Kẻ thứ ba tự tử, liệu tôi có nên ly hôn?
Tôi và chồng là bạn học cùng Đại học, với thành tích học tập tốt, cả tôi và anh đều được cấp trên trọng dụng. Sau khi sinh con gái đầu lòng, việc nhà bỗng trở nên rất bận bịu. Tôi và chồng bàn bạc, nhất định phải phân ra một người đi làm, một người ở nhà chăm sóc gia đình, nếu không công việc của cả hai đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nói cho cùng thì sự nghiệp đối với đàn ông vẫn quan trọng hơn phụ nữ, vậy là tôi lựa chọn vai trò “nội tướng”, không giành nhiều thời gian công sức cho công việc như trước đây nữa, chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, thời gian còn lại đều giành cho gia đình. Sau đó, công ty tôi tiến hành cải tổ, lúc đó, sự nghiệp của chồng tôi đang có những bước phát triển nhất định, vậy là tôi xin nghỉ việc sớm để ở nhà nội trợ.
Cuộc sống của tôi cữ thế êm đềm trôi đi, có tiền, có thời gian nhàn nhã, lại có chồng con thương yêu hết mực, anh không hề vì việc tôi không kiếm ra tiền mà mất đi sự tôn trọng với tôi. Tiền bạc, giấy tờ nhà cửa đều do một tay tôi quản lý. Năm năm trước, con gái tôi tốt nghiệp cấp II, vợ chồng tôi liền cho cháu sang Úc du học.
Một ngày của hai năm trước, chồng tôi đi làm vội, quên mang theo cặp. Bình thường tôi không bao giờ mở cặp của chồng ra xem, chỉ là lúc dọn dẹp nhà cửa, vô ý làm rơi cái cặp từ trên bàn xuống đất, khiến đồ đạc trong đó bị rơi ra. Tôi nhìn thấy trong cặp anh rơi ra một bức ảnh. Liếc nhìn một cái, tôi sững người, là ảnh chụp anh và một cô gái trẻ, ở trong hiệu chụp ảnh, anh đang ngồi, còn cô gái kia dựa vào người anh, hai bàn tay đặt trên vai anh, trông có vẻ rất thân mật.
Nhớ lại thường ngày, anh vẫn rất quan tâm đến tôi, chưa bao giờ để lộ một chút gì bất thường, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng rất hòa hợp. Vậy cô gái này là ai?
Hôm đó, chồng tôi vẫn về muộn như thường lệ. Tôi ném bức ảnh về phía anh, anh sững sờ kinh ngạc, lúng túng nói: “Em lục cặp của anh sao?” “Em không lục lọi, cái cặp rơi xuống lúc em dọn nhà. Nếu em không làm rơi cái cặp thì sao biết chuyện này?” tôi tức giận nói.
Anh lặng người một lúc, sau đó mỉm cười, đến bên cạnh tôi, nói: “Không có gì đâu, đó là em gái bạn học của anh, từ thành phố khác đến đây. Cô ấy không mua được vé tàu nên bạn anh gọi điện cho anh, nhờ giúp đỡ. Cô ấy nhất quyết đòi chụp ảnh với anh, cô ấy còn trẻ mà, làm việc còn thiếu chín chắn, dù sao thì sau này cũng không gặp lại nhau nữa nên anh mới đồng ý.”
Tôi nghe những lời giải thích của anh, không biết có thể tin tưởng được không. Cho dù là thật thì tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Tết năm đó, con gái tôi về nước, tôi đề nghị cả nhà chụp một bức ảnh kỷ niệm nhưng anh không chịu, chê là phiền phức. Vậy sao anh lại có thể nhiệt tình chụp ảnh với một cô gái không quen biết?
Chuyện này về sau cũng không có ai nhắc tới, tôi cũng dần dần quên đi.
