Kẻ ngoài cuộc
Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Hạnh lại yêu hắn. Hai người như hai thái cực riêng biệt, đối lập hoàn toàn. Đành rằng tình yêu có lý lẽ riêng của nó và cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép không mấy hoàn thiện, nhưng…
Hạnh không đẹp song có duyên thầm, cuốn hút người ta ngay từ lần gặp đầu, từ dáng vẻ nhỏ nhắn như người mẫu, hay nói hay cười của cô gái lành tính, phúc hậu đến dáng điệu thướt tha xen lẫn chút nhõng nhẽo. Ở Hạnh có cái gì đó mong manh dễ vỡ như pha lê mà bất kỳ người con trai nào cũng sẵn sàng chìa đôi bờ vai khi nàng buồn. Còn hắn, người gồ ghề như con bò mộng, đen đúa cục mịch, nói năng thô lỗ và trong tình yêu hắn thực dụng, sành sỏi đến phát sợ. Nhiều lần ngồi nhậu, đến hồi cao hứng hắn bô bô kể đã từng “củ hành củ tỏi” cô người yêu đầu như thế nào, cả bọn cười vang còn Hạnh cúi đầu đỏ mặt.
Đôi lần tôi vô duyên hỏi nàng, cái gì khiến nàng tha thiết với hắn đến thế? Nàng cũng chỉ ngượng nghịu không có câu trả lời, có lẽ như người ta nói là duyên số chăng? Không biết từ bao giờ trong tôi nảy sinh cái ý định ngu ngốc sẵn sàng nhặt nhạnh những mảnh vỡ nếu hắn gây ra cho nàng. Hình như hắn cũng đoán được cái ý nghĩ ngu xuẩn của tôi nên nhiều lần hắn vỗ vai nửa đùa nửa thật: “Tao biết chú mày thích con Hạnh nhưng cứ từ từ, anh ăn xong đã… Ha ha”, nhìn điệu cười khả ố của hắn cổ họng tôi tức nghẹn.
Đều đặn cứ mỗi tuần hai lần Hạnh đến quét dọn nhà cửa tươm tất, giặt giũ, phơi phóng chăn màn cho hắn. Những lần hắn đi vắng tôi hân hạnh tiếp nàng, lúc đầu cũng ngần ngại nhưng dần thành quen, câu chuyện giữa chúng tôi cũng trở nên cởi mở hơn, chúng tôi giết thời gian bằng trò chơi ô chữ, về điểm này nàng giống tôi…
Nhiều lần tôi bóng gió xa gần nhưng chỉ nhận được câu trả lời nghiêm khắc: “Nếu em và anh ấy chia tay thì ra trường em mới tính tiếp”. Một tình yêu thánh thiện và thiêng liêng không vướng mùi tục lụy giữa thời buổi này quả là hiếm có. Tôi sượng sùng vì sự ngô nghê của mình, may lúc ấy hắn về, tôi nhanh chóng “bàn giao” rồi chuồn cho nhanh. Một lúc sau thấy nàng về, đôi mắt ngân ngấn nước biết ngay hắn dở trò đòi hỏi đốn mạt, nàng không cho nên cãi nhau.
Video đang HOT
Nhưng lần này nàng khóc không phải vì chuyện đó, lần đầu thấy nàng khóc to như thế, hỏi sao cũng không nói. Một lúc sau hắn phóng xe về, mắng mỏ um sùm rồi móc túi lấy ra hai chiếc nhẫn bốn số chín vàng chóe chìa ra: “Còn đứng đó mà khóc à, lên xe!”, nàng ngoan ngoãn làm theo như một cái máy. Trước khi rồ máy lao đi hắn còn dặn: “Năm phân này là tiền xe về thăm mẹ ốm, còn cái này để hắn lên đóng học phí cho, tuần sau lên sớm mà thi”. Nhìn nàng khúc khích sau lưng hắn trong lòng tôi trào lên nỗi buồn và ngượng ngùng khó tả. Đáng thương cho cái thằng tôi, ngoài mớ lý thuyết suông về tình yêu học lỏm ở đâu đó tôi chỉ là thằng rỗng tuếch, vô tích sự. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao nàng chọn hắn. Sống với hắn đã lâu mà tôi chẳng hiểu gì hắn cả, thậm chí còn định kiến chen lẫn chút ghen tị.
