Kẹt giữa con riêng và chồng
Tôi biết, không trả nợ thì không yên, mà trả nợ thì không biết chừng đó đã hết chưa; lỡ bể chuyện, biết nói sao với chồng. Giữa chồng với con trai tôi vốn cũng không hòa thuận lắm…
Chị Hạnh Dung kính mến,
Tôi từng qua một lần đò, có đứa con trai 9 tuổi, rồi mới lấy chồng hiện giờ. Tôi là dân buôn bán, rất hiểu chuyện vợ chồng khi thương thì cái gì cũng của chung, mà khi ăn ở không được thì đàn bà mình tính ra mất mát đủ thứ. Vì vậy, tôi rất cẩn thận chuyện vốn liếng. Lúc lấy nhau, chồng tôi không có tài sản gì. Những tài sản tôi có được, tôi cố gắng giấu bớt. Đến nay, sống với nhau gần 10 năm, vợ chồng ăn nên làm ra, có thêm hai con, trai gái đầy đủ; tôi thấy mình cũng lo xa quá đáng. Nhưng nghĩ vậy thôi, tôi vẫn có những khoản tiền riêng mà chồng tôi không biết.
Ảnh minh họa
Con trai lớn của tôi không biết có biết chuyện này không mà cháu nói với tôi, muốn mượn tiền làm ăn, gầy dựng sự nghiệp riêng. Tôi nghĩ con mình cũng gần 20 tuổi đầu, không chịu học, chỉ muốn buôn bán, tôi cũng không cho con được gì khác, nên đã đưa cho con một khoản tiền lớn, dặn không được nói với ai. Không ngờ cháu buôn bán xe, rồi vừa mất vốn vừa nợ nần xã hội đen, số tiền gần 700 triệu đồng. Nhiều cuộc điện thoại hăm dọa, đòi nợ; người lạ đậu xe trước cửa hàng cả ngày, mặt mày rất hung dữ.
Tôi biết, không trả nợ thì không yên, mà trả nợ thì không biết chừng đó đã hết chưa; lỡ bể chuyện, biết nói sao với chồng. Chồng tôi rất tự trọng. Giữa anh với con trai tôi vốn cũng không hòa thuận lắm. Xin chị cho tôi lời khuyên.
Thảo Viên (TP. HCM)
Video đang HOT
Chị Thảo Viên thân mến,
Chuyện đã tới nước này, phải tính cách giải quyết thôi chị ạ, vì càng để lâu, nợ càng lớn, áp lực đòi nợ càng tăng. Chuyện tài sản riêng chung, mình từ từ nói sau. Cũng phải chấp nhận là có thể có những sứt mẻ trong gia đình, vì sau một sự cố như thế, khó mà nguyên vẹn như cũ được. Nếu mình chủ động, những sứt mẻ có thể ít hơn. Đừng để mọi chuyện bung bét, trách móc, giận hờn…
Chị hãy hỏi con trai cho kỹ – giấy nợ, thế chấp, vay tiền… Chị cần chắc chắn cháu nợ ai, nợ bao nhiêu, bao lâu phải trả, lãi và gốc thế nào… Với kinh nghiệm của mình, chắc chị làm được. Mặt khác, chị cần nói chuyện này với chồng, nhận lỗi đã đưa tiền cho con mà không hỏi ý kiến anh, rằng vì con thiếu kinh nghiệm nên bây giờ sinh chuyện lớn. Nếu chồng chị có hỏi về nguồn tiền, chị tùy đó mà trả lời; cũng có thể chưa cần nói hết về các tài sản riêng với anh. Khi đã định hình được món nợ, chị tìm cách giải quyết dần.
Chắc các chủ nợ cũng có phần nhắm vào chị, vì biết thừa con trai chị dùng tiền của ai. Trong chuyện này, về phía gia đình, chị cần mềm mỏng, khéo léo, để không đào sâu thêm tự ái của chồng trong chuyện con chung con riêng, tài sản chung tài sản riêng. Về phía con trai, chị cần nghiêm khắc, nói rõ với con những khó khăn của mẹ. “ Con dại cái mang”. Mang nợ thì phải trả, đâu còn cách nào khác.
