Kết hôn hơn năm mà vợ chồng như người dưng
Sau nửa năm, mỗi lần tôi động vào em, em đều sợ hãi. Tuy em có trao thân cho tôi nhưng mà không có sự hứng khởi.
Nói ra thì thiên hạ lại bảo &’vạch áo cho người xem lưng’ nhưng đúng là, chẳng có ai giống như vợ chồng tôi. Cưới nhau hơn năm, vợ chồng như người dưng, chẳng ai nói với ai được câu tình cảm mặn nồng. Cuộc sống vợ chồng mà thấy cứ khách sáo lạ thường, không giống như một đôi yêu nhau rồi cưới nhau chút nào.
Nói cũng đúng, tôi yêu vợ chứ vợ nào có yêu tôi, thế nên, khi về sống cùng nhau, có lẽ với vợ mà nói, đó giống như cực hình… Hoặc là, vợ dù có tình cảm với tôi nhưng vẫn còn mặc cảm, ngại ngần, chưa dám thổ lộ mọi tâm tư và không tự tin khi gần gũi chồng. Có hai việc mà vợ chồng tôi đến giờ vẫn chưa thể thân thiết được, tôi đoán là vậy…
Ngày đó, tôi còn nhớ rằng, tôi đến với vợ là vì tình yêu nhưng mà khi đó, vợ vừa mới chia tay tình cũ. Số là, anh tình cũ này của vợ đi lấy người khác trong khi anh ta đang nói yêu đương mặn nồng với vợ. Người ta làm cho cô gái khác có bầu, thế là họ cưới nhau còn vợ tôi thì ra rìa. Thế là, một chàng trai từng theo đuổi vợ bao lâu nay như vớ được cơ hội tốt, tôi quyết định tỏ tình với vợ.
Ban đầu vợ bảo vợ chưa chuẩn bị tinh thần, chưa muốn yêu ai nhưng rồi, thấy tôi quá nhiệt tình với lại, trong lúc buồn tủi không có ai bên cạnh, vợ đã chấp nhận lời yêu của tôi. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau ngay sau khi người cũ của vợ đi lấy vợ được 2 tháng.
Ban đầu vợ bảo vợ chưa chuẩn bị tinh thần, chưa muốn yêu ai nhưng rồi, thấy tôi quá nhiệt tình với lại, trong lúc buồn tủi không có ai bên cạnh, vợ đã chấp nhận lời yêu của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi biết vợ buồn nên chấp nhận tất cả chuyện này. Người đàn ông mà mình yêu tha thiết lại phản bội mình, đâu dễ gì để quên đi. Thế nên, tôi rất thông cảm với vợ. Tôi nguyện là người bên cạnh, chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng vợ đến khi vợ nhận ra tình yêu của tôi thì thôi. Tôi nghĩ, con gái dễ mủi lòng, chỉ một thời gian có người mới thì em sẽ quên đi chuyện đau lòng mà thôi…
Chẳng hiểu thế nào mà vợ đùng một cái đề nghị cưới tôi. Em bảo, ‘bây giờ em cũng chưa quên được chuyện cũ nhưng nghĩ cho cùng, anh là người tốt nhất với em, là người em có thể tin tưởng dựa vào. Nên em muốn cưới anh. Chỉ là trước hay sau thôi nên thà là cưới trước còn hơn, còn tính chuyện con cái’. Nghe em nói, tôi thấy có sức thuyết phục, tôi đồng ý nhận lời cưới em. Vì đó là điều tôi mơ ước từ rất lâu rồi…
Video đang HOT
Chúng tôi cưới nhau chỉ sau vài tháng tôi tỏ tình với em. Có lẽ, cũng vì em hận người yêu nên em muốn làm cho anh ta trắng mắt ra, khiến anh ta cũng phải ngạc nhiên vì không phải chỉ anh ta mới làm được việc đó. Em cũng có người yêu em, cũng có người đón nhận em sau khi anh ta đi lấy vợ. Tôi cảm thấy tình yêu này thật lạ, tôi yêu em nhưng mà cứ thấy có gì đó bất an.
Thì ra, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu của hai người là như vậy. Không yêu tôi nên em về nhà, sống với tôi cứ lạnh lùng như người dưng. Em bảo, em muốn tôi cho em thêm giời than vài tháng, để em làm quen với chuyện có chồng và để em quên người cũ, khi đó em sẵn sàng trao thân cho tôi. Thật ra, tôi không nghi ngờ gì em cả, có những đêm thấy em nằm khóc, tôi đã nhẹ nhàng ôm và động viên em. Tôi bảo em hãy chú ý giữ sức khỏe, tôi không muốn cưỡng ép nếu như em chưa bằng lòng và tôi sẽ chờ em….
