Khắc khoải một nỗi nhớ
Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi nhưng với tôi nỗi đau ấy vẫn còn âm ỉ. Tôi cố quên anh nhưng rồi trong những phút một mình tôi lại nhớ anh đến nao lòng.
Nhớ nụ cười, ánh mắt, nhớ cả lời nói ân cần của anh. Tại sao tôi và anh lại phải chia tay khi chúng tôi vẫn còn yêu nhau đến thế? Anh đã vì tôi mà thay đổi rất nhiều còn tôi thì vẫn như thế: ngang bướng và nóng nảy. Chia tay là một giái pháp đau lòng và tồi tệ nhưng cả hai vẫn xem đó là cách tốt nhất.
Tôi biết anh vẫn yêu tôi nhiều lắm còn tôi thì cố làm ra vẻ không quan tâm nhưng tận sâu trong lòng tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm. Không quen anh, tôi đã đánh mất một điều gì đó rất quý giá mà đến bây giờ tôi mới nhận ra. Hạnh phúc là gì mà ai cũng nhắc đến nhưng có mấy ai ra sức bảo vệ nó. Tôi cũng thế, vẫn hồn nhiên, vô tư đón nhận sự chăm sóc, lo lắng của anh mà xem đó là điều hiển nhiên. Tôi vô tư đón nhận mà đôi lúc lại tỏ thái độ bất cần, không hề biết nuôi dưỡng tình cảm anh dành cho tôi.
Video đang HOT
Thỉnh thoảng anh vẫn gọi cho tôi, chúng tôi cũng gặp nhau nhưng trong ánh mắt của anh, tôi biết anh đã suy sụp và buồn nhiều lắm, tôi cũng thế. Có lẽ nếu biết trước tình cảm của tôi dành cho anh nhiều như thế thì ngày ấy tôi đã không để mất anh.
Giờ đây, tôi và anh chỉ có thể lo lắng cho nhau qua lời nói, nhìn nhau trong nỗi đau và sự tuyệt vọng. Nếu có một điều ước thì tôi mong rằng thời gian sẽ trở lại để tôi nói thật lòng mình với anh. Để giờ đây, nỗi nhớ ấy không khắc khoải trong tôi những lúc một mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn nhớ về anh
Tháng 4 về câu hát mùa hè. Em vẫn mong chờ, mãi mong chờ bao nhiêu vẫn cứ đợi anh. Em mơ mơ về con đường nhỏ, thênh thang lối về hoa gạo nở, chỉ mình anh bên em dưới con đường.
Xa nhau đã gần một năm, vậy mà đối với em nó mới chỉ như ngày hôm qua thôi, hình ảnh anh ngập tràn trong nỗi nhớ, trong giấc mơ của em.
Không một lời hẹn ước, không một lần được nhận lời yêu vậy mà em vẫn đợi, rồi lại trách sao anh vô tình đến vậy. Có thể em sẽ không còn có cơ hội gặp người mà em đã trao cả con tim mình, chỉ có anh xa em thôi, còn em thì chưa bao giờ rời xa anh, khoảng cách địa lý hay khoảng cách về tâm hồn hả anh.
Em thương anh, em lấy hạnh phúc của anh để làm hạnh phúc của riêng mình. Ngày em rời xa anh, em đã không khóc, em thật mạnh mẽ thật là con người có lý trí phải không. Em bắt đôi mắt mình ráo hoảnh nhìn vào mắt anh và nói em sẽ trở về nhà, nhưng anh biết không, con tim em đang như bị ai cào xé, em sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm đó, buổi tối đã kéo dài khoảng cách giữa em và anh.
Ngồi đối diện với anh, nếu không có bạn em bên cạnh chắc em sẽ gạt bỏ mọi tự trọng để chạy đến ôm chầm lấy anh, để một lần thôi, em cảm nhận được hơi ấm của ngưòi em thương. Em đi rồi anh phải hạnh phúc đó nha, em chắc rằng trái tim miìn đã nguội lạnh, đã không thể rung động với bất kỳ người nào khác. Em đang gặm nhắm nỗi cô đơn, nỗi buồn của ba mẹ mình. Em thật sự bất hiếu khi để ba mẹ buồn vì có đứa con gái lớn tuổi mà cứ vô tư không chịu lấy chồng. Em hồn nhiên vô tư rồi nói hết lý do này đến lý do khác trì hoãn mọi cuộc giới thiệu, ba mẹ đâu biết rằng, em đang nghĩ đến anh.
Anh ơi em nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến bàn tay chưa một lần được nắm, nhớ giọng nói chưa một lần nói cùng em lời yêu. Hình ảnh anh luôn trong tâm trí em, em có thể mang hạnh phúc lại cho ngưòi đàn ông khác và cho cả em lúc này sao? Ngày tháng cứ vô tình trôi, anh vô tình quên em, em vô tình cứ để hình ảnh anh trong trái tim mình. Em đang sống hay đang tồn tại theo bản năng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu trong lành nhất thế gian Tôi yêu anh vì tính hồn nhiên, hồn hậu trong tính cách. Đứng trước anh, tôi chỉ là cô gái bé nhỏ. Anh không đẹp trai, nhưng thu hút người khác phái bởi cái nhìn thành thật trong từng tính cách, việc làm toát ra từ con người anh. Yêu nhất là những lúc anh hỏi tôi: "Thế à?" khi ngạc nhiên về...