Khách làng chơi bỏ công tìm gái gọi đeo mác sinh viên
Trước khi bước vào cuộc mây mưa, mỗi cô gái đều khéo léo, phô ra tấm thẻ sinh viên với khuôn mặt non choẹt nhằm chứng minh về thân phận “gái gọi sinh viên” của mình. Tấm thẻ sinh viên trở thành một thứ giấy “thông hành” khiến các cô trở nên có giá hơn và được những vị khách làng chơi ráo riết săn lùng.
Thương hiệu “ gái sinh viên”
Đời sống ngày càng đi lên, khi hầu bao của những vị khách làng chơi ngày càng rủng rỉnh và họ đã quá nhàm chán với những tụ điểm mại dâm nhớp nháp, tất yếu họ sẽ tìm đến những thú vui mới, hấp dẫn hơn và cao sang hơn.
Thay vì chọn những cô gái mại dâm xếp hàng lũ lượt ở các “phố đèn đỏ” hay những con ngõ “sung sướng” khét tiếng thì giờ đây họ chỉ việc ngồi nhà, nhấc máy alo và nhờ những tay tú ông, tú bà mối lái cho một cô gái gọi nhưng được cộp mác “sinh viên”.
Nhiều khách làng chơi tìm đến các cô gái gọi gắn mác sinh viên
Nhiều nữ sinh đang còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng vì mải ăn chơi đua đòi hoặc vì hoàn cảnh đưa đẩy, không giữ được mình đã nhắm mắt đưa chân vào các ổ mại dâm và trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp.
Khác với tầng lớp mại dâm theo lối “nông dân”, những cô gái sinh viên khi đã trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp, thì cái thẻ sinh viên dường như là một tấm “thông hành” để khách làng chơi có cảm giác mình được “lên mây” với một trí thức.
Khách làng chơi nhiều người không ngại bỏ công săn lùng để được thưởng thức thứ “hàng hiếm” đó.
Một sinh viên làm gái gọi thì thu nhập hàng tháng lên đến cả chục triệu đồng nếu “quan hệ” tốt với các má mì, các nhà nghỉ, khách sạn, bởi đây là “khẩu vị ưa chuộng” của khách mua dâm lắm tiền.
Gái gọi sinh viên bao giờ cũng có cái “chất” hơn từ cách nói năng, cử chỉ, điệu bộ không bỗ bã, bốp chát như gái bán dâm thuộc dạng ít học hay thất học. Có lẽ vì “phần học thức” cao hơn ấy mà “gái gọi sinh viên” trở thành “thương hiệu cao cấp”.
Các cô gái gọi đang là sinh viên thường không bao giờ xuất hiện ở ngoài đường để chờ khách, thường ít ai biết rằng ngoài thời gian đi học, họ còn kiêm thêm nghề “đi khách”.
Để có thể kiếm được những gái gọi sinh viên thuộc dạng “hoa khôi” vừa có tài vừa có sắc, không chỉ cần có nhiều tiền mà cũng cần sự quen biết, mối lái kỹ càng mới có thể “gọi” được.
Tan trường là …
Những cơn mưa phùn cứ rả rích khiến cho thời tiết trở nên nhớp nháp, bẩn thỉu, đường phố phủ một lớp ẩm ướt khiến ai muốn ra đường cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Ngồi trong một góc quán café chờ đợi, cuối cùng cô gái tên G. đã xuất hiện.
Tôi được một người bạn giới thiệu cho G., cô gái từng là một gái gọi sinh viên chính hiệu. Nhưng bây giờ thì cô đã ra trường và từ bỏ cái nghiệp “buôn hương bán phấn” ngày nào của mình rồi.
So với độ tuổi 28 của mình, G. trông khá già dặn nhưng không vì thế mà mất đi nét đẹp đằm thắm, dịu dàng.
Sau một hồi nói chuyện quanh co cho tư tưởng của G. được thoải mái, cuối cùng tôi cũng được cô trút bầu tâm sự về một thời lạc lối của mình khi vẫn ngồi trên ghế của giảng đường đại học.
