Kéo em lại kẻo không còn kịp nữa
Cuộc sống không lường trước điều gì anh ạ, em đang dần thay đổi bởi em mệt mỏi những gì hiện tại.
Rồi em của ngày mai sẽ không là của anh đâu anh nhỉ? Tình yêu của em trao anh như ngọn lửa cao nguyên bập bùng cháy, cũng có lúc dạt dào như sóng biển nhưng em lại không thể rong đuổi vào những điều ấy. Cuộc sống không lường trước điều gì anh ạ, em đang dần thay đổi bởi em mệt mỏi những gì hiện tại.
Em không thích những cuộc điện thoại dập dồn kiếm tìm anh, nếu thật sự yêu nhau, nếu thật sự anh hiểu cái cảm giác được người mình yêu trân quý thì anh sẽ không cư xử thế.
Có lúc em cuống cuồng sợ mất anh, từng cảm giác buồn tẻ, cay đắng luôn hiện diện trong em, em sống nhưng luôn nơm nớp lo sợ anh có hiểu. Một ngày nào đó anh có nhận ra tầm quan trọng của em không?
Đến khi anh không còn nhận những dòng tin nhắn: “Dậy đi anh? Ăn cơm đi anh? Hôm nay công việc anh như thế nào?”…. hay những giây phút em cuồng cuồng vì anh bệnh, em vội vã đi mua thuốc cho anh. Từng cái nhỏ như thế anh có còn nhớ không? Anh cứ phớt lờ em như một người có cũng được, không có cũng không sao. Em thừa thãi đến mức đó sao anh?
Anh làm gì đi chứ, đừng đứng nhìn em dần tuột mất từ tay anh. (Ảnh minh họa)
Có lẽ, em rời xa anh vì em đang bế tắc, em mất dần cảm giác yêu thương với anh. Những cái hôn vội vã, những cái ôm thật chặt nhưng em không còn cảm giác hạnh phúc, sung sướng nữa mà thay vào đó em chai lì với nó.
Video đang HOT
Chuyện tình ta trải qua biết bao gian khó, những thử thách cạm bẫy trong cuộc sống nhưng vẫn giữ vững được. Vậy sao hôm nay em lung lay mất rồi anh ạ? Anh vô tâm đến mức em ốm anh vẫn bình thường, em cần anh giúp anh lại khó chịu. Những lúc như thế em tủi thân vô cùng, em cay đắng vì mình bơ vơ không được anh sẻ chia.
Em nghĩ hôn nhân thông qua mai mối cũng hay anh ạ, vì vợ chồng chung sống lâu dài sẽ quen hơi nhớ tiếng và cũng sẽ yêu. Em đang suy nghĩ em làm thế có đúng không? Em sợ cái cảm giác không an toàn khi cứ lo giữ anh, vậy tại sao anh không níu chân em?
Và hiện tại dường như em muốn buông xuôi, mọi thứ em cố níu giữ hạnh phúc nhưng nay em không còn ton ở điều đó.
Người ta nói: “Những gì của mình sẽ mãi là của mình, còn những thứ cố giành giựt thì không bền”, đó chẳng qua là cái cớ của những người muốn thay đổi. Và em nghĩ rằng: “Mình chân thành thì sẽ nhận được sự đáp trả của đối phương và ở ai cũng thế yêu nhau phải trân trọng, tin tưởng và nhất phải giữ gìn chữ thủy chung”.
Trong thâm tâm em luôn nghĩ khi yêu thì phải có trách nhiệm, phải hướng về tương lai cùng xây đắp một gia đình hạnh phúc. Ừ, thì ngày xưa anh từng ước mơ thế, những gì anh vẽ ra em cứ ngỡ nó sẽ là hiện thực không xa.
Hôm nay em nản, mông lung và cứ nghĩ xa vời anh ạ. Mặc dù, anh vẫn nhất thiết khẳng định anh vẫn là anh của ngày xưa, không đổi thay, vẫn yêu thương em rất mực. Thế là em cũng cố xây dựng lại niềm tin em vừa đ.ánh mất nhưng sâu thẳm có cái gì đó khiến em luôn không yên.
Thời gian yêu nhau cũng khá lâu, nên dường như em hiểu tất cả con người anh từ tính cách: anh thích ăn gì, quần áo anh mặc như thế nào, anh hay uống gì, anh ưa thức ăn ngọt mà em vẫn hay la không cho ăn vì sợ ăn nhiều đường anh bệnh thì nguy. Em còn am tường từng giấc ngủ, công việc anh đang làm, những ngõ ngách mà anh hay đi công tác. Ở đâu đó, em luôn thông cảm, chia sẻ những mệt nhọc với anh và ngay lúc này em đuối sức rồi anh ạ!
Phải làm sao đây? Anh làm gì đi chứ, đừng đứng nhìn em dần tuột mất từ tay anh.
Theo VNE
N.hục n.hã vì bị c.hửi là kẻ nghèo kiết xác, ở ‘chuồng chim’
Tôi đang đứng giữa hai lựa chọn, một là quyết cưới cô ấy mà không có bố mẹ vợ, người yêu tôi cũng "mất" luôn bố mẹ đẻ, hai là để cô ấy đi lấy chồng già giàu sụ theo ý nguyện của song thân.
ảnh minh họa
Đầu tiên, phải kể rằng chúng tôi đến với nhau khá muộn màng. Tôi đã 33, còn người yêu tôi đã 30. Tôi ở Hà Nội, còn cô ấy ở Hải Phòng, tình cờ quen nhau qua một triển lãm liên quan tới công việc.