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa em đi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. (Ảnh minh họa)
Đúng, tôi là một người chồng độ lượng, tôi tự cho mình là người như thế vì tôi quá yêu em. Với lại, trước sau gì thì em cũng là vợ của tôi rồi nên tôi chẳng còn bận lòng gì nữa. Tôi đâu cần lo lắng em có thuộc về tôi hay không nữa, chỉ là trước hay sau mà thôi. Dù sao thì quá khứ cũng đã ngủ yên, chỉ là em muốn chôn vui nó hẳn, không bao giờ khơi lại nữa…
Thế mà, sau nửa năm, mỗi lần tôi động vào em, em đều sợ hãi. Tuy em có trao thân cho tôi nhưng mà không có sự hứng khởi. Em gần như phó mặc cho tôi, muốn làm gì em thì làm. Tôi chủ động mọi chuyện. Em vẫn chăm sóc tôi, nấu nướng cho chồng, muốn chồng ăn uống ngon miệng nhưng àm gần như em không bao giờ tâm sự những câu chuyện vui buồn, chuyện công ty, chuyện bạn bè. Em cứ về nhà là chỉ biết lắng nghe khi tôi nói, nói gì em cũng vâng dạ, rồi em lại lầm lũi làm một người vợ đảm. Không phàn nàn gì về vợ nhưng cái cách em phục tùng tôi khiến tôi cảm thấy buồn…
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa em đi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. Em đã có bầu nhưng mà tôi vẫn thấy buồn buồn, giống như người dưng, vợ chồng không có sự chia sẻ. Tôi chỉ mong em hãy nghĩ lại, hãy vì con, vì gia đình mà sống vui vẻ hơn, đừng ám ảnh quá khứ làm gì. Chuyện tình cảm như em, thiếu gì người mắc phải, họ còn đau hơn thế nhiều mà họ vẫn vượt qua. Chỉ mong em đừng trầm cảm trong giai đoạn mang bầu này mà thôi, tôi yêu em và tin là, tôi sẽ mang lại cho em hạnh phúc…. Vợ chồng như người dưng, tôi chán lắm rồi!
Theo Khampha
Đánh mất rồi thì đừng tìm
Chồng ngoại tình nhưng hàng xóm láng giềng lại tưởng là vợ lăng nhăng với gã đàn ông nào khác nên mới bị chồng chửi bới như vậy.
Tôi còn nhớ như in cái ngày anh chỉ tay vào mặt tôi mà rằng &'cô là đồ đàn bà tồi, không biết chiều chồng, cô thử nghĩ lại xem, cô đã làm được người vợ tốt chưa, hay lúc nào cũng chỉ biết trách móc, kêu than cuộc sống này?'. Nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi cố nín nhịn, cố gắng chấp nhận chuyện này. Vì tôi biết, đàn ông là thế, khi con người ta thay lòng, mọi thứ là rơm là rác. Ngay cả người vợ mà ngày nào anh ta còn đứng dưới mưa để chinh phục, ngay cả người mà anh ta hết lời hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, anh ta cũng phũ phàng. Bởi đơn giản, có một người đàn bà khác xen ngang vào cuộc hôn nhân này.
Những người khác nhìn vào không biết, họ còn nghĩ tôi là người vợ tồi, tồi tới mức nào mà để chồng chửi, chồng nói không ra gì như vậy. Đúng là không thể chấp nhận được cảnh tượng, gia đình đang yên ấm, anh ta đùng đùng nói vợ không ra sao cả, dùng hết những lời lẽ cay nghiệt để chửi bới tôi. Dường như, kế hoạch này anh ta đã tính toán từ trước, đã nghĩ đến việc sẽ có ngày mọi chuyện bại lộ, bị vợ phát hiện nên phải tìm cách để đổ tội lên đầu vợ ngay.
Chồng ngoại tình nhưng hàng xóm láng giềng lại tưởng là vợ lăng loàn, lăng nhăng với gã đàn ông nào khác nên mới bị chồng chửi bới như vậy. Thật là chua xót cho những ngày tháng yêu nhau, thật thương đứa con thơ bé dại. Đàn ông bị gái mê hoặc, khi đã bị thứ tình cảm bồ bịch làm mờ mắt, họ đâu còn biết đến cái gọi là gia đình.
Có con, tôi phải cố gắng thôi, tôi chỉ nghĩ đến con mà gượng dậy, nếu không có con, tôi sợ mình không biết phải bước tiếp thế nào... (ảnh minh họa)
Tôi ly hôn, quyết tâm tìm cho mình hạnh phúc mới. Tôi chấp nhận bị người đời cười chê. Ngày tôi ra đi là tự nguyện, vậy mà không hiểu thế nào, anh biến tôi thành người đàn bà vì quá xấu hổ, không có chốn dung thân mà phải tự tìm cách ra đi. Chồng tôi là con người vậy sao, thật đáng xấu hổ, thật lãng phí cho những ngày tháng yêu đương... Có con, tôi phải cố gắng thôi, tôi chỉ nghĩ đến con mà gượng dậy, nếu không có con, tôi sợ mình không biết phải bước tiếp thế nào...
