Kết viên mãn cho câu chuyện tình lay động lòng người
“8 năm trước, anh nợ em một đám cưới. Ngày hôm nay, anh sẽ bù cho em món nợ đó!”- vào ngày 22/10, tại Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, chú rể Liễu Đôn Dương được cô dâu Tiểu Vĩ bế lên xe hoa trước những giọt nước mắt xúc động của bao người chứng kiến.
Năm 2011, chỉ còn 6 ngày nữa là đến đám cưới, một chiều tan làm, trên đường về nhà thì xe của Liễu Đôn Dương bất ngờ gặp nạn lao xuống mương, kết quả là anh bị liệt nửa người và đám cưới bị hủy bỏ. Sau khi tỉnh dậy, Liễu Đôn Dương đã cố gắng tìm mọi cách để “đuổi” Tiểu Vĩ ra khỏi cuộc đời mình. Nhưng cô gái Tiểu Vĩ đã khóc và kiên quyết không chịu đi… Sau 8 năm, một Đôn Dương tái sinh đã khẳng định: “Tiểu Vĩ đã cho tôi một cuộc sống thứ hai”. Bởi vậy, anh đã chuyên tâm lo một đám cưới đầy đủ để bù đắp lại cho Tiểu Vĩ, cho dù anh biết điều này là không đủ.
Liễu Đông Dương, 32 tuổi, sống ở Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông. Trước đó, anh là một kỹ sư máy tiện trong nhà máy sản xuất máy móc. Qua nhiều năm làm việc chăm chỉ, anh đã mua được một căn hộ của riêng mình. Cuối năm 2010, Đôn Dương được bạn bè giới thiệu cô gái Tiểu Vĩ làm thu ngân siêu thị. Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Họ yêu nhau chưa đầy một năm, cũng đã gặp bố mẹ hai bên, sau đó thì quyết định kết hôn. Vào ngày 11/11/2011, Ngày Độc thân Thế kỷ, hai người nhận được giấy chứng nhận kết hôn, đám cưới được lên kế hoạch vào ngày 21 cùng tháng. Họ đã thử váy cưới, chụp hình, gửi thiệp tới bạn bè người thân. Nhưng tai nạn tàn khốc bất ngờ ập đến vào lúc này.
Sau tai nạn, tỉnh lại với nhận thức về tình trạng bản thân, Đôn Dương đau khổ nhận ra rằng cuộc sống của mình đã không thể đi theo những dự định cũ. Anh nói với vợ chưa cưới: “Em theo anh thì cả đời sẽ không có hạnh phúc!”. Nhưng Tiểu Vĩ chỉ khóc, không rời đi, kiên quyết đòi ở lại bên Đôn Dương, mặc cho anh dùng mọi cách để từ chối cô bước vào cuộc đời mình.
Đôn Dương từ chối để Tiểu Vĩ bước vào cuộc đời mình nhưng cô kiên quyết không rời đi
Tìm mọi cách cuối cùng Tiểu Vĩ cũng đã mang thai được giọt máu của Đôn Dương. Bước ngoặt này khiến cho cô có thể tiến một bước để thỏa hiệp với Đôn Dương. Anh bắt đầu tích cực hợp tác điều trị và phục hồi chức năng, vì đứa con của hai người. Vào ngày 25/7/2012, con gái của họ chào đời. Lúc này, gánh nặng trên vai Tiểu Vĩ nặng nề hơn khi cô không chỉ chăm sóc Đôn Dương và con gái, còn phải làm việc để kiếm tiền nuôi sống gia đình và chữa trị cho anh. Dù khó khăn đến đâu, Tiểu vĩ vẫn luôn kiên trì. Dưới sự động viên của cô, Đôn Dương cũng dần chấp nhận thực tế.
