Kết thúc buồn khi có thai với người đàn ông có vợ
Tôi đem sinh mệnh của con ra để bù đắp, trả giá cho hạnh phúc của anh, anh lại dùng tiền và quyền lực để giữ danh dự bản thân.
Ảnh minh họa
Năm 22 tuổi tôi xin vào làm ở một công ty may có tiếng nhất nhì thành phố, bước vào công ty tôi chẳng có gì ngoài nhiệt huyết công việc. Va chạm nhiều giúp tôi có cái nhìn khá rõ ràng về cơ chế việc mình đang làm. Chẳng nghĩ ngợi và để tâm anh là ai, quan trọng như thế nào, chỉ biết việc mình làm và đôi khi bàn luận vui về anh, rằng người gì mà luộm thuộm, mới hơn 40 tuổi, đứng đầu phòng kinh doanh của công ty mà không có hình ảnh trau chuốt đẹp đẽ gì. Chỉ đơn giản thế thôi.
Rồi năm ấy công ty gặp khó khăn, phòng kinh doanh cũng liên đới, nhân viên chỉ nhận được 50% lương tháng 13, ứng 300 nghìn tiền lương tháng một. 28 Tết, nhân viên nào cũng âu sầu, anh mở bóp lấy hết tiền đưa nhân viên phụ trách công đoàn với số tiền gần bốn triệu, rồi anh phó phòng cũng hưởng ứng thêm triệu chẵn, anh bảo đi mua quà cho anh em trong phòng để anh em còn có cái tết. Tôi thấy thế cứ ngỡ ngàng, thắc mắc.
Sau giờ cơm trưa của công ty, anh ngồi bệt ngoài góc phòng hút thuốc, giọt mồ hôi lăn dài trên trán, đôi mắt anh bao suy nghĩ, chốc chốc lại thấy anh chau mày gục gặc. Tôi lại gần hỏi thẳng anh mà không nghĩ đến cảm giác của anh ra sao: Anh đưa hết tiền rồi lấy gì tiêu tết cho gia đình? Anh như giật mình ngẩng nhìn, dáng tôi nhỏ, mặt non choẹt, vậy mà lại hỏi câu ấy khi cả phòng ai cũng né không dám nói ra.
Anh ra dấu bảo ngồi xuống với anh, giọng anh trầm từ: Em ạ, một ly rượu hòa chung cả dòng nước, mọi người đều được cả mà. Tôi thầm phục anh, kính anh hơn. Tim tôi thắt lại mỗi khi nghĩ về anh, nghĩ về đêm mưa anh đèo tôi về trên con xe máy đỏ cũ sờn. Tôi chạnh lòng nhìn, anh khẽ bảo: Em vào đi, mưa rồi. Vô tâm quá, biết anh lâu thế mà không biết nhà anh xa hay gần.
Tôi tự kiềm lòng đừng tìm hiểu, kệ anh, anh đã là chồng là cha của một gia đình, biết thêm rồi có vui hơn không? Thời gian về sau tôi càng hiểu và thấm đậm câu anh nói. Đi một vòng xa xôi tôi lại về làm việc bên anh, vui buồn đều nói toẹt với anh chẳng ngại ngần e dè, đôi khi lại ương ngạnh. Thoắt cái cũng gần 10 năm, ngày gặp lại nhau anh thay đổi nhiều, tóc bạc hơn, điềm tĩnh hơn xưa, đôi mắt ấy vẫn nhìn tôi như năm nào. Đến với nhau nhẹ nhàng, không hăm hở nhưng ngọt lịm những môi hôn, ấm áp những lần vòng tay anh ôm trọn thân tôi, cả hai hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc ấy đọng mãi trong tôi.