G. lớn lên ở mảnh đất trước đây từng được gọi là “Cửa ngõ của Thủ Đô” khi chưa sát nhập vào Hà Nội làm một.
Sau khi học hết cấp 3, với lực học tương đối khá của mình, G. thi đỗ vào một trường đại học có tiếng. Sau khi biết tin đỗ đại học, G. hết sức thoải mái vì được gia đình chiều chuộng.
Bước vào giảng đường đại học, những áp lực học hành của 12 năm đã tan biến, việc bước vào cánh cổng trường đại học khi đó với G. không khác gì vừa mới lạc vào một chốn “thiên đường” với biết bao điều mới mẻ đang chờ đón.
Gia đình cũng thuộc diện khá giả nên G. được bố mẹ thưởng cho rất nhiều tiền bạc để sắm sửa vào đại học.
Cũng từ đây, cô nữ sinh ngày nào đã hoàn toàn lột xác. Vốn đã có nhan sắc, lại biết cách ăn vận hợp mốt, trông G. như một thiểu thư đài các bước vào giảng đường.
Thế rồi theo chân những người bạn bè thuộc diện “chơi bời”trong lớp, G. bắt đầu biết đến đi chơi đêm, những cuộc rượu say sưa ở quán bar, vũ trường, nhảy nhót, đập phá.
Cô gái vừa bước sang tuổi 18 không biết rằng những nơi ấy có rất nhiều má mì vẫn chầu trực sẵn để “săn” những cô gái trẻ măng, xinh đẹp nhằm đưa vào đường dây mua bán dâm cao cấp của họ. Và G. nhanh chóng lọt vào “tầm ngắm” của các tú bà.
Sau một vài lần lên quán bar chơi, G. đã gặp và quen biết một người phụ nữ trẻ đẹp cũng thường xuyên lên bar vào buổi tối. Sau vài câu làm quen, người phụ nữ kia xin G. số điện thoại và nói rằng để thỉnh thoảng tâm sự và rủ cô đi chơi.
Từ đó, người phụ nữ lọc lõi kia “tiêm nhiễm” vào đầu cô gái mới lớn những suy nghĩ lệch lạc về tiền bạc.
Ả dụ dỗ G. bằng cách đưa ra những con số rất hời mà G. sẽ nhận được, đổi lại G. chỉ cần ngồi uống rượu với khách hàng tại các quán bar, vũ trường. Nếu gặp “khách sộp”, G. có thể được bo thêm rất nhiều, thoải mái chi tiêu…
Mới đầu G. đã từ chối lời mời mọc hấp dẫn này. Nhưng ả má mì chuyên nghiệp chẳng khó khăn gì để thay đổi cách suy nghĩ của những cô gái trẻ người non dạ như G.
Video đang HOT
Nắm được tâm lý “thích thể hiện” của cô gái trẻ, ả má mì tiếp tục đánh trúng tâm lý của cô khi tiếp tục vẽ ra viễn cảnh G. được chiều chuộng, ăn mặc sành điệu và mang phong cách của dân chơi, mọi người sẽ nhìn G. bằng con mắt ngưỡng mộ, ghen tị.
Được đưa đón bằng xe hơi sang trọng, thích mua đồ hàng hiệu gì cũng có, nhất là những người đàn ông để G. “cặp” đều là những công tử hay những “ông lớn” có thế lực.
Thể rồi, dần dà, trong những lần gặp phải chuyện buồn vì học hành, rồi chuyện tình yêu trai gái, tâm lý buồn chán đã khiến G. lần đầu tiên chủ động liên lạc lại với ả má mì để đi chơi với những người đàn ông sành điệu, giàu có. Kể từ đây, con đường trở thành gái gọi sinh viên của G. cũng bắt đầu.
Ban đầu G. chỉ đi uống rượu, đi chơi với những “đại gia”, “thiếu gia” hay la cà ở các quán bar trên địa bàn Hà Nội.