Tôi và hắn nợ học phần nên còn phải ở lại, nàng ra trường trước. Hôm chia tay nàng sụt sịt “Khi nào anh lên Sa Thầy ghé chỗ em chơi, anh thích món gì em cũng chiều”. Những đêm sau hắn trằn trọc không ngủ, thỉnh thoảng lại thở dài. Không nói ra nhưng tôi biết hắn nhớ nàng da diết, lâu lâu hắn móc tấm hình nhỏ xíu chụp chung hai người ra ngắm. Giống như hắn, tôi cũng đang nhớ nàng dù là viển vông. Một đêm trong phòng trọ có hai người không ngủ.
Theo VNE
Sẽ có ngày anh quay lại nắm bàn tay em?
Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ?
Em và anh quen nhau rồi nói chuyện với nhau cũng chỉ qua internet vậy mà em đã yêu anh. Đôi khi em tự hỏi mình" liệu cái đó có thể gọi là tình yêu hay không?". Câu trả lời mãi rơi vào khoảng lặng. 22 tuổi em từng trải qua một mối tình,em không phải là đứa con gái ngu ngơ đi nuôi dưỡng một tình yêu dại khờ, nông nổi, cũng không phải thiếu hiểu biết hay thiếu nhận thức để bị một tên yêu râu xanh lừa gạt qua mạng như báo đài vẫn đưa tin. Vậy thì vì sao em lại yêu anh dù em và anh chưa hề một lần gặp mặt?
Hai năm yêu nhau không phải là ít, nhưng cũng chẳng phải là nhiều, nhưng nó đủ để em biết anh quan trọng với em biết nhường nào. Anh biết không, bị gia đình anh phản đối (theo như anh nói)tất nhiên em cũng buồn, cũng tủi thân, nhưng em còn buồn và tủi thân hơn khi anh, người luôn nói yêu em, người nói sẽ cùng em xây dựng 1 gia đình nơi đó có những đứa con lại không thể hiện quyết tâm đi cùng em trên con đương phía trước.
Người ta nói cái gì nhanh đến cũng nhanh đi, anh đến với em thật nhẹ nhàng và rồi cũng rời xa em thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm em dành cho anh sẽ còn mãi. Trước đây em đã từng hỏi anh "em có chiếm vị trí nào trong trái tim anh không?". Anh đáp lại bằnmg một câu nói, một câu nói đã từng khiến em rất hạnh phúc "Em luôn là số 1". Giờ đây khi nghĩ lại câu nói đó khiến lòng em đau nhói, nước mắt em không ngừng rơi khi nhận ra "Chỉ mình em yêu anh. Chỉ có anh là quan trọng với em".
Anh đến với em thật nhẹ nhàng và rồi cũng rời xa em thật nhẹ nhàng,thật nhanh chóng (Ảnh minh họa)
Khi anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói em và anh không đến được với nhau, khi anh nối gia đình anh phản đối em có hỏi anh một câu hỏi "anh quyết định thế nào?", anh chỉ trả lời em bằng 1 câu "Anh xin lỗi". Anh đâu cần phải xin lỗi, em không cần anh phải xin lỗi, đừng xin lỗi em. Em không muốn anh là người có lỗi bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em. Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em như lời anh nói, có thật anh đã từng muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại không anh?
Em luôn nói với mọi người "Mọi chuyện ổn rồi, em không sao hết" nhưng ổn sao được khi lần đầu em gặp anh cũng là lần cuối cùng em được là người yêu anh. Không sao sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế ? Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, em muốn được nắm lấy tay anh 1 lần, được ôm anh 1 cái thật chặt dù chỉ là từ đằng sau lưng. Trước đây khi còn yêu nhau mỗi lần nhớ anh em đều hồn nhiên nói với anh "Em nhớ anh", hay nũng nịu hỏi anh "Anh đâu rồi, nhớ em không?". Giờ thì em chỉ có thể 1 mình lăng lẽ khóc.
