Kết hôn 5 năm chưa được ăn 1 bữa cơm vợ nấu, tháng nào cũng đưa 40 triệu nhưng vẫn bị vợ đi nó.i xấ.u khắp nơi là loại bất tài vô dụng
Với những con người ái kỷ thì dù có tốt với họ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không đủ!
Kết hôn 5 năm, tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc.
Tôi và vợ tôi bắt đầu hành trình của mình với bao hy vọng và mơ ước, nhưng con đường này càng đi lại càng sai. Mối quan hệ nào cũng cần vun vén từ 2 phía nhưng hôn nhân của tôi và cô ấy thì chỉ có tôi hùng hục vun đắp còn nửa kia của tôi đến động 1 ngón tay còn không muốn làm.
Từ ngày chúng tôi kết hôn, tôi chưa từng thấy vợ mình đặt chân vào bếp để chuẩn bị bất kỳ bữa ăn nào cho gia đình. Có lẽ cô ấy không có niềm đam mê với việc nấu nướng, hoặc có thể cô ấy không tự tin với khả năng nấu nướng của mình. Tôi hiểu rằng mỗi người đều có những sở thích và kỹ năng khác nhau nên chưa từng phàn nàn về chuyện này.
Chúng tôi ở riêng dù ở rất gần nhà bố mẹ nhưng cuộc sống biệt lập hoàn toàn, do đặc thù công việc tôi thường xuyên phải làm thêm vào ban đêm nên tôi khá là thích ăn cơm nhà, trước khi lấy vợ, tôi gần như không ăn hàng mà chỉ ăn cơm mẹ nấu. Nếu mẹ bận hoặc mệt mỏi tôi sẽ tự nấu chứ không mấy khi ra hàng ăn. Tôi là điển hình cho những người đàn ông chỉ thích ăn cơm ở nhà.
Lấy vợ về, tôi vẫn ăn cơm nhà nhưng thay vì chủ yếu được mẹ nấu cho tôi phải tự nấu mà ăn vì không bao giờ vợ tôi chịu đứng dậy vào bếp nấu nướng. Tôi nấu ra thì cô ấy ăn còn hôm nào tôi ốm đau mệt mỏi thì cô ấy bảo tôi dậy úp mì gói mà ăn.
Video đang HOT
Về vấn đề tài chính, tôi cũng không hiểu là mình sai ở đoạn nào. Mỗi tháng, tôi đều đưa cho vợ 40 triệu đồng, nhưng có vẻ như số tiề.n ấy không bao giờ đủ cho những nhu cầu và mong muốn của cô ấy. Tôi không biết cô ấy đã chi tiêu như thế nào, nhưng mọi khoản chi tiêu trong nhà dường như đều do tôi cáng đáng. Đều đặn đưa tiề.n cho vợ nhưng với cô ấy 40 triệu này chỉ để cho cô ấy tiêu còn các khoản chi phí trong gia đình như điện, nước, thức ăn hàng ngày tôi vẫn cứ phải chi trả. Nếu không trả cô ấy sẵn sàng ở nhà không điện không nước luôn chứ không bao giờ thèm thanh toán hóa đơn. Điều này khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, khi mà mình là người duy nhất phải lo lắng cho mọi vấn đề tài chính trong gia đình.
Khi chúng tôi quyết định có con thì tôi thấy cô ấy cứ lập lờ thoái thác. Sau cùng dưới sức ép của gia đình, cô ấy phải nhận là bản thân gặp dị tật tử cung từ bé, cô ấy biết nhưng cố tình giấu giếm tôi. Bệnh tật không phải lỗi của cô ấy nên tôi không trách cứ mà chỉ cố gắng tìm cách giải quyết. Tôi đã không tiếc bất kỳ sự hỗ trợ nào để đảm bảo rằng cô ấy và đứ.a b.é sẽ có sức khỏe tốt nhất. Chúng tôi phải trải qua quá trình IVF vất vả và tốn kém, với chi phí lên đến hơn cả tỷ. Tôi biết đó là khoản đầu tư cho hạnh phúc gia đình và tôi sẵn lòng làm mọi điều để đạt được điều đó.