Tiểu Vĩ trở thành đôi chân của Đôn Dương
Con gái Huyên Huyên lớn lên từng ngày. Khi mẹ đi làm, cô bé chủ động chăm sóc cha. Tiểu Vĩ thấy con gái chỉ có một mình rất thiệt thòi, khi lớn lên, áp lực sẽ rất nặng nề. Sau khi suy nghĩ, cô đề nghị chồng sinh thêm một em bé. Vào tháng 4/2015, hai vợ chồng đã bán căn nhà với giá 200.000 nhân dân tệ (khoảng 680 triệu đồng). Họ tới Thanh Đảo để làm thụ tinh ống nghiệm. Thật may mắn ngay lần đầu tiên họ đã thành công mà chỉ phải bỏ ra chưa tới 1/4 số tiền. Có lẽ ông trời nhìn thấy sự hi sinh của cô nên đã trao cho cô trái ngọt. Cô mang thai đôi hai bé trai. Cuộc sống của gia đình tràn ngập niềm vui.
Video đang HOT
Gia đình nhỏ tràn ngập niềm vui
Hiện tại, Đôn Dương đã sử dụng nửa số tiền còn lại để mua một căn nhà nhỏ. Hai vợ chồng buôn bán online để duy trì cuộc sống. 8 năm đã qua, con gái lớn của họ đã học lớp hai, hai bé trai sinh đôi đã 3 tuổi. Hai cậu bé rất hiểu chuyện. Khi mẹ và chị không ở nhà, các em chủ động đi giày cho bố và đẩy xe cho bố ra ngoài. Luôn được cả gia đình đồng hành ở bên, Đôn Dương cũng cảm thấy phấn chấn, anh thường xuyên đăng tải những hình ảnh hạnh phúc của gia đình lên trang Kuaishou.
Hai con trai 3 tuổi đã biết giúp mẹ chăm sóc bố
Hiện cả hai vợ chồng sống nhờ kinh doanh online. Mặc dù thu nhập không dư dả, nhưng họ vẫn rất hạnh phúc. Trong 8 năm qua, điều Đôn Dương thấy hối tiếc nhất trong đời, đó là anh đã không thể dắt tay Tiểu Vĩ vào lễ đường. Bởi vậy anh cảm thấy nợ cô rất nhiều. Ngày 22/10, anh quyết định bù đắp cho cô bằng một đám cưới rạng rỡ, mặc dù biết như vậy là chưa đủ.
Họ tìm lại những đồ dùng đám cưới mà họ đã mua từ 8 năm trước. Cho dù đã sống chung 8 năm, nhưng cô dâu chú rể vẫn hồi hộp, hạnh phúc như những cặp vợ chồng mới cưới. Đôn Dương được Tiểu Vĩ bế từ xe lăn lên xe hoa trước bao giọt nước mắt của tất cả mọi người có mặt. Cô đã làm công việc này trong 8 năm, cũng bởi vậy mà hai cánh tay của cô có cơ bắp mạnh mẽ hơn những người phụ nữ khác.
Hình ảnh cô dâu bế chú rể khiến bao người rơi nước mắt
Trên lễ đường, Đôn Dương được con gái đẩy vào giữa sân khấu. Anh xúc động đeo lên tay Tiểu Vĩ chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị 8 năm trước. “Cảm ơn em, đã cho anh một cuộc sống thứ hai!” Đôn Dương vẫn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khi biết đôi chân không thể cử động. Anh oán trách ông trời đã cư xử không công bằng với mình. Nhưng cho tới bây giờ, anh mới dần hiểu được, thực tế ông trời đã cho anh một món quà vô giá hơn, đó là Tiểu Vĩ và các con.
Phương Liên
Theo phunuvietnam.vn
Chồng ốm, tôi phải vay tiền người yêu cũ
Tôi với anh cứ như hai đường thẳng song song cứ đi bên nhau mà chẳng bao giờ gặp nhau tại một điểm. Tôi vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của anh từ xa, và anh cũng vậy.