Mỗi khi vào cuộc nhậu, cánh đàn ông đều nhìn G. với ánh mắt khao khát thèm thuồng. Có không ít người đàn ông còn tìm mọi cách để tiếp cận G., đưa đón, mua sắm và chiều chuộng cô như một bà hoàng.
Điều đó vuốt ve sĩ diện và thói ảo tưởng của cô gái trẻ bốc đồng. G. càng ngày càng dấn sâu vào các cuộc vui thâu đêm suốt sáng rồi cặp kè với một trong số những người đàn ông đó.
Kể từ đó, G. chuyển chỗ ở, đến ở trong một chung cư mini cho “xứng tầm”, xao nhãng học hành và quan hệ tình dục vô độ.
Được một thời gian ngắn, G. chia tay “người yêu” đại gia. Cô rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề sau những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Lúc này, ả má mì kia vẫn còn “để mắt” tới G., liền rủ G. đi chơi với nhóm khác.
Sự chán chường về tinh thần và dạn dày trong chuyện chăn gối đã khiến G. trở nên dễ dãi hơn bao giờ hết trong chuyện quan hệ tình dục. Càng ngày, G.càng phụ thuộc vào ả má mì nọ.
Ả dọa nếu G. không nghe lời sẽ tuôn hết những chuyện ăn chơi trác táng về gia đình và trường học để cô xấu hổ. Hơn nữa, do ăn ngon mặc đẹp quen rồi, số tiền bố mẹ G. chu cấp tuy không phải ít nhưng cũng không đủ để cô đáp ứng những chuyện ăn mặc, làm đẹp của mình.
Kể từ đó, ngoài việc “phục vụ” những người quen biết trong ma trận các mối quan hệ phức tạp của mình, G. thường xuyên phải phục vụ những “đại gia” theo “chỉ đạo” của ả má mì trên.
G. trở thành gái bao trong đường dây của ả từ lúc nào không hay …Từ thời điểm đó, G. bỏ hẳn việc đi nhậu cùng các đại gia trong vũ trường.
G.bỏ học triền miên. Đến khi nhận được thông báo của lớp trưởng về việc có thể bị cấm thi tất cả các môn, G. hoảng hồn đi xin thầy rồi từ đó cứ sáng sáng G. đến trường, tối lại theo chân các “đại gia” để mua vui cho họ.
Cách sống ấy dần ăn sâu vào G. khiến cô mất hết cảm giác lo lắng, sợ hãi. Thậm chí cô còn có ý định bỏ học. Nhưng vì sợ bố mẹ biết chuyện sẽ không chấp nhận nên G. vẫn cố đi học bình thường. Vả lại, G. cũng thừa hiểu rằng, nhờ có mác sinh viên mà G. được các “khách hàng” ưu ái, chiều chuộng hơn hẳn.
Sự trượt dốc của G. có lẽ sẽ không bao giờ dừng lại nếu như không có một ngày trong lần đi làm G. lại gặp phải đúng một người bạn quen biết của mình.
Còn định lảng tránh, nhưng người bạn kia đã nhận ra G. Sự xấu hổ cùng những lời khuyên của người bạn kia đã khiến G. không còn muốn tiếp tục cái kiếp sống buông thả và quyết tâm dứt bỏ để trở về cuộc sống bình thường.
G. còn cho tôi biết, việc làm gái gọi sinh viên diễn ra nhan nhản ở các trường đại học. Nhiều sinh viên ban ngày đi học có thể ăn vận rất giản gị và sống khép mình, không thể hiện nhiều với mọi người, nhưng đến đêm họ lại lột xác trở thành những những cô gái sành điệu, kiều diễm tại những quán bar và lả lơi, ong bướm với những gã trai nhiều tiền hám của lạ.
Đi “săn” gái gọi sinh viên cao cấp
Sau cuộc trò chuyện với G., tôi đã hiểu được phần nào về của những nữ sinh viên không làm chủ được mình đã sa ngã vào vòng xoáy của tiền bạc để rồi buông thả bản thân.