Video đang HOT
Cuộc vui nào cũng tàn, rồi không gặp mặt, không điện thoại, tôi linh cảm điều lo sợ bấy lâu đã xảy đến. Vợ anh biết chuyện, chị bảo sẽ dùng một liều thuốc ra đi vĩnh viễn để giải thoát cho anh tự do với hạnh phúc mới. Anh yêu vợ, yêu gia đình, lặng lẽ rời xa tôi. Hạnh phúc thế là đủ dù chỉ ngắn ngủi, tôi biết trong anh có chút riêng dành cho tôi, nó sâu thẳm xa xôi. Tôi và anh như ngầm bảo nhau hãy để nó ngủ yên dù lòng quay quắt mỗi khi nghĩ về anh. Ngỡ là thế rồi khi biết mình mang thai tôi vui mừng bao nhiêu lại lo sợ bấy nhiêu. Ngồi đối diện nhau, anh âu lo cho hạnh phúc gia đình, sự nghiệp, danh tiếng và cuối cùng là tôi.
Tôi thừa hiểu khi đến với nhau tôi chỉ là bến tạm cho anh, còn đối với tôi bến cuối đời là anh. Tôi không vì tiền, không vì quyền, chỉ vì quá thần tượng, kính phục anh, yêu ánh mắt, hơi thở, dáng vẻ kia mà giờ bản thân đến nỗi này. Anh nói hy sinh một chút để giữ cho nhau, tôi đồng ý. Đến nơi, tôi lo sợ, run rẩy vì mình sắp làm việc tội lỗi, còn anh hăng hái đón đưa, anh hứa họp xong đưa tôi về. Bước ra khỏi phòng tôi đau đớn, cay đắng biết bao, kết tinh của cuộc tình vụng trộm đã không còn, chỉ còn mỗi tôi rã rời, tan nát.
Anh đến đón tôi vẻ mặt phấn khởi, giọng nói nhẹ nhàng khấp khởi. Anh đưa về tận nhà, dặn dò thuốc men chu đáo, nhét tiền vào giỏ cho tôi, dáng anh ra về vội vàng mà thanh thoát. Tôi lịm dần, mơ màng nhớ về hạnh phúc ngắn ngủi mong manh. Đêm nào tôi cũng mơ thấy con, nó cười thật tươi như một thiên thần. Tỉnh giấc chỉ có mình tôi, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, cựa mình tìm hơi ấm quen, chỉ thấy hơi ấm nước mắt thấm dần trên gối. Có người đem tính mạng ra để cố thủ hạnh phúc cho gia đình, còn tôi lại đem sinh mệnh của con ra để bù đắp, trả giá cho hạnh phúc của anh, anh lại dùng tiền và quyền lực để giữ danh dự bản thân. Cuối cùng, rồi tất cả còn lại gì?
Theo VNE
Nhà chồng lấy hết tiền của tôi để trả nợ
Bây giờ tôi đã hiểu, mình hoàn toàn bị lợi dụng trong cuộc hôn nhân này. Nhà anh muốn tôi về kiếm tiền, làm công cụ trả nợ cho nhà anh.
30 tuổi, cưới vội chồng
Tôi vốn là một nhà giáo, là một cô giáo mẫu mực trong mắt mọi người. Vì lo sự nghiệp và cũng muốn xác định rõ ràng trong cuộc sống của mình nên không muốn vội vã trong chuyện tình cảm. Có lẽ cũng vì sự bình tĩnh của tôi mà nhiều người hiểu lầm tôi kiêu kì hay khó chịu. Tôi cảm thấy cần phải thật sự bình tĩnh để chọn ra người đàn ông hợp với mình nên mới như vậy chứ nào tôi dám kiêu căng gì. Là giáo viên, tôi lại càng không nên tỏ ra kiêu ngạo làm gì. Thế mà nhiều người họ nghĩ sai về tôi nên chỉ tán tỉnh tôi một thời gian là họ lặng lẽ ra đi, để lại tôi với những câu khó nghe và những lời tiếc nuối đầy khó chịu.
