Kết thúc mối tình 8 năm trong đau đớn nhưng khi đi thăm sếp nữ sinh em bé, tôi lại càng uất hận hơn
Nỗi uất hận, không cam lòng trong tôi mỗi ngày mỗi dâng lên. Tôi biết phải làm sao đây…
Cuộc đời này quả thực là một vở kịch lớn và tôi, cô gái với trái tim đầy vết thương, không ngờ mình lại phải đóng vai một nhân vật tràn đầy bi kịch đến thế. Vào khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra rằng, trong suốt 8 năm qua, tình yêu mà tôi dành cho anh không hơn gì một trò đùa của số phận.
Tôi và người yêu cũ biết nhau từ thời tôi học cấp 2 nhưng đến khi tôi học đại học năm thứ nhất thì mới chính thức nói chuyện yêu đương.
Nhà tôi thuộc diện khá giả nhưng không phải tầng lớp giàu có, thế nhưng đủ ăn đủ tiêu và không phải đau đầu chuyện tiền bạc. Ngược lại, người yêu tôi xuất thân khá vất vả, bố anh mất sớm, mẹ anh 1 mình nuôi 4 đứa con mà bản thân bà cũng đau ốm bệnh tật.
Thời sinh viên tôi được bố mẹ bao bọc, muốn ăn gì muốn tiêu gì chỉ cần nói là được đáp ứng hết. Trong khi đó anh phải đi làm thêm, tối học tại chức để cố lấy cái bằng đại học. Anh có lòng tự trọng cao nên dù tôi ngỏ ý muốn giúp đỡ anh cũng từ chối. Thế là việc duy nhất tôi có thể giúp anh là qua nhà nấu cho anh bữa tối để anh lấy sức vừa học vừa làm.
Vài năm sau anh đã làm cứng ở nơi làm việc của mình nên kinh tế cũng đỡ hơn. Năm thứ 6 yêu nhau, anh đã dần không còn là chàng trai phải quá mức vật lộn với tiền bạc nữa.
Thế nhưng yêu nhau lâu là thế, anh vẫn luôn là chàng trai tốt chỉ có điều chẳng bao giờ đề cập đến chuyện cưới xin. Tôi cứ tự an ủi mình rằng anh còn mải lo ổn định sự nghiệp, tạo nền móng vững chắc cho tương lai của 2 đứa sau này. Chỉ là tôi không ngờ, anh cũng lo cho tương lai, mà là tương lai của anh với người khác mà thôi.
Năm thứ 8 của mối tình ấy, tôi còn nhớ như in ngày anh nói lời chia tay, giọng anh trầm ổn, dứt khoát, nhưng lạnh lùng đến độ không thể tin được. Anh nói rằng anh cần không gian để lo cho sự nghiệp, rằng anh không muốn tôi phải chờ đợi một tương lai mù mịt. Tôi đã khóc, đã van xin, nhưng dường như tất cả chỉ là hư vô.
Khoảng thời gian đó với tôi thật đen tối và mờ mịt. Tôi tự nhận mình lụy tình, cũng có lúc vứt bỏ sĩ diện để níu kéo nhưng cuối cũng cũng phải cố gắng chấp nhận, cố gắng thấu hiểu cho anh, và cố gắng xây dựng lại cuộc sống của mình từ đống đổ nát của trái tim.
Nhưng rồi, hơn một năm sau, chuyện không thể ngờ được đã xuất hiện. Trong suốt thời gian đó, tôi không quen ai, không tính chuyện yêu đương vì những tổn thương của quá khứ, khi mà tôi đang chật vật bước qua nỗi đau đó thì tôi nghe tin sếp mình lấy chồng.
Video đang HOT
Sếp tôi 39 tuổi, đã có 1 đời chồng nhưng không hạnh phúc nên đường ai nấy đi. Chị sếp tôi cái gì cũng có, có nhan sắc, tiền bạc, địa vị nhưng lại không may mắn trên con đường hôn nhân.
Chị không tổ chức đám cưới, 2 người chỉ cứ vậy mà chuyển về ở với nhau thôi, nghe đâu chồng của chị kém chị nhiều tuổi. Tôi không hề gặp người đó cho đến ngày chị ấy sinh con gái thì mới có cơ hội gặp người đàn ông kia.