Tháng 9 năm 2014, chồng tôi đi công tác nước ngoài. Một hôm, có một cô gái trẻ gọi điện đến nhà tìm gặp tôi. Cô ta nói mình là tình nhân của chồng tôi, hiện tại đang mang thai, chồng tôi bắt cô ta phá thai nhưng cô ta không muốn… nói rồi cô ta khóc nức nở. Bàn tay cầm ống nghe của tôi run bần bật, nhân lúc cô ta vẫn còn khóc, tôi cúp máy.
Video đang HOT
Nhưng cô ta vẫn gọi điện tới, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi đã hoảng sợ không muốn chấp nhận chuyện này. Nhưng có lẽ là do hiếu kỳ, rốt cuộc tôi vẫn nhấc máy. Cô ta vừa khóc vừa cầu xin tôi: “Chị, tôi xin chị, nếu bỏ đứa con này đi nhất định tôi sẽ phải chịu báo ứng, xin chị hãy cho tôi sinh nó ra.”
“Cô có sinh con hay không thì liên quan gì đến tôi?” tôi cố gắng bình tĩnh nói. Thế là cô ta mừng như bắt được vàng, nói: “Vậy là tôi có thể sinh con ra, tôi sẽ nói chuyện này với anh ấy…” Tôi bỗng có cảm giác kinh tởm cô ta, cúp điện thoại. Cô ta quả là loại người tinh ranh biết lợi dụng người khác, có chịu nhiều khổ sở hơn nữa cũng đáng.
Mấy ngày sau, cô ta lại gọi điện tới, nói muốn gặp tôi. Tôi không đồng ý, cô ta năn nỉ nửa ngày, cuối cùng tôi chấp nhận gặp mặt.
Khi nhìn thấy cô ta, tôi nói luôn: “Cô sinh con hay không không phải việc của tôi. Bất luận cô làm gì tôi cũng không ly hôn. Tôi nghĩ anh ấy cũng không ly hôn với tôi đâu, nếu cô có được anh ấy rồi thì cũng không cần đến gặp tôi làm gì.” Nói rồi tôi đứng dậy đi về.
Làm vợ chồng đã nhiều năm, gặp phải những chuyện như thế này, cả tôi và chồng tôi đều rất lý trí. Anh không hề nói rằng cô gái đó quyến rũ anh hay muốn ly hôn với tôi. Anh nhận hai đứa con của anh trai tôi vào công ty làm việc, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nhận người thân vào công ty cả. Liệu đây có phải một sự bù đắp?
Anh cũng nói với tôi rằng đã chia tay kẻ thứ ba kia, tôi chỉ hững hờ không nói gì.
Một năm, tôi ở nước ngoài cùng con gái sáu tháng, nhưng mỗi khi về nước, vẫn nhận được điện thoại của cô gái đó, lần nào cũng khóc lóc cầu xin tôi, tôi chưa nghe hết đã cúp máy. Một đêm, tôi đang ngủ thì điện thoại đổ chuông, mở máy nghe lại là giọng của cô ta: “Tôi sắp chết rồi, mau đến cứu tôi. Mạng người là quan trọng, tôi không dám nói đùa, mau bảo chồng chị đến đây.” Lần đó, cô ta uống 15 viên thuốc ngủ, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cô ta không vấn đề gì.
Từ đó về sau, cứ ba ngày hai trận, cô ta lấy cái chết ra để uy hiếp chúng tôi. Có lần cô ta dọa mở khí ga tự tử, chồng tôi không đến, may mà cô ta không sao.
Tháng 12 năm 2014, tôi lại nhận được điện thoại của cô ta, lần đó, giọng nói của cô ta rất kỳ lạ: “Tôi không còn cách nào khác, nếu không thể kết hôn cùng anh ấy, bố mẹ tôi cũng không còn mặt mũi nào nữa.” Tôi chỉ không khách khí nói: “Đó là cô tự làm tự chịu.”
Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất nặng nề. Tối hôm đó, chồng tôi đi làm về, tôi lần đầu tiên chủ động hỏi anh về chuyện này. Anh nói bố mẹ cô ta là giáo viên ở quê, mấy năm trước anh trai cô ta lái xe đâm phải người khác, phải đền rất nhiều tiền. Cô ta khi đó mới vào công ty anh, không giúp được gì, chỉ lén ngồi khóc trong phòng làm việc. Chồng tôi nhìn thấy, cho cô ta vay tiền, nên mới có những chuyện sau này.