Để thâm nhập vào thế giới của những cô nàng gái gọi được đóng mác sinh viên trí thức, anh bạn tên Long mà mọi người vẫn gọi là Long “lơ” đã trở thành người bạn “đồng hành” để dẫn đường, chỉ lối cho tôi. Dặn dò tôi “những điều cần biết” rồi Long đưa cho tôi chiếc điện thoại đã bấm sẵn cuộc gọi.
Tiếng điện thoại vừa đổ hai hồi chuông, phía đầu dây bên kia giọng cô gái đã vang lên rất dịu dàng. Tôi bình tĩnh nói như những gì tay Long “lơ” đã chỉ dạy: “Em có phải là Hà không? Anh là bạn anh Long đây. Nghe đến đó, cô gái trả lời tôi: “Vâng, bạn anh Long thì được rồi, em đang học, lát em gọi cho anh nhé”, rồi cô gái dập máy.
Thấy tôi vừa tắt máy, Long “lơ” vội vỗ đùi cười khoái chí: “Đấy, chú thấy không, nó là sinh viên mà. Anh đã từng giới thiệu nó với mấy đứa rồi. Hàng xịn chứ không phải hàng nhái đâu”. Mỗi lần tôi ngồi chén tạc, chén thù với gã là Long thao thao bất tuyệt kể về những chiến tích thời trai trẻ của mình.
Và, chuyện không bao giờ thiếu trong những lần ấy- gã khoe cái danh sách số điện thoại của hàng loạt những cô em chân dài, xinh tươi “cần là có” ở Hà Nội.
Long bảo, mấy cô gái mà gã biết đều là sinh viên kiêm nghề gái gọi chứ không phải gái vẫy quá đát lề đường. Sở dĩ, Long biết nhiều là mấy năm trước hắn từng là bảo kê, dẫn gái cho các nhà nghỉ. Giờ mang tiếng là “gác kiếm” nhưng thi thoảng gã vẫn đá ngang nếu có khách yêu cầu.
Không quá lâu để phải chờ đợi, tranh thủ lúc ra chơi giữa giờ các tiết học, cô gái tên Hà đã gọi lại cho tôi. Qua vài lời cò cưa, cuộc ngã giá nhanh chóng được thực hiện. Cô gái cho tôi biết giá cả mỗi lần đi khách có mức chung từ 800.000 – 1 triệu đồng tùy vào thời gian và phí “bãi đáp”.
Hà cho biết thêm, sở dĩ có “giá mềm” như thế là cô “buôn bán độc lập” chứ không theo đường dây chung chi nào cả. Cô còn khoe: “Em là sinh viên đại học năm cuối nên anh cứ yên tâm”.
Đến đây, tay Long “lơ” cười ha hả và nói trêu tôi rằng: “Thôi nhé, đến đây thì chú tự đi mà tìm hiểu tiếp, em nó “ok” rồi thì cứ việc đến đúng giờ mà “chiến” thôi. Giờ đi ăn cái gì trước đi còn có sức mà chiều em”.
Đúng lời đã hẹn với cô gái gọi sinh viên tên Hà kia, tôi đến một nhà nghỉ khá “hoành tráng” nằm trên dọc đường láng, Đống Đa, Hà Nội. Theo như lúc hẹn thì cô ta có nói với tôi rằng, em quen đi khách ở chỗ lịch sự rồi, nên bảo tôi thuê ở đây cho sạch đẹp.
Vừa ngồi xuống chiếc giường với chăn đệm trắng muốt, thơm tho đặt trong một căn phòng rất đẹp không lâu thì một cô gái trẻ, tóc chấm vai, mắt đeo mi giả, hai má mịn màng với lớp phấn hồng mở cửa bước vào.
Cô gái mới đến nhìn tôi mỉm cười rồi đi thẳng vào phòng và nói rằng: “Gì mà cứ ngồi ịch ra như ngố tàu thế kia”.
Hà không trẻ so với cái tuổi 19 như giới thiệu nhưng cô có vẻ biết và hiểu đời như những gái gọi sành sỏi. Rồi rất tình cảm, cô ta ngồi nép sát vào tôi để mà thủ thỉ, khẽ luồn tay vào ví, cô lấy ra tấm thẻ sinh viên của mình để phô bày ra trước mặt tôi.