Giá như thời gian quay lại ,em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh, hoặc giá như thời gian quay lại em sẽ lựa chọn không có cái ngày em và anh làm lành sau khi chia tay nhau một thời gian dài, bởi không có những ngày đó em đâu phải đau như bây giờ. Và giá như anh đừng nói vẫn yêu em, giá như anh đừng hứa hẹn với em quá nhiều như vậy chắc giờ đây em đã quên được anh. Em đã tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, phải thật kiên cường đứng lên, nhưng xem ra nó khó hơn em tưởng.
Anh đã nói "Có khổ đến mấy anh cũng sẽ cưới em", em cũng đã từng hỏi anh "Tại sao anh dễ tính với mọi người còn em thì không?". Anh nói: "Với mọi người anh dễ tính nhưng với em thì khác bởi em là người anh yêu". Em đã tin và ngay cả lúc này khi anh đã rời xa em, em vẫn tin, vẫn tin anh. em là thế đó một khi đã tin ai em sẽ tin đến cùng,có lẽ vì thế mà em càng đau đớn hơn. Mọi người bảo em ngốc. Em ngốc mà, ai bảo ông trời sinh ra em đã như thế. Anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói lấy em anh sẽ mất sớm rồi anh bắt em đi xem. Ưhm! Em đã đi xem như lời anh nói đấy, em đã đi tất cả 4 thầy và cả 4 thầy đều nói em với anh lấy nhau tốt chỉ có điều phải đón dâu 2 lần và anh sẽ phải chịu thiệt hơn em chút xíu, chứ không ai nói tới chết chóc gì.
Anh đã hứa hẹn một tương lai với em (Ảnh minh họa)
Ngay cả 3 đứa bạn em chúng cũng đã lên xe hoa với những anh chồng 84 như anh có sao đâu. Vậy lí do gì khiến anh và gia đình anh nói lấy em anh sẽ chết sớm? Lí do gì khiến anh không dám cùng em đi trên con đường phía trước? Người ta nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì sẽ rời xa nhau, nhưng giờ em nhận ra "Chia tay không hẳn là không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn". Có đúng vậy không anh? Có đúng là tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn hay anh chưa từng, chưa từng 1lần yêu em? Còn em yêu anh bằng 1 tình yêu chân thành và giờ đây khi nhìn lại em thấy mình rất ngốc, anh cũng thấy thế phải không anh?
Và từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng một mình,em sẽ học cách bước đi một mình, không còn chỗ dựa nào cho em, em sẽ học cách tự đứng dậy bằg đôi chân, bằng sức lực của chính mình. Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ??? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ??? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ???
Anh vẫn lạnh lùng với em, vẫn phũ phàng với em trong những ngày qua, có lẽ anh đã nhận ra mình không còn tình cảm với em và cảm thấy mệt mỏi nên anh cứ im lặng để em trong sự trằn trọc bâng khuâng. Em biết sẽ chẳg có phép màu nào,cũng chẳng có bà tiên nào mang anh về bên em nhưng em vẫn cứ chờ vẫn cứ đợi anh, chờ trong tuyệt vọng. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chăng bao giờ là của mình, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, không cố gắng sao biết sao biết kết quả, không thử sao biết không thành công.
Em dốt lắm mà, phải không anh? Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi đau khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn là của nhau? Tại sao cuộc sống cho con người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? Tại sao cuộc sống cho con người ta hi vọng rồi lại tước đoạt đi? Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời, nhưng ít ra giờ em cũng đủ can đảm đối diện với chính mình rồi. Em sẽ mãi yêu, em sẽ giữ hình bóng anh ở 1 góc trong trái tim em anh nhé! Môĩ ngày em sẽ yêu anh thêm một chút, em sẽ nhớ anh thêm một chút. Em sẽ cố nhớ để mà quên. Để nghĩ được điều này và thực hiện được nó em đã rất đau! Nhưng em sẽ làm được.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có nên rời xa em? Tôi đã từng trải qua mối tình đầu nhưng đến mối tình này tôi không biết phải làm sao? Chuyện là tôi có yêu một người con gái bằng tuổi và đang học ở Sài Gòn, tuy hai đứa ở xa nhau nhưng qua những dòng tin nhắn, điện thoại, và trong những dịp hai đứa thi xong học kì 1 là tôi...