“Vậy anh có muốn lấy cô ta không?” tôi hỏi. Anh lắc đầu, nói rằng cô gái đó có quá nhiều toan tính, tuổi tác lại quá cách biệt, không thể chung sống với anh cả đời được.
Đúng vào đêm cuối năm 2014, cô ta uống thuốc độc tự tử.
Một mạng người một cuộc hôn nhân, rốt cuộc thì bên nào nặng, bên nào nhẹ?
Cái chết của kẻ thứ ba là sự chấn động lớn với tôi. Tôi rất áy náy, nếu sớm biết cô ta nghĩ quẩn thật thì đã sớm từ bỏ cuộc hôn nhân này rồi. Không phải là tôi biện hộ cho mình hay là lời nói khi sự đã rồi, tiền bạc hay là thể diện, đều không thể sánh bằng mạng người.
Điều làm tôi thất vọng nhất là chồng tôi không hề có chút phản ứng gì trước việc này. Chắc chắn nếu anh phản ứng thái quá thì tôi cũng thấy không vui, nhưng cái kiểu dửng dưng như không này lại càng khiến tôi thấy sợ. Nghĩ lại, từ khi tôi biết chuyện đến nay, anh chưa từng nói một câu xin lỗi với tôi, dường như, đó là một lẽ dĩ nhiên, việc mà anh làm chẳng qua cũng chỉ là việc mà bất cứ người đàn ông nào trên đời này đã và sẽ làm. Chẳng lẽ người đàn ông chung chăn gối với tôi gần 20 năm qua lại là kẻ bạc béo vô tình đến vậy sao? Tôi muốn ly hôn nhưng bạn bè đều khuyên là không đáng. Người cũng đã chết, vì cớ gì còn phải tính toán với anh? Nhưng tôi thật sự không thể nào đối mặt với một người đàn ông sắt đá như thế. Tôi thật sự cảm thấy khó nghĩ.
Theo VNE
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex
Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế.
Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa, cả về hoàn cảnh gia đình lẫn học thức của anh ấy?". Tôi gật đầu khẳng định chắc nịch, bởi dù biết anh chỉ học hết trung cấp và gia đình anh thì bố đi đằng bố, mẹ đi đằng mẹ nhưng tôi tin anh bởi anh là một người tốt, cực kỳ tốt. Tôi tin anh sẽ lo được cho tôi và gia đình nhỏ của mình.
Anh đẹp trai, hóm hỉnh, tốt bụng nhưng anh gặp vấn đề về học hành. Anh tiếp thu chậm, để học hay làm được điều gì cũng cần rất nhiều thời gian. Anh đã phải chật vật học qua phổ thông nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi làm luôn chứ không học lên nữa. Tính anh thật thà tốt bụng nên hay bị lợi dụng. Có đợt bạn rủ làm ăn chung, anh hùn vốn rồi bị lừa cho hết sạch. Vì thế nên anh chỉ chọn làm những công việc có vẻ "tay chân" như bồi bàn, rửa xe. Nhưng anh rất chăm chỉ và cần mẫn. Tôi yêu anh cũng vì cái tính khi đã làm gì thì rất trách nhiệm và luôn cố gắng đến cùng đó.
Trai bao &'hoảng' vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex (Ảnh minh họa).
Còn tôi, tôi học nước ngoài về, lương bổng khá, đang có ý định học thạc sỹ, gia đình "sáng choang". Tôi biết rằng lấy anh, tôi sẽ phải chia sẻ vẫn đề kinh tế cùng chồng nhưng có hề gì, quan trọng là tôi có anh.
Thời gian đầu, chúng tôi sống cùng bố mẹ tôi. Bố tôi là đàn ông nên ông có gì đều giấu trong lòng. Nhưng mẹ tôi thì khác. Bà thở ngắn than dài với từ hàng xóm đến họ hàng về chuyện "Con gái tôi phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình". Tôi biết rằng anh nghe được những câu chuyện đó khi nửa đêm thức giấc thấy chồng gục đầu hút thuốc bên cửa sổ.
