Khắc cốt ghi tâm những điều mẹ vợ gửi cho con rể
Phụ nữ cả đời tìm kiếm một người hiểu mình, nhưng hoá ra cuối cùng người hiểu mình nhất lại chính là con gái! Lấy chồng rồi, sinh con rồi, con gái mới hiểu được nỗi lòng của người mẹ, hiểu một cách triệt để từng giọt nước mắt, từng nụ cười hạnh phúc của mẹ. Vì vậy, hãy khắc cốt ghi tâm những điều mẹ vợ gửi cho con rể của mình mọi người nhé!
“Sẽ có một ngày con đưa cha mẹ đến để xin cưới con gái mẹ, bởi vì con gái mẹ “xinh như hoa, đáng yêu như thiên thần, thông minh như thế kia mà.” Con và ba mẹ con sẽ hỏi mẹ sính lễ cho nhà gái là gì? 7 tráp, 9 tráp hay bao nhiêu t.iền đúng không?
Con ơi, dù con có chuẩn bị cả núi vàng núi bạc cũng không đủ đâu con ạ! Từ lúc con bé ra đời, mẹ chỉ cho con bé những thứ tốt nhất từ đồ chơi, bỉm sữa cho đến sách truyện quần áo. Con bé đi học mẹ cũng phải cho nó học trường điểm để được chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ, được học đàn học hát, học tiếng anh, tiếng tàu, để nó thành cô gái thông minh, lễ phép, biết cư xử, biết nói năng, biết đàn hát, biết làm việc, biết lao động để k.iếm t.iền nuôi bản thân. Hai mươi mấy năm nuôi dưỡng, con nghĩ mẹ tốn ít t.iền cho con bé lắm sao? Ít vài trăm triệu, nhiều đến vài tỉ đó! Con nghĩ mấy tráp ăn hỏi kia đủ với số t.iền mẹ đã bỏ ra để nuôi nấng con bé sao? NHƯNG quan trọng là mẹ không BÁN CON GÁI CHO CON! Vì đối với mẹ “con bé là bảo vật vô giá” , núi vàng núi bạc cũng không đáng giá bằng một nụ cười của con bé.
Bàn tay nhỏ bé của con bé đ.ấm lưng cho mẹ, mọi mệt mỏi, ưu lo tan biến hết sạch, vì mỗi cái bóp vai là tình yêu của con bé, là niềm hạnh phúc vô giá của mẹ. Mỗi giọt nước mắt của con bé là những hiểu lầm, những xung đột, những cãi vã của hai mẹ con. Nhưng nhờ vậy mẹ mới hiểu con bé hơn, mới thương con bé hơn, và thêm yêu con bé hơn. Sợi dây kết nối tình yêu giữa mẹ và con bé cứng hơn kim cương, hay mọi thứ trên đời, ngàn vạn tỉ đồng cũng không thể cắt đứt được đâu.
Cho nên, con rể à, con gái mẹ KHÔNG PHẢI BÁN cho con, cũng không phải “GẢ” cho con, mà là nó CÙNG CON KẾT HÔN, nó cùng con xây dựng một ngôi nhà mang tên “GIA ĐÌNH”. Hai đứa ký vào giấy đăng ký kết hôn chỉ để ràng buộc 2 người phải có trách nhiệm yêu thương lẫn nhau, chứ không phải ký hợp “lao động” hay giấy “từ bỏ người thân”.
Con bé dù đã “thành con nhà người khác, sống ở nhà người khác” nhưng nó vẫn là con gái của mẹ, tình mẫu tử giữa mẹ và con bé là vĩnh cửu, không ai, không thế lực nào có thể chia lìa.Vậy nên khi con bé mệt mỏi, con bé cô đơn, con bé nhớ nhà hãy để con bé được trở về bên mẹ, để mẹ ôm con bé vào lòng, ru con bé ngủ như ngày xưa ấy!