Tôi đưa con về nhà mẹ đẻ để nhờ mẹ trông con. Hai mẹ con cố gắng dựa vào nhau, tìm động lực để sống. Mẹ tôi chăm cháu, còn lo chuyện nhà cửa, tôi đi làm. Bao nhiêu ánh mắt tò mò, sự hỏi han của hàng xóm làm tôi có lúc chạnh lòng, nhưng tôi vẫn lạc quan, vẫn không dao động, tôi phải bản lĩnh vì gia đình mình.
Trước đây, tôi đã nghĩ, mình phải lấy được người chồng thương yêu mình hết mực, lo cho mình và con, phải là người đàn ông có trách nhiệm. Tôi cũng cứ nghĩ, nếu như tôi phải bươn chải một mình, chắc tôi không sống nổi. Vậy mà cuối cùng, tôi vẫn phải sống kiên cường như bây giờ. Ai biết đâu được có một ngày mình lại gặp phải sự trớ trêu thế này.
Tôi làm mẹ đơn thân, sống cuộc đời của một người mẹ vất vả vì chồng bội bạc. Có gì đâu, vì con tôi có thể làm được tất cả. Tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để có thể có được hạnh phúc, được vui vẻ, được sống bên con yên bình. Còn anh ta, từ ngày anh ta theo bồ, tôi cũng không hay biết, tôi còn chẳng biết anh ta ở nơi nào, sống có vui vẻ thoải mái hay không.
Tôi vẫn làm tròn trách nhiệm, chắt chiu từng đồng, cố gắng tiết kiệm vì cuộc sống sau này của con cái. Bản thân tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi bước nữa, chỉ muốn được ở bên con, chăm sóc con trưởng thành. Như thế là tôi vui lắm rồi...
Tôi vẫn làm tròn trách nhiệm, chắt chiu từng đồng, cố gắng tiết kiệm vì cuộc sống sau này của con cái. (ảnh minh họa)
Giá như anh hiểu được lòng tôi, biết trân trọng người vợ này thì tôi đã có được một gia đình hạnh phúc. Chỉ là anh quá phũ phàng, chỉ là anh đã không biết quý trọng tình yêu của chúng tôi mấy năm nay. Tôi đã gần như tuyệt vọng, người mà tôi tin yêu cũng phụ tôi.
Thế mà đùng một cái, sau hơn 2 năm tôi vất vả cùng con, anh ta quay về cầu xin tôi. Anh ta bảo, đó là sai lầm trong quá khứ, anh muốn chuộc lỗi lầm, muốn đón mẹ con tôi về chung sống. Từ ngày tôi ra đi, anh chưa từng hỏi han mẹ con tôi một câu. Con thế nào anh cũng không biết. Anh có công gì mà đón đứa con trai ngoan ngoãn của tôi về sống cùng? Anh có lý gì mà để con tôi phải gọi anh là cha thêm một lần nữa? Anh có biết tôi vất vả thế nào, thương con thế nào, vì con mà cố gắng ra sao trong khi anh đang vui vẻ với người đàn bà kia?
Anh đến tận nhà cầu xin tôi, van xin bố mẹ tôi tha thứ và muốn đón mẹ con tôi về. Không, tôi nhất định không bao giờ chấp nhận chuyện này. Tại sao tôi lại chấp nhận được chứ? Anh là người ra gì, anh là người tồi tệ, anh không có tư cách gì để làm chồng tôi, làm cha của con tôi nữa. Tất cả những chuyện anh gây ra, cả đời này anh cũng không chuộc được lỗi lầm chứ đừng nói sau hai năm vui vẻ với người ta, chán rồi lại quay về.
Đàn bà chúng tôi yếu mềm, đàn bà chúng tôi cần một mái ấm gia đình, cần tình yêu là vậy nhưng không có chuyện, đàn bà chúng tôi nhân nhượng nhưng mà không có chuyện bát nước hất đi rồi lại mong vớt lại, mà có vớt cũng không được nữa rồi.
Đã đánh mất rồi thì đừng tìm nữa, vì lỗi lầm ấy quá lớn, chuyện anh gây ra ngày hôm nay là vết dao cứa vào tim tôi và mãi mãi không bao giờ có chuyện tôi tha thứ cho anh. Tôi thề là, tôi thà làm mẹ đơn thân, thà là có lỗi với con chứ không bao giờ để con có một người cha bội bạc, vô liêm sỉ như vậy...
Theo Khampha
Nhật ký 3 ngày chăm vợ ốm của chồng lười Vợ tôi, một phụ nữ đảm đang ngoài công việc ở cơ quan thì với cô ấy, gia đình là quan trọng nhất. Từ ngày có cu Bin, dường như chưa bao giờ vợ ốm. Nhưng chiều hôm kia, vợ bắt đầu đổ bệnh... Ngày thứ nhất 4h chiều, đang làm ở cửa hàng, chợt bất ngờ thấy vợ lao xe vội vã...