Tiền nhà, tiền điện, tiền nước, hiếu hỉ, tất cả đều dồn phần lớn vào đồng lương của tôi bởi chồng tôi đang làm chân chạy bàn 2 ca, lương cũng chỉ hơn 3 triệu đồng một tháng. Tôi vốn quen sống sung sướng nên giờ chi tiêu dè xẻn cũng là một áp lực. Chị em trong cơ quan xúng xính váy áo mới, tôi tủi thân lắm nhưng biết làm sao? Tôi cố gắng giấu cảm xúc nhưng lúc này lúc khác, tôi vẫn trút bực dọc lên anh.
Anh thì luôn âm thầm chịu đựng. Anh không có thói quen an ủi hay nói những lời có cánh mà dồn hết vào việc chăm sóc cho tôi. Nhà cửa cơm nước gần như tôi không phải làm gì. Anh âu yếm hôn tôi mỗi ngày khi đi làm, chiều chuộng tôi hằng đêm, nhẹ nhàng và dịu ngọt. Sáng dậy anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi bữa sáng trước khi đi làm. Và nín lặng mỗi khi thấy tôi cáu kỉnh.
Rồi kỷ niệm một năm ngày cưới, anh tặng tôi một lọ nước hoa mà giá tiền của nó chắc chắn hơn nửa tháng lương của anh. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa hơi khó chịu. Vì trong lúc tôi đang cần anh giúp đỡ tôi nhiều hơn thì anh lại đi tốn tiền mua một thứ mà tôi nghĩ là phù phiếm vào lúc này. Tính tôi nóng, tôi ngạc nhiên hỏi anh: "anh lấy đâu ra tiền mà mua quà đắt thế?". Chỉ khi nói xong tôi mới thấy mình quá đáng. Còn anh chỉ mỉm cười, nói rằng bí mật. Nhưng tôi biết, đêm đó anh lặng lẽ hút thuốc trong đêm.
Một tuần sau đó, tôi thấy anh về và nói với tôi anh nghỉ việc ở quán cà phê vì được một khách quen của quán mời về làm tài xế riêng cho gia đình. Lương tài xế cũng khá hơn hẳn, nếu làm tốt còn được thưởng nhưng thời gian thì vô định. Nhiều khi gia đình có việc cần xe đi đến đêm khuya, anh cũng phải làm. Chưa bao giờ tôi thấy anh hăm hở với công việc mới như thế, biết rõ ràng, nếu anh làm tốt, anh sẽ kiếm được thêm kha khá tiền cho gia đình mà mục tiêu số một của anh lúc này là chúng tôi sẽ có một đứa con.
Tôi cũng mừng vì giờ đây gánh nặng tài chính đã có anh chia sẻ. Nhưng vui chưa được bao lâu, tôi bắt đầu thấy ghét công việc của anh. Anh đi nhiều, có khi đi đến 2,3 ngày tùy theo gia đình chủ nhà. Nhiều khi hai vợ chồng đang ăn cơm, anh nhận được cuộc gọi phải đi ngay. Anh cũng không còn yêu tôi đều đặn và mặn mà như trước vì anh kêu mệt. Có lần tôi đợi anh về, làm đủ trò để kích thích anh nhưng anh chỉ phẩn khích được một lúc thì lại mất hứng. Anh xin lỗi tôi và năn nỉ tôi thông cảm cho anh, anh nói rằng anh sẽ cố cày hết sức để kiếm được một khoản tích lũy kha khá rồi sẽ tìm công việc khác không đến nỗi mệt mỏi như thế này. Tôi không mảy may nghi ngờ điều gì hết. Nhưng rồi...