Tôi vốn là một cô gái nông thôn nghèo, khát khao được được đổi đời bằng con đường học vấn. Vì thế mà suốt những năm tháng học trung học, tôi chỉ mải mê vào việc học chứ không dám chơi bời hay có một chút tình cảm trai gái gì.
Tôi vốn là một cô gái nông thôn nghèo, khát khao được được đổi đời bằng con đường học vấn. Vì thế mà suốt những năm tháng học trung học, tôi chỉ mải mê vào việc học chứ không dám chơi bời hay có một chút tình cảm trai gái gì - Ảnh minh họa: Internet
Rồi tôi cũng đỗ Đại học. Năm đầu tiên tôi đã cố gắng vừa đi học vừa làm để không phải xin tiền học phí của bố mẹ bởi tôi biết, khi quyết định cho con lên thành phố học, mẹ tôi đã vét sạch số tiền bán lúa và tiết kiệm của cả gia đình. Dưới tôi còn 2 đứa em còn tuổi ăn tuổi học. Tôi được cho đi học đã là điều may mắn lắm. Tôi tự nhủ nhất định sẽ thành đạt, sẽ kiếm được nhiều tiền để phụ bố mẹ và nuôi dạy các em ăn học.
Năm thứ 3 đại học, khi cuộc sống đã ổn định hơn, tôi cũng bắt đầu yêu. Người yêu tôi cũng là một chàng trai nông thôn nghèo nhưng học giỏi. Cả hai chúng tôi đều có chung điểm xuất phát và mục tiêu nên dễ cảm thông với nhau.
Tuấn hiền lành và học rất giỏi. Ngay từ những năm đại học anh đã nổi tiếng ở trường và cũng được không ít những cô gái thầm thương trộm nhớ. Thế nhưng anh lại chỉ dành tình cảm cho một mình tôi. Chúng tôi tuy không dư giả gì nhưng cũng có một mối tình đẹp đầy lãng mạn và trong sáng trong quãng đời sinh viên của mình.
Chúng tôi tuy không dư giả gì nhưng cũng có một mối tình đẹp đầy lãng mạn và trong sáng trong quãng đời sinh viên của mình - Ảnh minh họa: Internet
Ra trường, tính chất công việc khác nhau nên chúng tôi không có điều kiện ở gần nhau. Tôi xin vào làm cho một công ty tư nhân, còn anh thì làm dự án thường xuyên đi Nam về Bắc. Trong thời gian đó, tôi có quen và gặp gỡ chồng tôi bây giờ. Anh là một đồng nghiệp của tôi. Trong lúc Tuấn đi vắng liên miên vì công việc thì chồng tôi lại liên tục bên cạnh chăm lo cho tôi. Trong giây phút yếu lòng tôi đã cảm động không giữ được sự thủy chung với Tuấn. Tôi chủ động chia tay và thú nhận tất cả với Tuấn. Anh không hề trách tôi mà còn chúc tôi hạnh phúc.
Tôi kết hôn với chồng tôi bây giờ và sinh con ngay sau đó. Cuộc sống nói chung cũng tạm ổn. Sau 5 năm tích cóp thì chúng tôi đã mua được một căn nhà nhỏ ở thành phố. Tôi cũng chả mong gì hơn thế nữa. Cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng thoát ra khỏi cảnh nghèo khổ, thoát được cảnh làm nông vất vả như mơ ước của tôi.
Nói về Tuấn, sau khi chia tay tôi đến giờ anh vẫn chưa lập gia đình, công việc của anh có vẻ gặp nhiều thuận lợi nên có nhà có xe đủ cả. Tôi cũng ngại nên không nói chuyện với anh nhiều. Nhưng nghe cô bạn thân của tôi kể lại, anh cũng có yêu một cô gái nhưng không lâu sau thì chia tay. Không biết có phải anh còn nhớ đến tôi hay không nhưng mỗi lần gặp mặt anh vẫn thường nhìn tôi với ánh mắt buồn bã như muốn nói điều gì đó mà không thể. Còn tôi, tôi biết mình có lỗi với anh nên không dám nói, cũng chẳng khuyên nhủ anh điều gì.