Thế rồi, tôi gặp và yêu người đàn ông mà sau này là chồng tôi. Anh nhẹ nhàng, tình cảm, biết quan tâm người khác và đặc biệt là anh rất kiên trì. Nghe cách anh nói chuyện thì có vẻ anh rất thật lòng với tôi. Sự kiên trì là tiêu chí đầu tiên mà tôi cần tới. Tôi muốn có được người chân thành như thế chứ không phải sự hời hợt. Nhiều người còn tán tỉnh tôi chỉ vì họ nghĩ, nghề giáo viên của tôi ổn định và họ cần một cô gái như vậy làm vợ. Tôi suy nghĩ nhiều và những người nông nổi như thế, tôi đều không chấp nhận.
Tôi đã yêu người đàn ông kia sau khi anh chọn tôi và có sự chân thành khiến tôi cảm nhận được. Thời gian đó tôi mới 28 tuổi. Chúng tôi yêu nhau, trao cho nhau những gì chân thành nhất, giản dị nhất nhưng mà, có lẽ chúng tôi chưa thực sự hiểu nhau. Chúng tôi còn nhiều điều khó nói, chỉ là cố tình bỏ qua cho nhau mà thôi. Hoặc là, thời gian 2 năm yêu nhau đã làm cho anh chán nản tôi, cảm thấy mệt mỏi hay có gì đó không hài lòng về tôi như trước kia nữa.
Thế rồi, tôi gặp và yêu người đàn ông mà sau này là chồng tôi. Anh nhẹ nhàng, tình cảm, biết quan tâm người khác và đặc biệt là anh rất kiên trì. (ảnh minh họa)
Tôi về làm vợ anh, tình yêu của những ngày đầu vẫn đầy ngọt ngào và hạnh phúc làm sao. Nhưng ngay sau đêm tân hôn, anh nói tôi đưa hết tiền mừng, kể cả tiền của bạn bè tôi, gia đình tôi. Anh muốn dùng số tiền ấy để trả nợ cho gia đình anh. Nghe nói nhà anh nợ nhiều, số tiền anh làm ăn thua lỗ cũng còn nợ khá nhiều. Không hết, mẹ anh còn đòi 4 chỉ vàng của gia đình tôi cho tôi để lo cho nhà mình, không cần hỏi ý kiến của tôi. Anh tự tiện lôi vàng trong ngăn kéo ra để lo cho gia đình anh. Anh thật sự không có sự tôn trọng nào dành cho tôi cả. Tôi cảm thấy phiền lòng lắm.
Chẳng lẽ, tôi lại đi cãi nhau với mẹ chồng về chuyện này? Nên tôi đành câm nín, chấp nhận sự thật, coi đó là chuyện phải làm khi về làm dâu mới. Những ngày ở nhà anh, thật đúng như địa ngục chứ không phải là màu hồng giống như tôi nghĩ.
Bị nhà chồng lợi dụng
Tôi về nhà chồng, sau thời gian nửa tháng là mọi chuyện về tinh thần gọi là tạm ổn sau khi của cải của tôi đã mất hết. Tôi sống với chồng, thi thoảng tình cảm với nhau nhưng sau đó mọi chuyện đã gần như kết thúc. Chồng tôi suốt ngày đòi tiền của tôi, bảo tôi phải chi hàng tháng một ít để trả nợ cho gia đình anh, anh cũng góp thêm vào. Anh góp bao nhiêu tôi không biết vì thú thực, lương của anh được bao nhiêu tôi cũng không được hay. Mẹ anh thì nghĩ là tôi là giáo viên, dạy thêm dạy nếm lắm tiền lắm. Giáo viên thì nghèo, lương ba cọc, ba đồng, có gì mà nhiều?
Tôi về nhà chồng, sau thời gian nửa tháng là mọi chuyện về tinh thần gọi là tạm ổn sau khi của cải của tôi đã mất hết. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy lo lắng về cuộc sống hôn nhân này. Tôi nhiều lần nói với chồng thì anh cáu bẳn còn định đánh tôi, tôi hoảng quá. Người đàn ông tôi chọn lựa kĩ càng đấy sao, có phải ông trời đang quả báo tôi vì tôi đã chọn quá kĩ hay không? Hai năm mà, hai năm yêu nhau cũng không đủ để tôi hiểu một con người, thật sự là quá tồi tệ. Còn mẹ anh, mẹ anh chỉ muốn tôi làm phục vụ gia đình anh.