Chỉ là tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, chồng hiện tại của sếp mình chính là mối tình đầu đầy day dứt của mình.
Hóa ra anh không phải là cần không gian để xây đắp sự nghiệp, mà là kẻ sẵn lòng bán đứng tình cảm chân thành của chúng tôi để đổi lấy một cuộc sống giàu sang, tiện nghi.
Tôi như người mất hồn, như kẻ vừa bị phản bội nhìn thấy kẻ phản bội mình ngay trước mắt. Đau đớn hơn, anh biết rõ chị ấy chính là người mà tôi coi như người thân trong gia đình, nhưng anh không hề có ý định giấu giếm hay xin lỗi, anh chỉ đăm đăm theo đuổi mục tiêu của mình, bất chấp những tổn thương mà anh gây ra.
Trong mắt sếp tôi, anh là người chồng tuyệt vời, là người đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào cũng mong muốn. Nhưng đối với tôi, anh là kẻ phản bội, là người đã dối trá và xé nát trái tim tôi. Tôi tự hỏi, tình yêu mà tôi đã dành cho anh, những kỷ niệm mà chúng tôi cùng nhau tạo dựng, liệu có ý nghĩa gì với anh không, hay chỉ là bệ phóng cho anh tiến tới một cuộc sống mới, mà ở đó không hề có chỗ cho tôi?
Tôi không hiểu làm thế nào mình có thể đối mặt với sự thật này mỗi ngày mà không vỡ òa. Tôi thấy mình mất mát, cảm giác được yêu thương và niềm tin vào tình yêu, đã biến mất không còn lấy một dấu vết.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi chỉ thấy đau buồn và chua chát. Tôi tự vấn, tôi đã làm gì để nhận về với sự phản bội này? Liệu tôi có bao giờ có thể mở lòng mình ra lần nữa, sau mọi tổn thương này?
Con bé bạn thân có nói với tôi rằng giờ họ là gia đình, hơn nữa còn là người thân thiết của mình, thôi thì tôi buông bỏ hết đi. Không cần phải tha thứ nhưng chấp nhận và phó mặc. Tất nhiên tôi hiểu lời khuyên này là đúng đắn, thế nhưng nỗi uất hận, không cam lòng trong tôi mỗi ngày mỗi dâng lên. Tôi biết phải làm sao đây…
Đến thăm chị đồng nghiệp cũ, nhớ lại những ngày vật vã thoát trầm cảm
Tôi cùng cô hàng xóm tới thăm chị đồng nghiệp cũ. Chị mắc bệnh trầm cảm, mới về nhà sau 2 tháng nằm điều trị nội trú tại bệnh viện.
Lúc chúng tôi đến là gần 9h sáng. Mẹ chồng chị chỉ cho tôi nhìn sang bờ mương bên kia đường, nơi chị đang đi bộ một mình. Tôi chạy qua gọi chị về.
Chị ngồi tiếp chuyện chúng tôi với dáng vẻ thất thần đau khổ, những câu nói rời rạc cụt ngủn và ánh mắt vô hồn.
Cô hàng xóm tặng cuốn kinh Địa Tạng để chị đọc cầu bình an mỗi ngày.
Chị thở dài lắc đầu: "Cháu chán lắm cô ạ!...". Tôi cầm bàn tay xanh xao của chị, đọc mấy trang kinh cho chị nghe rồi khuyến khích chị đọc thêm. Nhìn chị, tôi thấy xót xa. Chị đã uống thuốc ở nhà mấy tháng, đi bệnh viện điều trị nội trú mà sức khỏe vẫn sa sút thế này.
Ảnh minh họa: Nguyễn Loan
Trước đó, khi biết tin chị ốm, tôi tới chơi và ngầm đoán chị bị trầm cảm, khuyên chị mau chóng tới bệnh viện khám chữa. Tôi chia sẻ mình từng trải qua bệnh trầm cảm ra sao, vật vã mỗi ngày với cả đống thuốc men, hoảng sợ mọi thứ như thế nào.
Tôi bày cho chị kinh nghiệm của bản thân, động viên chị rèn thói quen tập trung tâm trí vào việc gì đó yêu thích như đọc sách, nghe đài, xem tivi vào một khung giờ nhất định, tập yêu quý bản thân...