Trên tấm thẻ là dòng chữ in đậm Lê Thị Hà SN 1993, là sinh viên đại học…, có dấu đỏ đóng giáp lai rất rõ ràng. Thật sự là nếu không nhìn kỹ thì thật khó mà tin được người trong tấm ảnh thẻ sinh viên và người ngồi trước mặt tôi là một.
Khuôn mặt non choẹt của những cô gái vừa chân ướt, chân ráo bước vào giảng đường đại học quá xa lạ với khuôn mặt son phấn kiều diễm đang hiện hữu.
Hà kể rằng, vì không có đủ tiền ăn học nên hành nghề bán dâm và nhà nghỉ này luôn là “bến đáp” của cô mỗi khi tan lớp. Với 800.000 đồng đi “tàu nhanh” của mình, cô sẽ phải trả cho nhà nghỉ 200.000 đồng.
Hằng ngày, Hà vẫn đi học cùng các bạn, cô chỉ “hành nghề” vào thời gian nghỉ mà thôi. Mỗi lần đi khách cô cũng kiếm được cả triệu bạc và do cũng không thuộc dạng quá chơi bời, cần nhiều tiền tiêu xài, nên Hà không gây áp lực cho mình, trái lại cô coi những cuộc đi khách như những lần hẹn hò thú vị. Lúc nào thoải mái và có hứng thì đi, có lúc khách gọi Hà cũng chẳng thèm đoái hoài.
Những cô gái gọi sinh viên như Hà ăn đứt những cô gái mại dâm theo lối quê mùa, ít học. Từ cách nói chuyện rất hiểu biết, đến thái độ với “khách” cũng rất đàng hoàng chứ không vồ vập.
“Nếu như chục năm trước đây, người ta thường nói về việc những cô gái non nớt từ quê lên tỉnh bị lừa vào những ổ gái điếm để rồi không tìm được lối thoát khỏi tay má mì, thì giờ đây người ta thấy gái gọi đứng đầy đường mà chẳng ai bắt ép, thậm chí sinh viên chủ động tìm đến các tụ điểm để kiếm tiền nuôi gia đình và bản thân.
Vậy là những người có học có hành đàng hoàng vẫn tìm đến công việc này như một nghề nghiệp để nuôi sống bản thân mình.
Và đã là cái nghề thì cũng phải dựa vào quy luật cung cầu, cũng phải có kĩ năng và cũng phải “đóng thuế” như bao nghề khác, thậm chí khủng hoảng kinh tế làm cho họ phải “giảm giá” như bao ngành khác”, Hà nói ra vẻ rất hiểu biết.
Hà kể rằng, như năm nay khủng hoảng kinh tế, các anh trai lắm tiền đi gái cũng ít, chúng em phải bảo nhau giảm giá, để bọn sinh viên choai choai nó còn đủ tiền mà đi, chứ cứ hét giá cao quá, không ma nào nó đi thì có mà chết đói.
Gái gọi sinh viên giả cạnh tranh với gái gọi sinh viên “xịn”
Cũng theo lời Hà kể với tôi, chuyện làm ăn của những cô gái sinh viên như cô cũng gặp nhiều khó khăn bởi nhiều gái mại dâm khác cũng tự khoác lên mình cái “mác sinh viên” để đánh lừa những tay khách làng chơi hám của lạ.
Bình thường là loại gái mại dâm rẻ tiền, thế nhưng khi có cái danh đang là “sinh viên” thì giá cả đi khách sẽ khác hẳn. Thậm chí, các cô gái bán hoa còn có quyền “chảnh”, được lựa chọn cả khách mình sẽ đi.
Sự thật là trong vô số những gái gọi sinh viên, thực ra chỉ một bộ phận rất nhỏ là “chính hiệu”, thường thì dân chơi hay bị lừa hoặc cố ý để mình bị lừa nếu các em xinh, bắt mắt.