Tuy nhiên, sau khi con chúng tôi chào đời sau vô vàn khó khăn như vậy, việc chăm sóc con cái dường như hoàn toàn dựa vào ông bà và vợ tôi không mấy mặn mà với những trách nhiệm đó. Cô ấy có rất nhiều sữa nhưng vì trước đó đã âm thầm giấu tôi đi nâng ngực nên quyết định không cho con bú vì sợ mất dáng ngực. Tôi cũng chấp nhận vì đấy là cơ thể của cô ấy, tôi không có quyền yêu cầu cô ấy phải làm gì hết, nhưng tôi thật sự xót con…
Từ khi có con, tôi thông báo sẽ cắt tiề.n đưa cho cô ấy xuống còn 10 triệu/tháng để còn có chi phí mà lo cho con cái. Tôi xin nhắc lại, số tiề.n này chỉ là để cô ấy tiêu xài còn lại mọi khoản chi phí trong nhà xưa nay vẫn là tôi tự lo.
Chúng tôi có được ngôi nhà của mình mà không cần phải lo lắng về tài chính, bởi bố mẹ tôi đã hào phóng tặng cho chúng tôi một căn hộ riêng khi mới cưới. Căn hộ này hiện tại vẫn đứng tên bố mẹ tôi, không chỉ tôi mà 3 đứa em tôi đều được cho nhà nhưng nhà vẫn đứng tên bố mẹ, bố mẹ tôi cho rằng khi ông bà còn sống thì không nhắc đến chuyện chia chác tài sản gì hết!
Đặc biệt là tôi đưa tiề.n cho cô ấy như vậy nhưng vợ tôi hoàn toàn không có 1 khoản tiết kiệm nào. Tủ quần áo của cô ấy cứ nhiều dần, sẵn sàng chi trả cho những chuyến du lịch đắt đỏ và đổ tiề.n và.o phẫu thuật thẩm mỹ khiến cho tiề.n với cô ấy không bao giờ là đủ.
Nhưng có lẽ điều đau lòng nhất không phải là việc vợ tôi không nấu ăn hay chi tiêu quá mức, mà là cách cô ấy nói về tôi với mọi người. Cô ấy thường xuyên phàn nàn và s.ỉ nhụ.c tôi, gọi tôi là thằng bất tài và vô dụng. Điều này khiến tôi cảm thấy tổn thương sâu sắc và đặt ra câu hỏi về tình cảm thực sự của cô ấy dành cho tôi.
Nhất là khi tôi cắt giảm tiề.n đưa hàng tháng cho vợ, tôi liền trở thành thằng khốn nạn, thằng vô tích sự, thằng ki bo… trong mắt tất cả mọi người. Cứ vớ được ai là vợ tôi bắt đầu bài ca nó.i xấ.u chồng, nói chung từ hàng xóm đến bạn bè, họ hàng thân thích đều được nghe danh xấu của tôi.
Trong hôn nhân, sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau là nền tảng quan trọng. Nhưng rõ ràng, những vấn đề còn tồn tại giữa chúng tôi đã tạo nên một bức tường vô hình, ngăn cản sự gắn kết và hiểu biết sâu sắc giữa hai con người.
Tôi mong muốn mối quan hệ của chúng tôi có thể phát triển theo hướng tích cực hơn, nơi mà cả hai đều cảm thấy được yêu thương, tôn trọng và có trách nhiệm với cuộc sống chung. Tôi hy vọng, qua sự kiên nhẫn và nỗ lực, chúng tôi có thể xây dựng lại niềm tin và tình yêu đã từng kết nối chúng tôi từ những ngày đầu.
Tôi không mong đợi một cuộc sống hoàn hảo, nhưng tôi mơ ước về một cuộc sống hôn nhân nơi mà sự đồng cảm và hỗ trợ là chìa khóa mở cánh cửa hạnh phúc và sự hiểu biết. Nhưng thử hỏi ai có thể hạnh phúc nổi với cuộc sống này?