Gái 30 đã toan về già nên chuyện cô ấy bị gia đình giục giã ép uổng diễn ra thường xuyên. Vấn đề là ở chỗ, bố mẹ không mừng vui khi cô ấy yêu tôi như bao gia đình đang lo con gái ế khác. Bố mẹ người yêu tôi khinh tôi ra mặt, nói tôi là giai Hà Nội mà nghèo kiết xác vì tôi chỉ là công chức bình thường, chả xứng với con gái "lá ngọc cành vàng" của nhà họ.
Thực sự, người yêu tôi là chị cả trong một gia đình có 3 cô con gái. Hai cô em xét về ngoài hình thì xinh đẹp hơn hẳn người yêu tôi và đều đã đã lấy chồng. Nhưng họ không hạnh phúc. Một cô đang ly thân còn một cô thì đã b.ỏ c.hồng về ở với bố mẹ đẻ. Tôi biết lý do là vì hai cô em này quá kênh kiệu và sành điệu, ham lấy chồng giàu, lại vớ phải người chẳng ra gì, hay cờ bạc đàn đúm nên cuối cùng đều tan đàn xẻ nghé.
Nhưng lạ thay bố mẹ người yêu tôi chẳng lấy đó làm buồn, lúc nào cũng dương dương tự đắc con gái mình xinh đẹp giỏi giang, nhất định phải lấy đại gia mới xứng, lỡ dở rồi thì kiếm đại gia khác, đất Hải Phòng thiếu gì người giàu có. Cứ thế, họ không những chẳng khuyên giải con gái sống làm sao cho phải đạo và hạnh phúc mà còn là động lực để hai cô em kia sa chân vào chốn tìm chồng đại gia, bất chấp có tình yêu và hạnh phúc hay không.
Người yêu tôi thì khác, cô ấy trầm tính và đằm thắm, hiền lành, khác hẳn hai cô em gái. Đã một lần dang dở sau một mối tình kéo dài hơn 3 năm, cũng bởi sự cấm cản của bố mẹ, cô ấy sống khép mình. Tới khi gặp tôi thì con tim cô ấy mới vui vẻ trở lại. Tôi cũng rất yêu cô ấy và muốn sớm kết hôn vì cả hai đều đã nhiều.
Dù biết bố mẹ cô ấy chẳng ưa gì tôi nhưng tôi vẫn "mặt dày" tới nhà xin phép và ngỏ chuyện cưới xin đàng hoàng. Nhưng đáp lại tấm chân tình của tôi là một tràng ngôn từ thật kinh khủng.
Bố cô ấy thì vỗ mặt tôi: "Cậu nhìn lại mình đi! Đàn ông ba mấy t.uổi, lại còn giai Hà Nội, mà nhà lầu xe hơi không có? Cậu cưới con gái tôi về ở cái "chuồng chim" (căn nhà nhỏ của tôi trong một ngõ nhỏ ở Hà Nội) ấy mà không thấy kém cỏi n.hục n.hã à? Con gái tôi phải lấy chồng giàu sang mới xứng! Kể cả nó c.hết già thì tôi cũng không bao giờ đồng ý cho nó cưới cậu, trừ khi cậu có lễ dạm ngõ là 1 tỉ t.iền tươi.". Rồi ông cười khẩy, không che giấu sự miệt thị mà ném thẳng cái ánh mắt nụ cười ấy vào tôi.
Không nói tôi nhưng mẹ cô ấy quay sang dạy con: "Mày đúng là con dở người. Như người ta, gặp chỗ giàu sang thì phải ưng ngay rồi, đằng này, giới thiệu cho mày bao nhiêu đám thì mày đều nguây nguẩy. Giờ mày muốn cưới thằng cù lần nghèo rớt mùng tơi thì sau này cái thân mày với bố mẹ biết nhờ vào đâu. Ngu thì mới chôn thân vào chốn í!".
Tôi n.hục n.hã một thì người yêu tôi cũng khốn khổ vật vã mười lần. Bố mẹ cô ấy cấm cửa tôi, quản lý con gái như tội phạm, dọa từ mặt... Và bây giờ là ép cô ấy lấy một ông chồng ngoài 50 già khọm, đã bỏ hai đời vợ, nhưng giàu chả thiếu gì. Cô ấy còn khóc kể, bố mẹ cô ấy còn hay đay nghiến "Mày là con cả, nhưng giờ chúng tao chẳng trông cậy gì vào mày được nữa. Mày cứ quyết yêu với cưới thằng nghèo đó thì đừng nhìn mặt bố mẹ mày nữa! Vì như thế là mày cố tình bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ mày rồi".
Người yêu tôi có vẻ quyết tâm khi nói rằng cô ấy sẽ bỏ nhà theo tôi dù có ra sao, không cần đám cưới hay sự chúc phúc của hai họ. Nhưng chính tôi lại đang băn khoăn day dứt vì như thế, cô ấy sẽ bị bố mẹ từ bỏ, trở thành con bất hiếu. Mà tôi cũng nghèo thật, sợ không làm cô ấy hạnh phúc. Tôi yêu cô ấy nhưng không muốn cô ấy phải bất hạnh. Tôi có nên theo phương án của người yêu không?
Theo VNE
“Yêu” bất thường, liệu có phải chồng ‘quan hệ’ với người khác? 3 lần "yêu" gần đây, chồng em có uống rượu nhưng mức độ uống không phải nhiều như những lần trước. Vậy mà anh không "ra" được. Em rất buồn và đã nghi ngờ chồng hôm đó có quan hệ với người khác. Ảnh minh họa Cuộc sống của vợ chồng em khá ổn định. Em là phó hiệu trưởng của một trường...