Kẻ thứ ba vì anh mà chẳng ngại hy sinh
Đó là ngày anh thấy bình yên, ngày mà giông bão đã khép lại, anh trở về bên chị và cô công chúa nhỏ của mình. Đó là một phần công sức của em.
Người đến bên em, ngày ấy bình yên đến lạ. Em chuẩn bị hành trang bước vào tuổi 19 đẹp nhất của một người con gái và có anh là điểm tựa vững trãi nhất mà em từng nghĩ. Chẳng nghĩ suy, chẳng phân bua, sau tất cả những tổn thương mà em đã trải qua nên giờ đây em dành cho anh một tình yêu trưởng thành nhất mà em có. Chúng ta hạnh phúc, em lấy tình yêu của mình ra là một niềm tự hào đẹp đẽ nhất. Ấy vậy, mà em vẫn thua, thua thực tại, thua anh, thua cả một người em mới được biết đến gần đây.
Người đến bên em, ngày ấy bình yên lắm. Em vẫn hay kể anh nghe về những điều em mơ ước, vẫn hay nằm gọn trong vòng tay anh mà khóc lên nức nở. Em vốn mạnh mẽ, nhưng sẽ dễ dàng khóc khi đứng trước Anh. Ngày ấy, chỉ cần khẽ chạm nhẹ, em cũng có thể lao vào anh mà dựa vì chỉ có anh nói rằng ” Đừng khóc khi ở xa nhau,chờ anh về rồi dựa vai anh mà khóc ” rồi cứ thể em lấy anh làm điểm tựa duy nhất cho cuộc đời mình. Anh đến, em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ anh rời khỏi em, vì người đàn ông em yêu luôn ân cần với em, lo lắng quan tâm em từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Em sợ nắng, và anh biết điều đó.
Anh trở thành cả một niềm tự hào của em, trở thành một người đàn ông cao lớn đủ để che chở cho em rất nhiều. Cạnh anh, ánh nắng chẳng bao giờ có thể đến gần em.
Thế rồi một ngày, em chẳng thấy lòng mình bình yên nữa
Video đang HOT
Thế rồi, giông bão ập đến bên đời
Điều làm em đau đớn nhất, là ngày chị ấy xuất hiện. Chị kể về anh, về cô công chúa nhỏ vừa trào đời. Mọi thứ về tình yêu của mình, em chỉ còn thấy toàn là niềm đau. Tại sao anh có thể che dấu một điều xót xa đến thế? Gia đình ư? Vậy là em sụp đổ. Tương lai viễn cảnh anh đã vẽ ra cho mai sau, một tình yêu tưởng rằng chẳng bao giờ có thể dừng lại. Chị ấy nói em là người thứ 3, vậy là em sai? em sai khi đến với anh vì em chẳng biết anh là người đã có gia đình, tại sao lại là em sai, hả anh? Vậy mà em vẫn bảo vệ Anh, em trở thành kẻ nói dối, em phủ nhận tất cả vì sợ anh sẽ mệt mỏi. Em chẳng kể về những nụ hôn, chẳng nói về những ngày mình nắm tay đi qua giông bão, em cũng không nhắc chuyện thầm kín của chúng mình, và rồi em chỉ thừa nhận chúng ta đối với nhau chỉ như những người bạn.
Em biết phải làm gì với ngày tháng sau này, em thật sự mất cân bằng khi phải tự mình vượtqua. Anh sợ, anh im lặng. Em dựa vào ai để khóc?. Anh đến bên đời như một sự sắp đặt cần phải có, em chới với lắm, chẳng biết dựa vào đâu để thấy bình an. Em cứ cố gắng che lấp tội lỗi của anh, và nhận lỗi về phía mình, để tự nhận lấy sự đay nghiến từ người phụ nữ của anh. Nỗi niềm chẳng biết phải dấu đi đâu cho hết, đau đớn này chẳng biết làm sao nguôi, chỉ mong anh có thể bình yên mà bước tiếp, dù anh chẳng biết em đã phải trống chọi ra sao.