Video đang HOT
Con rể à, mẹ muốn con hứa với mẹ, “hãy đối xử với con bé như một người chồng, một người đàn ông đối xử với người mình yêu, chứ không phải đối xử với nó như người giúp việc.” Con có chuyện buồn, con bé cũng có những chuyện khiến mình không vui. Con mệt mỏi vì công việc, con bé cũng vì việc nhà việc cửa mà mệt mỏi, vậy nên hãy quan tâm con bé như quan tâm chính bản thân con. Con hỏi mẹ muốn sính lễ là gì ư? Mẹ chẳng cần bạc vàng nhà con, mẹ chỉ cần con.
Con gái mẹ hiện nay mới có 1 t.uổi thôi, nhưng mẹ sợ đến lúc con đến nhà xin cưới con gái mẹ, mẹ già mẹ lẫn, mẹ không kịp nói với con những lời này, vậy nên mẹ viết sẵn ra để con đọc được, để bất kỳ chàng trai nào muốn lấy con gái mẹ đọc được mà biết nên làm thế nào! “
Hãy gửi cho chồng mình đọc bài này các mẹ nhé để các bố hiểu “Vợ mình cũng là bảo vật vô giá” như thế nào!
Theo iBlog
Chia tay bao lâu sao em vẫn chưa nguôi ngoai…?
Em ghét cái cách mà anh đối xử với em, nhưng thú thực em chẳng thể nào ghét anh được...
- Chúng ta chia tay đi- Vì sao?- Chúng ta không hợp nhau !Em lặng người, bần thần một lúc rồi vội quay lưng, bỏ đi, lúc này em thực sự không muốn khóc, em cắn môi, cố kìm nén những giọt nước mắt...
Em chưa bao giờ muốn từ bỏ
Nhưng ngày Anh nói mình dừng đi
Một phần trái tim Em cũng khép lại
Cũng đã lâu rồi, kể từ mình chia tay. Mọi thứ xung quanh vẫn thế, chắc chỉ là lòng người thay đổi! Anh có người mới, em vẫn thấy anh cười, mọi chuyện chắc vẫn ổn...
Em thì khác, không-ổn-một-chút-nào. Đúng là những lúc buồn nhất không khóc được, cứ trống rỗng, vô hồn. Có lẽ em đã quen với việc có anh bên cạnh rồi, quen với việc hằng ngày được anh đón đưa, quen với việc nũng nụi anh, quen với việc được anh nhắc nhở mỗi ngày rồi,...Nhiều lần em cứ vô thức đi trên những con đường đầy ắp tiếng cười của đôi ta, vô tình bắt gặp anh với cô ấy. Em cố mỉm cười, nhưng trong lòng đau nhói. Hóa ra anh và cô ấy cũng đang tạo dựng những kỉ niệm đẹp - thứ mà em coi đó chỉ là của riêng mình. Đúng là ngu nghốc mà.
Có lẽ em cần thời gian để có thể quên được anh, quên được những kỉ niệm giữa hai chúng ta...Những lúc chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn đỗn này, em thường đeo tay nghe, chỉnh âm lượng lớn nhất, ngân nga giai điệu: "Anh sẽ tốt mà" Chúng ta rồi sẽ tốt thôi, phải không anh?
..Anh sẽ tốt mà,
Sẽ tìm người mới quan tâm và hạnh phúc
Em sẽ tốt mà,
Nên anh đừng lo lắng hay nói do ta không hợp nhau.
Em sẽ tốt mà
Nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh thôi
Những kỉ niệm này, em xin giữ chặt nơi tim...
Theo iBlog
Tôi phí đời trai khi lấy cô Tôi không nói một lời nào, cũng không nhỏ một giọt nước mắt. Cảm xúc trong tôi không còn nữa, hoặc nó đã quá chai sạn, đã đông cứng khi đứng trước người đàn ông này rồi. Đúng là hôn nhân không như ta nghĩ, nó không giống như lúc còn yêu nhau. Ngày yêu đương, anh hứa hẹn trên trời, dưới biển....