Thỉnh thoảng, tôi tạt qua nhà chị trò chuyện nhưng thấy tình hình của chị không chút biến chuyển. Chị ngày càng sụt cân, xanh xao, võ vàng. Và rồi, chị không thể đi chợ, nấu cơm, chỉ tha thẩn đứng ngồi trong căn nhà đầy buồn bã.
Chồng chị ngạc nhiên làm sao chị còn trẻ mà đã bị bệnh đấy? Tôi giải thích với anh: "Bệnh tật có chừa ai đâu, già trẻ đều bị bệnh hết, anh cố gắng chăm sóc chị".
Từng đi qua căn bệnh trầm cảm đau đớn và khổ sở này, tôi thật sự thương chị. Gia đình chị chỉ biết đưa chị đi bệnh viện chạy chữa, chứ ai có thời gian tìm hiểu sâu xa căn bệnh và đồng hành với chị.
Chồng chị mải mê đi làm, trăm thứ việc. Con lớn đi làm đến tối mịt mới về, con bé đi học. Đúng là chẳng trách được chồng con, chị cũng giống như tôi ngày nào, chỉ biết thẫn thờ nhìn ngày tháng dần trôi, chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò.
Tôi động viên chị, giờ chính là lúc chị phải kiên cường chiến đấu với bệnh tật, từng bước một như tập quét nhà dọn dẹp thật sạch sẽ phòng ngủ, xắn tay lên vào bếp lúc đầu cắm cơm, nấu canh rồi cố gắng rang thịt, kho cá, làm nem. Quyển kinh gần 300 trang, chị phấn đấu mỗi ngày đọc 10 trang, cố gắng đọc xong trong vòng một tháng. Nói dễ thế nhưng để làm được bền bỉ, với một người ốm đau là sự cố gắng phi thường.
Tôi ôm chị và nói: "Chị ơi, vượt qua bệnh tật khó lắm nhưng chị cứ nhìn em. Em từng ốm đau vật vã suốt nửa năm rồi kiên trì tập luyện cả năm trời, em đã khỏe mạnh bình thường. Chị cố gắng lên nhé!".
Trở về nhà, tôi vội vã nấu cơm trưa, chờ các con đi học về. Những ngày tháng đau buồn vì bệnh tật lại ào ào trở về trong tôi như thác lũ.
Tôi nhìn thấy hình ảnh mình cách đây mấy năm, gương mặt thiểu não, dáng đi thất thểu, kiệt sức và đau đớn mỗi ngày. Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt thương hại và xa lánh như sợ bị lây nhiễm...
Tôi biết, chị đồng nghiệp cũ sẽ khốn khổ ra sao với bệnh tật. Ước gì con gái lớn của chị tìm hiểu cặn kẽ về bệnh trầm cảm để giúp mẹ vượt qua bệnh tật, tìm lại niềm vui sống nhỏ bé mỗi ngày như: Nấu một bữa cơm ngon, xem trọn một bộ phim,...
Những việc đương nhiên bình thường nhất, với chị hiện giờ đều khó như vượt qua một ngọn núi sừng sững trước mắt.
Tôi từng bị trầm cảm, luôn xác định mình phải sống trọn vẹn ý nghĩa mỗi ngày. Để nuôi dưỡng niềm vui sống ấy, tôi phải rèn những bài tập tinh thần. Sáng nay, tôi tập đi tập lại một bài hát về Hà Nội, hát bên những đóa hoa và vui vẻ đăng Facebook.
Để yêu chính bản thân mình, để chữa lành nỗi đau, tôi tập cách sống hồn nhiên như một đứa trẻ luôn háo hức đón nhận vô vàn điều mới mẻ của cuộc sống.
Tưởng lấy được cô vợ ngoan hiền, cưới xong tôi méo mặt khi biết bản thân đã tự 'rước họa vào thân' Thế rồi hắn gọi bạn đến đón về. Còn My lúc này mới chịu nói ra mọi chuyện. Có một lần cô ấy đi sinh nhật bạn, uống say quá nên đã lên giường cùng người yêu cũ. Sau đó thì biết mình có thai, thành ra bây giờ không rõ đó là con ai. Ở đời đúng là chẳng nói trước được...