Theo như Hà nói thì trên nhiều cung đường mại dâm khét tiếng ở Hà Nội hiện có một chuỗi nhiều nhà nghỉ mà các thanh niên thường lui tới và thì thầm mách bảo cho nhau.
Trong mỗi nhà nghỉ đều là một động mại dâm chuyên nghiệp tồn tại bao nhiêu năm qua. Tại đây luôn túc trực 5, 6 cô gái trẻ tuổi từ 18 đến 23 được nuôi giữ luôn tại ngôi nhà này.
Tuy nhiên để tăng thêm giá trị món hàng, các chủ nhà nghỉ tự phát huy sáng tạo, gắn cho mỗi cô một trường.
Cô thì SV năm nhất khoa tiếng Hàn, cô khác là SV trường CĐ Văn hóa Nghệ thuật và các cô này lúc nào mở miệng cũng khoác lác về việc học hành của mình.
Tuy nhiên, có một điều đơn giản mà bà chủ động và các gái mại dâm ở đây không nghĩ tới, đó là nhiều cô đã làm việc ở đây suốt mấy năm trời nhưng lúc nào cũng giới thiệu mình là SV năm nhất.
Bên cạnh đó, nhiều người dân sống xung quanh khu vực này cho biết các “sinh viên” ở đây luôn ở nhà 24/24h, chưa bao giờ thấy cô nào cắp sách đến trường..
Hà còn kể câu chuyện về động mại dâm của má mì tên Thu. Bà chủ này còn quảng cáo rằng trong tay mình có cả sinh viên học khoa tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật để phục vụ cho khách nước ngoài sang đây.
Tuy nhiên, chỉ đến khi khách vào phòng tiếp xúc với những cô gái đó mới vỡ lẽ rằng, một chữ tiếng Trung bẻ đôi các cô cũng không biết, tiếng Anh thì chỉ bập bẹ được vài chữ bồi.
Tinh vi hơn, có những cô gái mại dâm không thuộc bất cứ bà chủ nào, nhận thấy sự “màu mỡ” ở mảnh đất có sinh viên sinh sống nên đã kéo nhau đến thuê nhà ở, sống như những sinh viên để đánh lừa những tay khách làng chơi.
Nhiều cô khi kéo đến ở những khu sinh viên của các trường đại học còn tiến hành kinh doanh “vốn tự có” ngay tại những khu trọ.
Nhiều anh chàng sinh viên sau mỗi lần quan hệ lại giới thiệu cho nhau. Lâu dần, phòng trọ của gái mại dâm biến thành một nhà nghỉ, khách có nhu cầu chỉ việc đến đó, “ăn bánh xong thì trả tiền”.
Theo Phunutoday
Chị làm "ô sin" mong giữ mạng sống cho em tội đồ
Khi nghe HĐXX tuyên án, người phụ nữ trung tuổi đứng ngoài hành lang đã lịm đi, bởi bao nhiêu việc làm hy vọng cứu mạng đứa em tội lỗi đã thành "công dã tràng".
Rượu biến côn đồ thành sát thủ man dại
Khoảng 13h30' ngày 7/7/2011, cả bãi xe ôm đoạn đường giao nhau giữa Lê Hồng Phong và Nguyễn Văn Trỗi (phường 4, TP. Vũng Tàu) bỗng nhốn nháo, khi ông Phạm Văn Thắng (SN 1956), ở phường 4 làm nghề xe ôm, nằm ôm bụng quằn quại với một vết dao đâm thấu ngực, máu chảy đầm đìa.
Chị Thanh thoảng thốt khi biết em mình không thể thoát khỏi án tử hình.
Mặc dù được mọi người đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng do vết thương quá nặng nên nạn nhân đã tử vong tại bệnh viện.
Ngay sau đó, hung thủ nhanh chóng được xác định là Nguyễn Quang Tuấn (SN 1967) - một người làm nghề chạy xe ôm, có quen biết với nạn nhân.
