Kết hôn hơn năm mà vợ chồng cứ như người dưng
Nói ra thì thiên hạ lại bảo &’vạch áo cho người xem lưng’ nhưng đúng là, chẳng có ai giống như vợ chồng tôi.
ảnh minh họa
Cưới nhau hơn năm, vợ chồng như người dưng, chẳng ai nói với ai được câu tình cảm mặn nồng. Cuộc sống vợ chồng mà thấy cứ khách sáo lạ thường, không giống như một đôi yêu nhau rồi cưới nhau chút nào.
Nói cũng đúng, tôi yêu vợ chứ vợ nào có yêu tôi, thế nên, khi về sống cùng nhau, có lẽ với vợ mà nói, đó giống như cực hình… Hoặc là, vợ dù có tình cảm với tôi nhưng vẫn còn mặc cảm, ngại ngần, chưa dám thổ lộ mọi tâm tư và không tự tin khi gần gũi chồng. Có hai việc mà vợ chồng tôi đến giờ vẫn chưa thể thân thiết được, tôi đoán là vậy…
Ngày đó, tôi còn nhớ rằng, tôi đến với vợ là vì tình yêu nhưng mà khi đó, vợ vừa mới chia tay tình cũ. Số là, anh tình cũ này của vợ đi lấy người khác trong khi anh ta đang nói yêu đương mặn nồng với vợ. Người ta làm cho cô gái khác có bầu, thế là họ cưới nhau còn vợ tôi thì ra rìa. Thế là, một chàng trai từng theo đuổi vợ bao lâu nay như vớ được cơ hội tốt, tôi quyết định tỏ tình với vợ.
Ban đầu vợ bảo vợ chưa chuẩn bị tinh thần, chưa muốn yêu ai nhưng rồi, thấy tôi quá nhiệt tình với lại, trong lúc buồn tủi không có ai bên cạnh, vợ đã chấp nhận lời yêu của tôi. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau ngay sau khi người cũ của vợ đi lấy vợ được 2 tháng.
Tôi biết vợ buồn nên chấp nhận tất cả chuyện này. Người đàn ông mà mình yêu tha thiết lại phản bội mình, đâu dễ gì để quên đi. Thế nên, tôi rất thông cảm với vợ. Tôi nguyện là người bên cạnh, chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng vợ đến khi vợ nhận ra tình yêu của tôi thì thôi. Tôi nghĩ, con gái dễ mủi lòng, chỉ một thời gian có người mới thì em sẽ quên đi chuyện đau lòng mà thôi…
Video đang HOT
Chẳng hiểu thế nào mà vợ đùng một cái đề nghị cưới tôi. Em bảo, ‘bây giờ em cũng chưa quên được chuyện cũ nhưng nghĩ cho cùng, anh là người tốt nhất với em, là người em có thể tin tưởng dựa vào. Nên em muốn cưới anh. Chỉ là trước hay sau thôi nên thà là cưới trước còn hơn, còn tính chuyện con cái’. Nghe em nói, tôi thấy có sức thuyết phục, tôi đồng ý nhận lời cưới em. Vì đó là điều tôi mơ ước từ rất lâu rồi…
Chúng tôi cưới nhau chỉ sau vài tháng tôi tỏ tình với em. Có lẽ, cũng vì em hận người yêu nên em muốn làm cho anh ta trắng mắt ra, khiến anh ta cũng phải ngạc nhiên vì không phải chỉ anh ta mới làm được việc đó. Em cũng có người yêu em, cũng có người đón nhận em sau khi anh ta đi lấy vợ. Tôi cảm thấy tình yêu này thật lạ, tôi yêu em nhưng mà cứ thấy có gì đó bất an.
Thì ra, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu của hai người là như vậy. Không yêu tôi nên em về nhà, sống với tôi cứ lạnh lùng như người dưng. Em bảo, em muốn tôi cho em thêm giời than vài tháng, để em làm quen với chuyện có chồng và để em quên người cũ, khi đó em sẵn sàng trao thân cho tôi. Thật ra, tôi không nghi ngờ gì em cả, có những đêm thấy em nằm khóc, tôi đã nhẹ nhàng ôm và động viên em. Tôi bảo em hãy chú ý giữ sức khỏe, tôi không muốn cưỡng ép nếu như em chưa bằng lòng và tôi sẽ chờ em….
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa emđi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. (Ảnh minh họa)
Đúng, tôi là một người chồng độ lượng, tôi tự cho mình là người như thế vì tôi quá yêu em. Với lại, trước sau gì thì em cũng là vợ của tôi rồi nên tôi chẳng còn bận lòng gì nữa. Tôi đâu cần lo lắng em có thuộc về tôi hay không nữa, chỉ là trước hay sau mà thôi. Dù sao thì quá khứ cũng đã ngủ yên, chỉ là em muốn chôn vui nó hẳn, không bao giờ khơi lại nữa…
Thế mà, sau nửa năm, mỗi lần tôi động vào em, em đều sợ hãi. Tuy em có trao thân cho tôi nhưng mà không có sự hứng khởi. Em gần như phó mặc cho tôi, muốn làm gì em thì làm. Tôi chủ động mọi chuyện. Em vẫn chăm sóc tôi, nấu nướng cho chồng, muốn chồng ăn uống ngon miệng nhưng àm gần như em không bao giờ tâm sự những câu chuyện vui buồn, chuyện công ty, chuyện bạn bè. Em cứ về nhà là chỉ biết lắng nghe khi tôi nói, nói gì em cũng vâng dạ, rồi em lại lầm lũi làm một người vợ đảm. Không phàn nàn gì về vợ nhưng cái cách em phục tùng tôi khiến tôi cảm thấy buồn…
Đúng 1 năm trôi qua, hôm rồi vừa kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, tôi đưa em đi ăn nhưng em vẫn lạnh lùng như vậy. Em đã có bầu nhưng mà tôi vẫn thấy buồn buồn, giống như người dưng, vợ chồng không có sự chia sẻ. Tôi chỉ mong em hãy nghĩ lại, hãy vì con, vì gia đình mà sống vui vẻ hơn, đừng ám ảnh quá khứ làm gì. Chuyện tình cảm như em, thiếu gì người mắc phải, họ còn đau hơn thế nhiều mà họ vẫn vượt qua. Chỉ mong em đừng trầm cảm trong giai đoạn mang bầu này mà thôi, tôi yêu em và tin là, tôi sẽ mang lại cho em hạnh phúc…. Vợ chồng như người dưng, tôi chán lắm rồi!
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...