Chẳng oán than, không hận thù. Vì chính bản thân em cũng biết, anh đã từng yêu em, rất thật
Bình yên nhé, em chỉ có thể trả lại cho anh ngần ấy chân tình. Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ chẳng ngại ngần mà hi sinh.
Theo Blogtamsu
Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão
Dòng đời vẫn cứ hối hả, vội vã chạy gấp gáp như một guồng máy chưa kịp nhấn nút tắt.
Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão
Để khi rời xa mái ấm êm đềm nhất chúng ta sẽ có thể học cách sống một mình. Thuở bé ta được chở che, bao bọc trong vòng tay cha mẹ, dưới mái ấm hiền hòa. Chúng ta chưa nhìn ra thế giới bên ngoài đang diễn ra như thế nào. Rồi để khi lớn lên, cuống cuồng chia tay người thân đến một chân trời mới.
Nơi đó, yêu thương có, hạnh phúc có, ngọt ngào có nhưng cay đắng, vấp ngã, đau đớn cũng đang giăng mắc đầy rẫy. Vậy hãy học cách quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão ấy đi? Để không phải ngỡ ngàng khi cuộc sống không như mơ.
Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão
Để khi đêm đông ùa về, ai đó đã bước ra khỏi cuộc đời ta thì vẫn sẽ có thể can đảm bước đi một mình khi trời giá rét đang bủa vây. Hạnh phúc, yêu thương, chia ly, từ biệt, những cái ranh giới ấy mỏng manh lắm, nhạt nhòa lắm. Người đã không còn thương ta nữa rồi, bờ vai lạnh ngắt, nụ hôn ngày hôm qua đắng chát trên môi quyện trong làn nước mắt rơi cho kí ức cũ.
Thôi thì điều đã cũ, người đã xa, tình đã nguội, chớ nên ôm lấy vào mình đau đớn ấy mà tổn thương hiện tại. Chấp nhận điều nhẫn tâm đó, tình cảm sẽ lớn lên vì đau đớn ta phải chịu có lúc khiến trái tim bớt dại khờ hơn. Đừng sợ tổn thương thêm lần nữa, đừng để tâm hồn chai lì, hãy cứ mở lòng yêu đi, dù biết rằng chông gai còn nhiều. Quẳng mình vào chốn tình ái không mấy an toàn ấy để tìm kiếm hạnh phúc thực sự!
Hãy tự quẳng mình vào cuộc đời nhiều giông bão
Để khi thành công chỉ mới lấp ló ở nơi xa đã vội vàng bị đóng chặt lại cũng vẫn vững tin vào chính bản thân mình. Thành công đến không hề dễ dàng, có khi phải đánh đổi rất nhiều thứ mới có được. Những thứ ta đã đánh đổi liệu rằng có giá trị như cái đích cuối cùng đó không?
Có lẽ điều này cũng không còn quan trọng nữa vì không phải thứ gì cũng mang trong mình một giá trị có thể quy đổi. Con đường phía trước chúng ta đi sẽ nhiều chông gai, trắc trở nhưng nếu không thử đặt chân lên đó một lần thì sao có thể cảm nhận được mùi vị thành công. Hãy cứ mạnh dạn bước đi, sẽ vất vả, cay đắng lắm đấy nhưng chỉ có thế ta mới thấy cuộc đời đáng phải sống và trân trọng.
Cuộc đời phía trước mà chúng ta phải đi còn nhiều thử thách, gian nan. Hãy can đảm quẳng mình vào chốn thị phi, không mấy êm ả ấy để thấy được giá trị cuộc sống chỉ dừng lại khi không dám đối mặt với thực tại.
Theo Blogtamsu
Về bên em lần nữa anh nhé! Trước đây em mong đến cuối tuần để cùng anh trò chuyện qua webcam vì mình yêu xa, giờ em sợ ngày cuối tuần kinh khủng. Em cảm nhận được niềm hạnh phúc của anh bây giờ, điều mà em không mang lại được qua từng ấy năm. Đã ba ngày em chấp nhận rút lui, không nhắn tin hay gọi điện làm...