Tại cơ quan công an, Tuấn khai: Sau khi đến nhà một người bạn chơi và uống hết 1 lít rượu, đến khoảng 1h chiều thì Tuấn ra về và đến bãi xe ôm quen thuộc đứng bắt khách. Lúc này cùng đỗ xe ở bãi có ông Thắng đang nằm ở võng. Là người lớn tuổi nên ông Thắng khó chịu khi nghe Tuấn buông lời chửi đổng. Ông hỏi Tuấn: "Mày chửi ai là đồ chó?" rồi dùng mũ bảo hiểm đánh Tuấn.
Hai bên cự cãi to tiếng, trong lúc nóng giận Tuấn rút con dao bấm thủ sẵn trong người đâm một nhát trúng ngực, khiến ông Thắng gục ngã tại chỗ. Dù nạn nhân đang bị thương nặng nhưng Tuấn vẫn chạy đến tận bệnh viện để truy sát. Theo điều tra ban đầu, giữa hung thủ và nạn nhân trước đó không hề có thù oán gì, án mạng xảy ra chỉ là mâu thuẫn nhất thời.
Trước đó, tháng 2/2012, phiên tòa sơ thẩm HĐXX TAND Bà Rịa - Vũng Tàu đã quyết định tuyên phạt Nguyễn Quang Tuấn mức án tử hình, đồng thời bị cáo phải có trách nhiệm bồi thường những hậu quả do bản thân gây ra. Chị Thanh (chị gái bị cáo) thất thểu ra về, ruột gan tan nát, nhưng vẫn nuôi hy vọng, trong đơn kháng án lên tòa phúc thẩm, luật sư bào chữa sẽ tìm ra những tình tiết mới có thể giảm nhẹ mức án tử cho em trai mình.
Ngày mới xảy ra sự việc, người nhà bị hại vô cùng căm giận, nên khi chị Thanh sang gia đình họ hết lời xin lỗi, nhưng vẫn bị xua đuổi. Bao nhiêu tủi hổ, chị Thanh đành ngậm ngùi cắn răng chịu đựng. Thế rồi, cuối cùng lòng kiên trì của chị cũng khiến bên bị hại cảm động, thay đổi suy nghĩ. Họ gật đầu đồng ý cho chị bồi thường và hứa sẽ viết đơn xin giảm nhẹ tội cho bị cáo.
Em gây tội đắng cay chị gánh
Nhận được sự đồng ý của gia đình bị hại sau phiên toà sơ thẩm, chị Thanh trở về nhà vừa mừng vừa lo. Với 20 triệu đồng tiền mai táng bên nạn nhân đề nghị giờ kiếm đâu ra, trong khi cuộc sống gia đình ngày thường vốn đã eo hẹp. Bao đêm trăn trở, cuối cùng chị bàn với chồng là quyết định đi làm giúp việc cho một gia đình, lấy tiền chuộc lỗi lầm thay em.
Tuấn bị dẫn giải về trại giam.
Bên hành lang phiên xử, chị Thanh nước mắt ngắn dài mếu máo: " Từ ngày xảy ra án mạng, tôi cũng gắng chạy vạy được 20 triệu gọi là chi phí tang ma. Vợ nạn nhân cũng hứa tại phiên tòa ngày hôm nay sẽ đứng ra trình đơn bãi nại, giúp em tôi nhẹ tội".
Để có 20 triệu đồng, hiện tại chị phải đi giúp việc cho một gia đình ở TP. Vũng Tàu. Nhưng thay vì tủi thân, chị thấy mừng hơn khi biết cuối cùng cũng có người cảm thông cho hoàn cảnh mình mà giúp đỡ.
Chị kể mà giọng nghẹn lại: " Gia đình tôi vốn nghèo, em trai lại vừa gây ra trọng tội, ai nghe thấy cũng xa lánh. Họ có tiền đấy nhưng chẳng ai cho vay, bởi đơn giản, không ai dại gì cho cái gia đình vừa có người cầm dao đâm chết người khác vay tiền".
Những ngày ngược xuôi chạy vạy, nhưng từ người quen, đến người lạ không ai chịu gật đầu. May thay có một gia đình khá giả, sau khi biết hoàn cảnh trớ trêu của gia đình chị cuối cùng đã đồng ý giúp đỡ.