Tôi quá mệt mỏi rồi, chắc là tôi đến lúc phải dừng lại thôi…
Tặc lưỡi đồng ý lấy cô gái bị câm về làm vợ, ai ngờ đêm tân hôn ngay khi tôi chạm vào người, em lại khe khẽ nói 1 câu làm tôi sững sờ
Vợ chồng tôi quen nhau cách đây gần 4 năm. Ngày đó, cô ấy là chủ của tôi. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã ấn tượng vô cùng.
Đến giờ này, tôi vẫn bàng hoàng không tin vào những gì mình đã trải qua. Tôi và Ly vừa kết hôn được hai ngày. Có thể nói, chúng tôi đã bất chấp và đán.h đổi rất nhiều mới có thể đi đến hôn nhân.
Vợ chồng tôi quen nhau cách đây gần 4 năm. Ngày đó, cô ấy là chủ của tôi. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã ấn tượng vô cùng. Bình thường để một người phụ nữ lên điều hành cả công ty đã là điều khó. Đằng này, cô ấy còn mất khả năng nói chuyện. Điều đó chứng tỏ, cô ấy rất thông minh và đáng được mọi người tôn trọng.
Làm việc với nhau được một năm thì tôi tỏ tình. Thú thật, tôi đã mất ngủ cả tháng trời trước khi đưa ra quyết định này. Phía sau tôi là bố mẹ, là bạn bè. Tôi cần chuẩn bị tất cả mọi thứ trước khi làm tất cả vì tình yêu. Lúc ấy vợ tôi cũng bàng hoàng lắm, em không nghĩ lại có người đàn ông như tôi. Thế rồi chúng tôi quen nhau, để hiểu Ly nói gì, tôi phải đi học lớp giao tiếp với người câm điếc. Và rồi cả hai cứ thế yêu nhau 3 năm.
Trong khoảng thời gian này, tôi mới biết Ly không bị câm bẩm sinh. Cô ấy từng là nạ.n nhâ.n của bạ.o hàn.h gia đình, khi lên 6, Ly bắt đầu ít nói rồi dần dần chẳng nói chuyện với ai nữa. Biết sự thật này, tôi càng trân trọng Ly hơn.
Biết tôi muốn cưới Ly làm vợ, bố mẹ tôi kịch liệt phản đối. Ông bà còn đến gặp Ly rồi cầu xin cô ấy chủ động chấm dứt mối quan hệ. Vì tự ti, Ly đồng ý chia tay tôi. Thế nhưng tôi mới là người không chịu được. Xa Ly, tôi cảm thấy đau khổ vô cùng. Cũng nhờ có khoảng thời gian này mà tôi biết được mình yêu cô ấy đến nhường nào. Tôi tìm đủ mọi cách thuyết phục bố mẹ, may mắn là ông bà đã đồng ý.
Ngày cưới, nhiều người nhìn vợ chồng tôi rồi nói ra nói vào, tôi mặc kệ. Đời người chẳng có bao nhiêu, tôi chỉ cần biết mình và Ly cần nhau, thế là đủ. Nhưng vợ đã tặng tôi một món quà quá tuyệt vời. Đêm tân hôn, tôi bước ra từ nhà tắm, đang cầm điện thoại kiểm tra công việc thì nhận được một cái ôm phía sau, vợ tôi lắp bắp nói: "Cảm ơn anh".
Tôi bàng hoàng không tin mọi người ạ, sau nhiều năm, cô ấy cũng đã nói được những chữ đầu tiên. Như vậy là tôi có cơ hội giúp vợ quay lại như trước đây. Tôi muốn khoe niềm hạnh phúc của mình với tất cả mọi người. Hy vọng những người thật lòng yêu nhau như chúng tôi sẽ có một cái kết thật có hậu.
Có nên l.y hô.n không khi mà tình cảm đã nguội lạnh suốt 5 năm? Sống với nhau 10 năm, nhưng có đến 5 năm hôn nhân nguội lạnh và xảy ra nhiều bất hòa khiến tôi nghĩ nhiều đến l.y hô.n. Tôi kết hôn được tròn 10 năm, nhưng có đến 5 năm sống nguội lạnh với chồng. Nhìn vào ai cũng tấm tắc khen gia đình tôi đầm ấm, đầy đủ, hạnh phúc... Nhưng có ai...