Tôi với anh cứ như hai đường thẳng song song cứ đi bên nhau mà chẳng bao giờ gặp nhau tại một điểm. Tôi vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của anh từ xa, và anh cũng vậy - Ảnh minh họa: Internet
Tôi với anh cứ như hai đường thẳng song song cứ đi bên nhau mà chẳng bao giờ gặp nhau tại một điểm. Tôi vẫn âm thầm theo dõi cuộc sống của anh từ xa, và anh cũng vậy.
Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như chồng tôi không đột ngột gặp tai nạn bất ngờ. Anh bị một chiếc xe máy khác đâm trúng khi đang trên đường đi làm về. Cả hai đều bị thương nhưng chồng tôi không may bị nặng hơn. Anh hôn mê cả nửa tháng mới tỉnh. Nhưng gãy hết 2 tay và 1 chân, đầu cũng phẫu thuật phải sống thực vật cả tháng. Anh tỉnh dậy nhưng chưa nhận ra ai ngoài vợ con. Tôi nuốt nước mắt, bán xe rồi cầm cố nhà cửa để chạy chữa cho chồng. Gia đình nội ngoại hai bên cũng đều ở quê nghèo nên chả giúp được gì. Một mình tôi cứ quay cuồng giữa công việc, con cái và vào viện chăm chồng.
Rồi số tiền tiết kiệm cùng với tài sản của vợ chồng tôi đã bán hết mà chồng tôi vẫn chưa hồi phục. Tôi gầy xọm đi, già nua như một bà thím 50 trong khi tôi mới ngoài 30 tuổi.
Một ngày, khi tôi vào bệnh viện thì bất ngờ thấy anh đang ngồi cùng chồng tôi. Tôi thấy anh đang nói chuyện với chồng mình. Hai người nói với nhau điều gì tôi không nghe rõ nhưng khi trông thấy tôi anh chợt khựng lại giây phút. Có lẽ anh bất ngờ khi thấy bộ dạng của tôi bây giờ. Tôi thoáng bối rối và chút ngại ngùng không biết phải đối diện với anh ra sao.
Tôi ái ngại chỉ nói với anh vài câu xã giao cho có chuyện. Thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng đối diện với anh. Khi ra về, anh dúi vào tay tôi một cái phong bì và nói "đây là số tiền anh cho vay để chữa bệnh cho chồng. Sau này có thì trả. Không phải nghĩ ngợi nhiều". Tôi hốt hoảng đẩy trả lại anh nhưng anh đã kịp ngăn tôi lại "đến lúc nào rồi mà em còn sĩ diện nữa. Em không thương mình thì cũng thương chồng em và con em chứ". Anh nói rồi bước đi mau như không kịp cho thấy tôi nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi vội trên mắt anh.
Anh nói rồi bước đi mau như không kịp cho thấy tôi nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi vội trên mắt anh - Ảnh minh họa: Internet
Tôi biết anh đang khóc vì thương tôi. Còn tôi, tôi thấy mình nợ anh nhiều quá. Tôi đã từng phụ anh nhưng giờ chính anh lại đang cứu tôi một lần nữa. Tôi thấy mình thật tệ, không xứng đáng, hoàn toàn không xứng đáng được anh đối xử như thế!
Hà Phong
Theo phunusuckhoe.vn
Bắt bài những ông chồng đội vợ lên đầu, yêu thương hết mực Có rất nhiều cặp vợ chồng sống với nhau đến tận bây giờ rồi vẫn còn hoang mang, liệu bạn đời có còn yêu mình hay không? Muốn biết tình cảm của chồng, phụ nữ hãy để ý những dấu hiệu này để biết trong tim chồng, bạn đang ở vị trí nào. Lắng nghe nhiều hơn là tranh cãi Đàn ông biết...