Làm sao tôi vượt qua được chuyện này để tha thứ cho anh? (Ảnh minh họa)
Trong một buổi cà phê cùng hội bạn, một cô bạn nhấm nháy trêu tôi: "Tôi hơi bị nể bà đấy. Trông bà mỏng manh thế kia mà làm chồng mình vào viện thì giỏi thật". Thấy tôi ngơ ngác, cô nàng lại cười to "không phải giấu, hôm qua gặp chồng bà ở phòng nam khoa đi bó bột "gậy phép", tôi sợ lão ngại nên không trêu, nhưng bà thì phải chọc cho bằng được". Tôi cứng đơ người.
Thời gian này 1 tuần chúng tôi gặp nhau 1 lần là giỏi, làm gì có chuyện quấn nhau đến mức "tai nạn" như thế, mà anh lại đang đi công tác cơ mà? Tôi gần như ngay lập tức hiểu mọi chuyện. Tôi về nhà vẫn trả lời điện thoại hỏi thăm của anh như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tờ đơn và lặng lẽ đợi anh về.
Tối hôm ấy, khi anh vừa về đến cửa, tôi đón anh với điệu bộ sexy nhất có thể. Anh hơi tái mặt. Mặc cho anh phản kháng, tôi lôi tuột anh vào buồng ngủ và cởi tuột quần áo của anh. Lần đầu tiên trong đời, anh đẩy tôi ra một cách thô bạo. Tôi gào lên "Tôi chịu khổ vì anh chưa đủ sao mà anh còn nỡ lừa dối tôi?". Anh lao đến ôm ghì lấy tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
Anh nói với tôi "chủ" của anh là một doanh nhân 52 tuổi, rất thành đạt, li dị chồng còn con cái đang du học bên trời tây. Bà ta hay đến quán anh uống nước và thích cách phục vụ hóm hỉnh của anh. Chính bà ta đã nhiều lần đề nghị anh về phục vụ riêng bà, chuyện tiền bạc không phải nghĩ. "Anh chỉ suy nghĩ đến lời đề nghị này sau hôm chúng ta cãi nhau về món quà anh tặng em. Anh đã bán cái mặt dây chuyền, kỷ niệm duy nhất của mẹ để lại để mua lọ nước hoa cho em. Anh nhớ hôm đó mình đi chơi, em đã thích lọ nước hoa đấy thế nào nhưng không dám mua. Anh hiểu, em lấy anh đã chịu thiệt thòi rất nhiều và anh tự thấy mình là thằng hèn khi quà cho vợ mà cũng không tự mua được".
Rồi anh cũng nói với tôi anh đã bị "hành hạ" khổ sở đến mức nào, bởi "quý bà" kia có nhu cầu quá cao về sex, thậm chí nghiện cả những thứ quái dị. Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Anh không còn sức lực dành cho tôi, và bản thân anh thấy mình dơ bẩn, thấy tội lỗi. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Năng lực của anh thấp, học thức cũng không, làm sao kiếm được đủ tiền cho tổ ấm của chúng tôi, đủ tiền để lo cho một đứa trẻ, để có thể đàng hoàng mua quà tặng tôi trong những ngày kỷ niệm...
Tôi không biết phải nói với anh ra sao. Căm giận anh cũng có, thương anh cũng có. Chỉ có điều tôi không biết phải làm gì với anh bây giờ. Tôi một mình xách va ly đi du lịch ở một nơi xa xôi, từ chối mọi cuộc gọi của anh. Bố mẹ tôi lo lắng tìm kiếm, bảo tôi rằng anh cứ ở lỳ ở nhà, rồi lại rẽ qua nhà bố mẹ tôi, ngồi đợi tôi về, tối lại lủi thủi về nhà. Tôi nghe mà ứa nước mắt, nhưng làm sao tôi vượt qua được chuyện này để tha thứ cho anh?
Theo VNE
Chồng lén đi xét nghiệm ADN của con Khi lục lọi đống đồ đạc của chồng, tôi mới phát hiện tờ kết quả xét nghiệm ADN của con. Dù bây giờ, chuyện ấy đã phổ biến nhưng vì trước khi lấy anh, tôi vừa mới chia tay người yêu nên tôi bị để ý cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng điều khiến tôi phiền lòng nhất vẫn là, chồng của tôi...