Chị cũng nên rút kinh nghiệm. Thương con, nhưng không thể cứ dùng tiền là bù đắp được. Chuyện tài sản chung – riêng, chị cần tham vấn các luật sư, rồi từ từ nói với chồng. Không phải cứ giấu được là thành của riêng, mà cũng không phải cái gì của riêng cũng phải giấu. Chúc chị sớm bình an.
Hạnh Dung
Theo phunuonline.com.vn
Của chồng công vợ?
Tiền chung, tiền riêng luôn là những thỏa thuận nên được rạch ròi và đồng thuận ngay từ đầu. Đừng vì ngó "nhà người ta" hay tư duy thuận theo cái tình mà bỏ quên cái lý, để ấm ức chuyện mình chẳng quản được tiền chồng...
Chẳng hiểu sao, ngày càng có nhiều bà vợ hỏi nhau chuyện làm sao để có thể quản lý được hết tiền của chồng, làm sao để chồng nộp hết tiền lương cho mình, làm sao để chồng không thể có quỹ đen quỹ đỏ. Quan trọng là, họ chưa bao giờ phân vân khi hỏi như thế.
Họ không thắc mắc chuyện mình có quyền giữ hết tiền của chồng hay không, hay chuyện vợ chồng rạch ròi tiền bạc là đúng hay sai. Câu họ vin vào là "của chồng, công vợ" và cảm thấy không thể chịu được khi chồng có tiền riêng, có quỹ riêng, chồng tiêu xài gì đó mà không có ý kiến của mình.
Ảnh minh họa
Chị Hương lấy chồng được 12 năm và có hai con - đứa 10 tuổi, đứa 8 tuổi. Vợ chồng chị yêu nhau từ thời sinh viên và kết hôn trước khi ra trường chỉ một tháng. Cưới xong, chị ở nhà luôn, sinh con, nuôi con và làm nội trợ. Gia đình chị gây áp lực với anh để chị không phải đi làm, với lý do chị là con út nên tính cách yếu đuối, dựa dẫm; nếu đi làm, sẽ dễ bị bắt nạt. Người anh cả của chị, đang là giám đốc một công ty tương đối thành công, hùng hồn tuyên bố: vì cậu cũng mới ra trường, đi làm, nên tôi sẽ chu cấp cho vợ cậu 5 triệu đồng/tháng, thế là đủ tiền ăn của nó; cậu chỉ phải lo cho chính cậu và con cái thôi.
Trước lý lẽ của gia đình vợ, dù không thích vợ ở nhà, chồng chị đành chấp nhận. Một phần vì khi đó lương của anh cũng chỉ bằng khoản tiền mà anh vợ tuyên bố cho em gái, phần vì tự ái khi gia đình vợ đay đi đay lại cái luận điểm - đàn ông thì ít nhất cũng phải nuôi được con và lo cho gia đình.
Mười năm sau của cuộc hôn nhân, gia đình đã phát triển lên thành 4 người. Chị vẫn không đi làm, nhưng khoản trợ cấp của ông anh cả thì đã bị cắt từ lâu. Chồng chị hằng tháng vẫn đưa cho chị khoản tiền, theo như anh tính toán, đủ chi tiêu cho gia đình - chợ búa cơm nước và các sinh hoạt khác. Tiền học hành của con, anh tự đóng. Hết.
Chị muốn phát điên, vì với số tiền như thế, chị không thể tiêu pha gì nhiều cho riêng mình. Mua sắm lặt vặt thì được, còn cà phê với bạn bè, massage, làm đẹp hay đi chơi thì "bó tay". Nhưng chị không thể chất vấn anh, vì có lần anh từng nói: khả năng của anh chỉ đến thế, nếu muốn nhiều hơn thì em hãy đi làm. Chị không muốn đi làm. Chị càng bực hơn khi biết anh vẫn phụ cha mẹ nuôi các em ăn học; trong khi không chu cấp thêm cho chị. Chị tức tối đến ăn không ngon, ngủ không yên với ý nghĩ anh rạch ròi, tính toán với mình, với gia đình.