Tôi quần quật giống một người giúp việc hơn là con cái trong nhà. Mẹ anh để mọi việc cho tôi làm dù là nặng hay nhẹ. Tôi cứ ăn xong, đi làm, về rửa bát dọn dẹp từ A đến Z, không việc gì là qua tay tôi. Từ xách nước, lau nhà mấy tầng, còn cả chuyện nấu cơm, đến muộn mẹ chồng cũng không tha, vẫn chờ tôi về nhà nấu nướng.
Quần áo thì cả nhà chồng chất vào cả tuần xong rồi để tôi giặt, tôi phơi. Áo sơ mi mẹ còn không cho tôi giặt máy nhưng mẹ lại bắt tôi giặt hết toàn bộ mà dù có rảnh mẹ cũng không làm. Mẹ anh coi tôi đúng là người giúp việc chứ không phải con dâu. Suốt ngày mẹ bảo anh phải bảo tôi đưa tiền cho anh, rồi anh đưa lại cho mẹ để trả nợ.
Nhiều khi tôi muốn bỏ chồng cho xong. Nhưng thân làm giáo viên, tôi sao dám làm điều này, nhất là khi tôi cưới ở tuổi 30. (ảnh minh họa)
Có hôm, tôi nghe mẹ anh nói với anh là, tôi chẳng được cái nết gì, mẹ không ưng gì tôi, chỉ là tôi làm giáo viên nên mẹ muốn anh lấy, có tiền, có công việc ổn định. Chứ mẹ anh biết tôi không có tiền thì có lẽ đã để anh lấy một đứa con gái trẻ đẹp rồi. Mẹ anh không muốn anh lấy người nhiều tuổi như tôi để rồi khó sinh con. Nghe được lời đó của mẹ anh, tôi đã hiểu tất cả. Cuộc sống với tôi mà nói không còn ý nghĩa gì. Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này ngay lập tức, không lưu luyến. Tôi cảm thấy chán nản lắm rồi, thật lòng không biết phải làm sao.
Bây giờ tôi đã hiểu, mình hoàn toàn bị lợi dụng trong cuộc hôn nhân này. Nhà anh muốn tôi về kiếm tiền, làm công cụ trả nợ cho nhà anh. Đau đớn hơn, tôi còn hay biết, chồng tôi trước đó cờ bạc thua mấy trăm triệu nên số tiền trả nợ của tôi cũng là lo cho anh. Tôi chán quá, hóa ra là tôi bị lừa. Sự chân thành giả dối là vậy sao, chỉ là tôi có mắt như mù, đã không nhận ra người tốt để rồi lầm lỡ cuộc đời.
Nhiều khi tôi muốn bỏ chồng cho xong. Nhưng thân làm giáo viên, tôi sao dám làm điều này, nhất là khi tôi cưới ở tuổi 30. Có quá muộn cho tôi làm lại từ đầu? Có quá mạo hiểm khi tôi li dị? Chắn chắn, tôi sẽ bị người ta cười chê và cho rằng, tôi đáng bị quả báo như vậy khi kén chọn. Tôi đau khổ lắm, nhưng sống với nhà chồng mà như ô-sin thế này, thật tình tôi không đành...
Theo VNE
Có chồng rồi tôi chẳng dám lấy trai tân Tôi luôn nghĩ, gái đã có chồng thì nên lấy người từng có gia đình. Lấy người là trai tân sau này họ sẽ coi thường mình, moi móc quá khứ của mình nếu như có chuyện gì đó xảy ra. Lấy chồng lần thứ nhất, tôi cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc nhất đời mình. Tôi từng cám ơn ông trời...