỗ kinh khủng hơn nó di chuyển như thế nào.
Trưa hôm ấy, chúng tôi ăn cơm với canh rau chua mà không có cá. Hết một ngày vật vã lo kiếm ăn sinh tồn, chúng tôi bắt đầu oải. Trong đầu tôi đã nghĩ đến chuyện phá lệ, nhờ "chúa hòn" tiếp tế lương thực từ đảo Cô Tô Lớn. Nhưng nghĩ lại thì thấy mình kém cỏi. Sống giữa một nơi đầy sản vật ngon mà không kiếm nổi để ăn. Nghĩ đến đây thì tôi bực mình, tôi chấp nhận đổ máu một lần nữa, xách lưới ra bãi đá trước chòi vùng vẫy, hụp lặn. Cuối cùng, trời thương cho đầy một nồi cá.
Những thớ đá xếp chồng lên nhau
Tối hôm ấy, chúng tôi được ăn no đúng nghĩa. Chúng tôi còn được uống rượu của "chúa hòn" mang sang. Rượu say tới mức một anh bạn trong đoàn ngủ quên ngoài lan can chòi. Nửa đêm trời đổ mưa, anh lạnh quá, vào lấy màn ra cuốn quanh người rồi ngủ tiếp và cứ thế xìu người đi.
Gần sáng, trời mưa to hơn, tôi vùng dậy phát hiện anh bạn cuốn màn như bị trúng gió. Thế là tất cả lại bị đánh thức theo cách không muốn có. Hôm ấy ngày 7/7 âm, ngày ngâu, ngày thất tịch, ngày Ngưu Lang gặp Chức Nữ, chúng tôi cuốn gói khỏi hòn Khe Trâu vội vã, lo sợ đến không kịp thu những chiếc quần con còn đang mắc trên cành cây khô.
Trước khi rời Cô Tô, chúng tôi quyết định thuê xe máy ra Bãi Đá - nơi mà người Cô Tô hết lời ca ngợi và gọi nó là đỉnh Kỳ Vĩ.
Dưới chân Bãi Đá, gió không lớn, biển không động nhưng cảm thấy rõ tiếng sóng vỗ khe, lạch lòi thanh vọng. Đường lên đỉnh Kỳ Vĩ của Bãi Đá, rách nham nhở. Nước mưa chạy dốc, cứa những vệt sâu hoắm lên mặt đường.
Bãi đá là nơi đón ánh bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp trên đảo Cô Tô.
Trên đỉnh Kỳ Vĩ, tôi nhận ra một vũ khúc của cặp đôi núi đá - biển cả. Đá dựng mỏm, ăn ra, hõm vào. Biển ôm eo lượn đường cong gợi cảm, cố gắng chồm lên, song sức sóng có hạn, chỉ còn là mơn man, gắng gượng, bào mòn những thớ đá dưới chân.
Đỉnh Kỳ Vĩ đang mùa sim chín, tím đen bãi bên sườn. Đỉnh Kỳ Vĩ có những vệt cỏ mướt và có thể biến thành tấm trượt, bẫy những kẻ bị sự kỳ vĩ hút hồn đến bất cẩn sa chân. Ở đời mọi thứ đều có giá. Thiên nhiên cũng thế. Muốn uống cho no bầu tạo hóa tuyệt mỹ, phải chấp nhận mạo hiểm, chấp nhận để bầu tạo hóa có lúc nuốt chửng mình.
Tạm biệt Cô Tô yên bình hoang sơ...!!!
Vì thế, trên đỉnh Kỳ Vĩ, người ta có thể thốt lên sung sướng khi đưa mắt phóng ra xa hết cỡ để ngắm biển mênh mông nhưng cũng có thể rùng mình khi đưa mắt rọi xuống miệng vực thăm thẳm.
Chúng tôi cùng rọi xuống, cùng đồng thanh tiếng nói tạm biệt: "Tạm biệt Khe Trâu, tạm biệt Cô Tô!".
Biển Hồ - điểm nhấn du lịch Gia Lai Biển Hồ còn được người bản địa gọi là Ia Nueng hoặc hồ T'nưng, là hồ nước ngọt nằm cách thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai 7 km về phía Tây Bắc, có độ cao khoảng 800 mét so với mực nước biển. Khám phá vẻ đẹp nên thơ của khu du lịch Biển Hồ Khu khuôn viên Biển Hồ. Mỗi khi nhắc...