Ảnh minh họa
Sống với nhau hơn mười năm, chị Lan luôn hãnh diện vì có người chồng tài giỏi, là "cái máy in tiền". Chẳng những thế, anh lại rất tin tưởng chị - luôn để chị quản lý tài chính, chi tiêu thoải mái. Nhờ giỏi thu vén, chẳng mấy chốc, chị Lan tiết kiệm được hơn hai tỷ đồng. Chồng chị thường bảo, tiền đó để vài năm nữa, cho con đi du học. Thế nhưng, vào một ngày đẹp trời, chị Lan nghe lời bạn, mang số tiền để dành đi cho vay lấy lãi, muốn tự kiếm tiền cho chồng "biết tay", vì xưa nay anh vẫn ngấm ngầm coi thường khoản tiền lương ít ỏi của chị và cả hai đều hiểu số tiền dư ra kia hoàn toàn do anh làm ra.
Nào ngờ, chị bị người ta giật nợ. Chồng chị tuy chẳng nặng lời hay to tiếng với vợ, nhưng từ đó, anh không đưa hết tiền cho chị nữa, chỉ đưa một khoản đúng bằng tiền lương của vợ. Gia đình cần thêm gì, anh lo hết, nhưng bao nhiêu tiền dư, anh tự giữ. Quen được chi xài rộng rãi, nay bị "thắt hầu bao", chị Lan hết sức bực bội, cứ loay hoay bàn tính với người nhà bên ngoại và bạn bè cách kiểm soát tiền của chồng.
Cách đây hai năm, dư luận ồn ào vì vụ án hy hữu ở quận Hoàng Mai (Hà Nội) - người vợ bị khởi tố vì tội... lấy trộm 54 triệu đồng trong túi chồng để trả nợ tiền xây nhà. Câu chuyện khiến nhiều người té ngửa vì luật pháp hóa ra lại cho việc tự ý lục ví chồng lấy tiền mà không được chồng cho phép là có tội; rằng trong chuyện tài sản, vợ chồng vẫn là hai cá nhân độc lập, với phần tài sản chung - riêng rạch ròi. Lý và tình, "của chồng, công vợ" là những chuyện tưởng như rất rõ lại rất mập mờ, dễ nhầm lẫn.
"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Chuyện tiền nong trong gia đình cũng vậy. Tiền chung, tiền riêng luôn là những thỏa thuận nên được rạch ròi và đồng thuận ngay từ đầu. Một khi đã chấp nhận cách phân chia đó, hãy cứ thế mà làm, đừng vì ngó "nhà người ta" hay tư duy thuận theo cái tình mà bỏ quên cái lý, để ấm ức chuyện mình chẳng quản được hết tiền chồng.
Nếu cư xử, quản lý tốt, để được lòng tin của chồng, để chồng giao hết quyền chi tiêu, quản lý tài chính thì đó là hạnh phúc của mình. Bằng như chẳng làm được điều đó hay gặp ông chồng quá chặt chẽ thì mình vẫn có chọn lựa riêng của mình cơ mà. Hãy cứ giữ tinh thần độc lập, tự chủ về tài chính, để được nhẹ nhàng, thanh thản.
Song Văn
Theo phunuonline.com.vn
Tôi phát khóc vì cảnh 'làm dâu' ở nhà vợ Vợ ngày càng xem thường tôi, ngày nào cũng kiếm chuyện vô cớ, moi móc chuyện cũ, tôi về trễ hay đi đâu cũng nghi ngờ. Hình ảnh minh họa Tôi và vợ cưới nhau 6 năm, có 2 con. Trước khi cưới, tôi quen một người lớn hơn 4 tuổi được 3 năm. Vì mẹ cô ấy không chấp nhận nên chúng...