Sau khi thẩm định "tài sản" nhà chị, bản giao kèo được nhất trí như sau: Để có 20 triệu đồng, chị Thanh phải làm mướn cho gia đình họ trong vòng 1, 5 năm, số tiền này sẽ được trừ dần cho đến khi hết nợ.
Theo đó, công việc của chị Thanh là ngày ngày phải dậy từ sáng sớm, đến nhà người ta quét dọn vệ sinh, lau sàn nhà, giặt giũ, phơi là quần áo, đưa đón trẻ đi học. Khi mọi việc xong xuôi thì chị mới về lo việc nhà.
Để có thêm tiền thăm nuôi đứa em trai ngỗ ngược, chị Thanh phải đôn đáo ngược xuôi làm thêm nghề đưa bưu phẩm điện thoại trong khu dân phố, kiếm thêm thu nhập.
Bậc làm chị trong nhà, sướng khổ đều đã trải qua, dù như thế nào chị cũng chịu được. Chị chỉ mong một điều, việc làm của mình có thể ít nhiều làm vơi đi nỗi đau, mất mát cho phía gia đình bị hại và em mình cũng được vơi phần tội trạng.
Công dã tràng xe cát
Ngày 26/3/2012 phiên tòa phúc thẩm tại TAND Tối cao TP. HCM diễn ra, sắp xếp công việc đâu vào đó, một mình chị lại bắt xe từ Vũng Tàu lên TP.HCM từ sáng sớm mà trong lòng khấp khởi hi vọng, đan xen những lo âu.
Trước thềm phiên xử, người ta thấy một người phụ nữ đứng tuổi, dáng khắc khổ, đôi mắt đỏ hoe trông ngơ ngác cứ đi đi lại lại ngoài phòng xử. Đó là chị Thanh, người có em là bị cáo mang án tử. Suốt phiên xử, chị cứ rướn cổ qua hàng ghế trong khán phòng để được nhìn thấy mặt em trai mình.
Tại phiên toà, chị Thanh lắng nghe từng câu trả lời, từng lời xét hỏi của HĐXX. Rồi khi chờ phiên tòa nghị án chị lại tranh thủ nói với mấy câu với em mình qua hàng ghế cách ly dành cho bị cáo phạm trọng tội.
Sau khi nhận đủ số tiền đền bù theo yêu cầu phía gia đình bị hại cũng đã có đơn đề nghị hội đồng xét xử xem xét giảm án cho bị cáo. Chính vì vậy người chị khốn khổ lại càng có thêm cơ sở để hy vọng. Đến thời điểm HĐXX tuyên án, chị nín từng hơi thở chờ đợi. Nhưng rồi khi nghe toà vẫn quyết định y án tử hình thì người chị khốn khổ đã ngất xỉu xuống nền nhà.
Theo quan điểm HĐXX, cho dù gia đình bị hại đã có đơn xin giảm tội cho bị cáo nhưng cho rằng bị cáo Nguyễn Quang Tuấn phạm vào tội "Giết người có tính chất côn đồ", theo quy định tại Điểm n, khoản 1, Điều 93 của Bộ luật Hình sự nên không thể giảm án được.
Với động cơ giết người hết sức dã man, thực hiện tới cùng, tại phiên phúc thẩm ngày hôm nay bị cáo không đưa ra được tình tiết mới có thể giảm nhẹ tội nên HĐXX quyết định tuyên y án tử hình.
*Tên nhân vật đã thay đổi
Theo Người đưa tin
Hà Nội lung linh trong Giờ Trái đất 20h30 bóng tối bắt đầu bao trùm trên các con phố. Xung quanh hồ Gươm các quán cafe, nhà hàng thắp nến tiếp khách. Trong giờ trái đất tối 31/3, đông đảo người dân Hà Nội ra đường tham gia chương trình giờ trái đất. 20h30, phố Đinh Tiên Hoàng bên hồ Gươm bắt đầu chìm trong bóng tối. Một nhà hàng trên...